Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 35: Chương 35



CHƯƠNG 35: TRANG, NGƯƠI DÙNG SỨC TRANG
Editor: Luna Huang
Nghe lời nói của Thanh Chỉ Diên, trái lại Vô Ngôn sửng sờ một chút. Phục hồi lại tinh thần, cười cười, “Thái sư là nguyên lão tam triều, há là người có thể tùy ý làm hại? Còn nữa. . .” Hắn giơ tay lên sờ sờ ngực, lộ ra một nụ cười khổ, “Có ngươi ởđây, ta dám sao?”
Thanh Chỉ Diên nhìn lướt qua ngực của Vô Ngôn, ngược lại cũng tin hơn phân nửa, có thể hắn đây đối với thái sư phủ nắm rõ trong lòng bàn tay là thật. Nàng cũng sẽ không bởi vì một câu nói này của hắn liền hoàn toàn tin tưởng hắn không cóýđồ gì khác, cẩn thận đề phòng luôn luôn không sai.
Thanh Chỉ Diên tạm thời đè suy nghĩ xuống, từ trong tay áo lấy ra một phong thưđưa tới, “Đây là ngươi Đây là chuyện đầu tiên ngươi phải làm, đợi sau khi chuyện thành công, ta tự nhiên sẽ phái người giúp ngươi tiêu trừấn ký một ấn ký.”
Vô Ngôn tiếp nhận thư, vừa nhìn, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, ngẩng đầu nhìn Thanh Chỉ Diên, nhãn thần lãnh u, không biết đang suy nghĩ gì.
Nửa ngày, Vô Ngôn mới nói: “Chuyện này, ta làm không được.”
Thanh Chỉ Diên coi như sớm đã dự liệu hắn sẽ cóý nghĩ như vậy, trái lại trên mặt không hiện ra tâm tình đặc biệt nào. Tự mình nàng cũng biết yêu cầu này có chút quá phận, bất quá, nàng vẫn là phải thử một lần. Nếu như thành công, nàng sẽít đi một phiền toái lớn.
“Với thân phận của ngươi, ngươi nên có thể làm được.” Thanh âm của Thanh Chỉ Diên thanh lãnh mang theo một tia chắc chắc. “Ngươi rất rõ ràng không làm giúp ta sẽ phải nhận hậu quả gì.”

“Ngươi uy hiếp ta?” Khóe miệng Vô Ngôn cong lên, lạnh lùng cười. Chuyện này thật là quá thú vị, bao nhiêu năm không có bị người uy hiếp? Tối hôm nay cư nhiên bị một nữ nhân uy hiếp, chỉ bất quá, hắn thế nào lại không ghét loại cảm giác này?
“Đúng thì thế nào?” Thanh Chỉ Diên cười, “Với thân phận của ta, loại chuyện uy hiếpnày, lẽ nào làm không được?”
Vô Ngôn lãnh đạm nhìn nàng, nha đầu này, biết rất rõ ràng mình có thế lực rất mạnh, cứ cho là giao thủ nàng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, nàng lại không có nửa điểm sợ hãi cùng lo lắng. Trên người nàng có khí thế vô cùng cường, cùng nhiều nam nhân so ra đều kém hơn.
Càng đặc biệt là nàng đang mãnh liệt biểu đạt tâm ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện ra một rực rỡ quang thải, làm cho sắc mặt tái nhợt thêm vài phần đỏửng. Lúm đồng tiền trên gò má, nhưẩn như hiện, tư thái chớp động mê người.
Hắn không khỏi suy nghĩ, thời gian ngậm lúm đồng tiền như vậy, là một loại tư vị ngọt thế nào?
Tâm thần đột nhiên cũng có chút hoảng hốt, khí tức cũng bắt đầu bất ổn. Nếu như không phải mang mặt nạ, Thanh Chỉ Diên nhất định phát hiện lúc này nét mặt của hắn đỏửng một cách cổ quái.
“Ngươi không muốn gả cho Ninh vương?” Vô Ngôn nửa ngày mới lên tiếng. Hắn nhìn trong mắt Thanh Chỉ Diên, muốn tra xét tâm tình của nội tâm nàng.
Thế nhưng, đôi đồng tửđen láy kia sâu như biển khong thể nhìn thấy được, thấy được cũng không rõ lắm bên trong rốt cuộc cất dấu cái gì.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy không rõ tâm tư của nữ nhân, cảm giác rất mới lạ, lại rất thú vị.
Không đợi Thanh Chỉ Diên đáp lời, Vô Ngôn lại nói: “Ninh vương là tâm phúc của trước mặt hoàng thượng, thánh sủng không ngớt, gả cho hắn, ngươi cũng sẽ phải nhận được vinh hoa phú quý, có gì không tốt?”
Thanh Chỉ Diên chống, nhìn Vô Ngôn đối diện, khẽ cười nói: “Ngươi đây làđang giả ngu hay làđang hay là ngu thật?”
“Ý tứ gì?” Vẻ mặt của Vô Ngôn kinh ngạc, hắn nói cũng là lớn lời nói thật, đâu có vấn đề?
“Giả, ngươi liền giảđi.” Thanh Chỉ Diên tức giận trừng mắt người đối diện. Nam nhân này há là nhân vật tầm thường? Vậy chuyện của Ninh vương, hắn làm sao có thể không biết?
Bất quá, nàng cũng không có tinh lực cùng hắn tính toán, ngược lại, chỉ cần hắn có thể giúp bản thân tự mình giải quyết hôn ước, hết thảy đều tốt.
Nháy nháy mắt, Thanh Chỉ Diên chống, bình tĩnh tự nhiên nói: “Đều nói Ninh vương làác ma giết người không chớp mắt, người chết ở trong tay hắn vô số kể. Còn có, hắn vô cùng chán ghét nữ nhân, nữ nhân gả cho hắn, mỗi người đều sống không quá ba ngày. Người như vậy, đứa ngốc mới có thể gả cho hắn đi?”
Sờ sờ cổ của bản thân, Thanh Chỉ Diên bày ra thần sắc tạơn, “Ta đối với cái mạng nhỏ của mình rất đểý, cũng không muốn liền bị chàđạp trong tay của tên ác ma giết người kia.”

