Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 28: Chương 28



CHƯƠNG 28: TRONG CUNG TRUYỀN KIẾN
Editor: Luna Huang
Thanh Chỉ Diên quay người lại nhìn về phía thái sư, phát hiện trạng thái của hắn lúc này có chút không đúng lắm. Nàng chạy tới, đỡ cánh tay của hắn, tay phải móc ra một ngân châm, đâm vào một huyệt đạo trên đỉnh đầu hắn.
Lúc này thái sư quá mức kích động, tâm thần hỗn loạn, hắn lớn tuổi như vậy, tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may.
Hôm nay nếu như không phải Thanh Chỉ Diên ở chỗ này, tất nhiên sẽ hắn tất nhiên sẽ gặp chuyện không may.
Một lúc lâu, Thanh Chỉ Diên nhìn thấy tâm tình của thái sư ôn hòa trở lại, lúc này nàng mới đem ngân châm thu hồi lại. “Tổ phụ, ngươi không sao chứ?”
Nâng chung trà lên, đưa tới trong tay của thái sư, Thanh Chỉ Diên tỉ mỉđánh giá hắn. Thái sư già thật rồi, khuôn mặt nếp uốn, tinh thần cũng không tốt lắm. Chân mày luôn luôn nhíu, giống như có có chuyện phiền lòng đầy mình.
“Tổ phụ?”
Thái sư uống hai hớp trà, thở dài một cái. Quay đầu liếc mắt nhìn Thanh Chỉ Diên, hắn sưng mặt lên, “Ngươi nha đầu này lá gan trái lại rất lớn a, đường đường một thượng thư a, ngươi lại dám mắng hắn?”
Thanh Chỉ Diên ninh khởi mi thư giãn, lúc tiến đến, nàng đối với thái sư có oán, bởi vì chuyện này là hắn thiêu lên. Sau khi đi vào, trong mắt của hắn nàng thấy được đau xót.
Đau xót vô cùng chân thực, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Cũng là bởi vì cái này, nàng mới có thể bạo gan đuổi những người đóđi, nàng đang đánh cuộc, thái sư nhất định sẽđứng ở bên nàng.
Quả nhiên, nàng đãđoán đúng. Chỉ bất quá, trái lại nàng đoán không được trong hồ lô của lão gia tử này bán thuốc gì, hắn vừa Văn Ngạn, là gọi phụ thân của nàng sao?

“Được rồi, ngươi trở vềđi, chuyện gì cùng đừng quản nữa, lão đầu tử ta còn chưa có chết, còn chưa có chết. . .” Thái sư bỗng nhiên đứng lên, một gương mặt già nua đỏ lên, có chút ý tứ hàm xúc điên cuồng.
“Tổ phụ, ngươi không sao chứ?” Thanh Chỉ Diên trầm giọng hỏi. Lão gia tử này thật kỳ quái, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
“Thái sư, trong cung có người đến.” Ngay lúc Thanh Chỉ Diên do dự mà có hay không rời đi, Duẫn Hi lại đột nhiên chạy vào.
Sau khi vào phòng, cảm thụđược đường nhìn của thái sư, Duẫn Hi buông lỏng cước bộ, đến giữa đại sảnh đứng vững, “Thái sư, trong cung có người đến.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thái sưâm thầm thở hổn hển.
Duẫn Hi có chút chần chờ liếc mắt nhìn thái sư, thái sư làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy, không biết có thể hay không xảy ra chuyện?
Vạn nhất hắn nói ra, thái sư kích động, vạn nhất xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
Thanh Chỉ Diên nhìn ra Duẫn Hi do dự, liền biết rõ là cóđại sự xảy ra. Chỉ bất quá, tiểu tử này do dự thì cóích lợi gì, nếu là trong cung có người đến, đây làý tứ của vị kia, bọn họ có thể lẫn tránh sao?
Duẫn Hi do dự một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm. Hắn len lén quan sát Thanh Chỉ Diên, lại cúi thấp đầu xuống, “Thái sư, trong cung người đến truyền ngũ tiểu thư cùng ngươi tiến cung diện thánh.”
Thái sư quay đầu, quét mắt nhìn Thanh Chỉ Diên, nhàn nhạt hừ một tiếng, “Thế nào, lúc này yên rồi sao? Vừa nãy ngươi mắng chửi người rất hung hãn cơ mà?”
Thanh Chỉ Diên có chút kinh ngạc nhìn thái sư, khẩu khí của lão gia tử này, thế nào, thế nào không có một chút ý muốn trách phạt nàng? Hơn nữa, hơn nữa nghe được dường như rất vui mừng, đây là có chuyện gì?
“Thực sự yên rồi sao?” Thái sư nhúc nhích chân mày, giận tái mặt lại.
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, tức giận: “Tổ phụ, hoàng thượng muốn triệu kiến ta cái tiểu nha đầu này, ta chẳng lẽ không nên hợp thời biểu hiện ra kinh ngạc sao?”
Thái sư giật nhẹ miệng, hừ một tiếng, “Chưa từng phát hiện ra ngươi nha đầu này lá gan lớn như vậy, được rồi, nếu gan lớn, vậy cùng nhau tiến cung đi, hy vọng ngươi không làm mất mặt bổn thái sư.”
Nói vừa xong, thái sư liền dẫn đầu hướng cửa bước. Kỳ thực, chính hắn cũng không biết tại sao phải tại sao phải tín nhiệm cái nha đầu kia. Trong ngày thường luôn luôn làđối tượng bị khi dễ, lần này trở về lại thay đổi thành người khác, rồi đột nhiên cường thế.
Như vậy cũng tốt Như vậy cũng tốt, uất ức thì cóý tứ gì?
Thái sư kéo ra một nụ cười khổ, dẫn Duẫn Hi trước một bước ra cửa.
Thanh Chỉ Diên không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, sự tình đã như vậy, chỉ có thểđi một bước tính một bước thôi. Tạm thời đè nén xuống lòng tràn đầy nghi vấn, nàng đuổi theo thái sưđi ra ngoài.
Mặc dù không có cung trang chính thức, nhất định phải mặc tốt một chút. May là lần trước sinh nhật của tiểu Hầu gia bản thân được tặng một kiện y phục, bằng không nàng thất không biết đi đâu tìm y phục mới đển mặc nữa.
Thay đổi y phục, Thanh Chỉ Diên dẫn hai nha đầu, cấp tốc chạy tới đại môn của thái sư phủ. Đến nơi, thái sư cùng tiểu thái giám trong cùng sớm rời đi ròi. Chỉđể lại lời nhắn, nói là nàng ở cửa cung.

Thanh Chỉ Diên bĩu môi, lão gia tử này thật biết điều a, mặt mũi này thay đổi cũng quá nhanh đi?
“Tiểu thư, thái sư này rốt cuộc là rốt cuộc là gì nha? Hắn tại sao có thểđối với tiểu thư ngươi như vậy?” Lên xe ngựa, Thủy Duyệt tức giận bất bình.
Thủy Vân liếc nàng một cái, “Ngươi nha đầu này bớt nói, trong cung không giống nhưđịa phương khác, nói lung tung nhất định sẽ gây phiền toái.”
Thanh Chỉ Diên nhìn về phía Thủy Duyệt, gật đầu, “Thủy Duyệt, Thủy Vân nói rất đúng, lần này trong cung triệu kiến vì chuyện gì còn không rõ ràng lắm. Hết thảy đều không biết , không được khinh thường.”
Thủy Duyệt đỏ mặt gật đầu, “Tiểu thư, ta cũng liền nhất thời bực mình, ngươi không nên tức giận a.”
Thanh Chỉ Diên cười cười, dựa vào xa bích, nhắm hai mắt lại, “Ta chỉ là không muốn các ngươi gặp chuyện.”
Thủy Duyệt cùng Thủy Vân trao đổi ánh mắt, đều lên mười hai phần tinh thần, kiên quyết không để cho mình gây phiên toái cho tiểu thư.
Sau gần nửa canh giờ, xe ngựa rốt cục ngừng lại. Thủy Duyệt hai người nhảy xuống xe trước, lúc này Thanh Chỉ Diên mới được Thủy Vân nâng đỡ xuống xe.
Nhìn cung tường kéo mãi không dứt, Thanh Chỉ Diên chỉ cảm thấy đầu óc có một chút chán ghét. Nơi này là một lao tù hoa lệ, tiến nhập trong đó sẽ không thể trở ra, chỉ có chờ chết thôi.
Nơi này còn là mộ phần của nữ nhân, đây rốt cuốc đã mai táng thanh xuân của bao nhiêu nữ nhân a.
“Chỉ Diên, bên này.” Thanh âm của thái sư rất xa truyền tới.
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn qua, thái sư cùng một tiểu thái giám đang đứng ở của cùng nhìn nàng.
Chậm rãi đi tới, Thanh Chỉ Diên nói: “Tổ phụ!”
“Đây là Lý công công, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.” Thái sư lạnh nhạt nói.
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn qua. Đó là một thái giám khoảng chừng năm mươi tuổi, cười giống nhưông phật Di Lặc vậy.

Nàng cười cười, khom lưng phúc phúc, “Gặp qua Lý công công.”
“Ai u, không dám nhận, không dám nhận. Đây là ngũ tiểu thư sao? Lớn lên thực sự là thông minh lanh lợi a, tạp gia nhìn liền thích. Thái sư, người có phúc khí lắm nha. Tạp gia cũng không dám nhiều lời, hoàng thượng vẫn chờ bên trong, chúng ta liền đến đó đi?”
Lý công công quay đầu nhìn về phía thái sư, nhẹ giọng ra hiệu.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Vậy gì, vị này công công, ngươi cười cóđúng hay không quá giả rồi?
Lớn mật, biết bổn công công là ai sao?
Mỗ nữ cười đặc biệt vân đạm phong khinh, mị hí mắt, nhích gần qua, không phải là thái giám sao?
Mỗ công công nghẹn lời, cũng không phải sao, hắn không phải là thái giám sao?
Nhìn trời, thái giám cười thì không thể là chân thành nở nụ cười?
Mỗ nữ cười nhạo, trong cung người của, còn có chân thành cười sao?
Chú: Tiến cung rồi, tiến cung rồi, kiếp mạng của nữ chủ nga. . .