Nhãn thần của Vô Ngôn sâu u, hay bởi vì mang mặt nạ, nhìn không rõ thần sắc, trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Chỉ Diên cũng không biết hắn rốt cuộc là sẽ phủ nhận hay giúp nàng một tay nữa.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không muốn dời tầm mắt trước một bước, một đạo hắc ảnh đột nhiên liền nhanh tiến đến, “Gia, sự tình đã làm xong.”
“Hảo.” Vô Ngôn đứng dậy, “Ta gần đây có chút bận, không thểđến. Về phần chuyện ngươi nói, ta bất lực. Ninh vương không phải người thường, ta vô pháp chống lại.”
Sâu đậm nhìn mắt Thanh Chỉ Diên, Vô Ngôn dẫn Song Hỉ từ cửa sổ nhảy ra, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Thanh Chỉ Diên thở phì phò vỗ lên mặt bàn, “Giả, ta muốn ngươi giả, ta xem ngươi rốt cuộc có thể giảđến khi nào. Lúc độc phát, xem ngươi có thể chịu được bao lâu.” Rầm rì vài tiếng, nàng đứng dậy trở về phòng, giản đơn rửa mặt chải đầu rửa mặt chải đầu một phen, rồi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thanh Chỉ Diên thức dậy không bao lâu, Thủy Duyệt liền hết sức phấn khởi chạy vào, “Tiểu thư, tiểu thư, tin tức tốt a.”
Thanh Chỉ Diên duỗi người, ngáp một cái, không có tinh thần gì nói: “Tin tức tốt gì?”
“Tiểu thư, nhị phu nhân bị hù dọa đến bệnh, lang trung vào phủ, bảo là phải tu dưỡng tốt một trận.” Thủy Duyệt hoa tay múa chân cười.
“Dễ dàng như vậy đã bị dọa?” Trái lại Thanh Chỉ Diên cảm thấy lạ, Song Hỉ kia thật sự là một nhân vật. Trong ngày thường nhìn thật đàng hoàng, không nghĩ tới chỉ là lừa người. Hắn a, đem mấy tên kia đánh một trận, sau đóđem khẩu cung của mỗi người bọn họ khai, viết thư nhận tội, ấn dấu tay lên. Song Hỉđem bọn họ trói chặt vứt vào trong viện tử của nhị phu nhân, sáng sớm bị hạ nhân phát hiện liền đến tai nhị phu nhân bên kia. Vừa thấy được thư nhận tội, nhị phu nhân không bị hù chết mới là lạ.”
Thanh Chỉ Diên sờ sờ cằm của mình, lộ ra dáng tươi cười hứng thú, “Thủy Duyệt, ngươi có cảm thấy có người thay mình tự mình giải quyết phiền phức đặc biệt thoải mái hay không?”
Thủy Duyệt ngẩn ra, sau đó liền vội vàng gật đầu, “Tiểu thư nói rất đúng a, chúng ta cái gì cũng không cần làm liền có thể thu thập nhị phu nhân kia, thật là thoải mái a,. Tiểu thư, ngược lại người mang mặt nạ kia thiếu tiểu thư ngươi nhiều như vậy, sau này có việc liền bảo hắn làm làđược rồi.”

Thanh Chỉ Diên xua tay cười, giết gà dùng dao giết trâu sao? Một thanh lợi kiếm như vậy, nhất định phải dùng đúng chỗ mới mới không lãng phí a.
Chỉ bất quá, nàng thế nào có thể thích cảm giác có người thay bản thân giải quyết tất cả này? Chỉ là, một nam nhân nguyện ý thay nàng giải quyết tất cả phiền phức, cảđời chỉ sủng ái nàng, thực sự sẽ xuất hiện sao?
—— đề lời nói bên ngoài ——
Ta nói huynh đệ, giúp một tay đi, Ninh vương kia làác ma a. Mỗ nữ mù quáng vành mắt.
Ngươi nhẫn tâm thấy ta đây một thiếu nữ như hoa như nhu nhược ngọc rơi vào hố lửa, vạn kiếp bất phục?
Mỗ mặt nạ nam nháy mắt mấy cái, nha đầu này nói dối không nháy mắt sao?
Nàng nhu nhược?
Lão Thiên, trên thế giới này nữ nhân đều nhu nhược nữ nhân đều đã chết đi?
Chú: Thân môn nhiều hơn nhắn lại, nhiều hơn cất dấu hắc. . . Cóđề nghị gìđại gia nhất định phải nói ra nga, Trúc tử mới tốt nỗ lực cải tiến ni.