Nam nhân phiền chán lưng dựa ghế, nghe người trong điện thoại lải nhải một hồi rồi mới nói. "Tôi đã nói tôi còn chưa có kết thúc công tác, về không được, quà sinh nhật của tiểu Hạo tôi sẽ cho người mang về sau."
Bên đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ tức giận.
"Lục Bá Thiên, anh xem có người ba nào như anh không, đi hơn một năm trời cũng không về thăm con trai một lần, bây giờ anh có trở về coi chừng tiểu Hạo cũng không nhớ anh là ai.
"Tôi biết hôn nhân của chúng ta dựa trên thoả thuận lợi ích đôi bên nhưng anh cũng phải đặt tâm tư lên tiểu Hạo một chút, dù sao nó cũng là con trai anh, là người thừa kế duy nhất của Lục thị."
"Nếu anh mang đứa con riêng hay đồ yêu diễm đê tiện nào về Lục gia thì không xong với tôi đâu."
Lục Bá Thiên đột ngột cắt lời." Cô lo cái gì, tôi có chơi cũng là qua đường, tôi còn không có ngu đến nỗi đem mấy thứ hạ tiện đó về Lục gia."
Người kia vẫn không hài lòng. "Suốt ngày bên ngoài lang thang, chạy đi tìm tiểu tình nhân, cũng không sợ mình bị nhiễm bệnh."
"..."
Lục Bá Thiên bực bội day day hàng chân mày cau chặt:" Cô nói xong chưa? Nói xong thì tôi tắt máy đây."
"Anh là cái đồ..."
Hắn không do dự nhấn kết thúc cuộc gọi, lại thầm mắng một câu." Đồ đàn bà nhiều chuyện."
Vừa xoay người lại thì suýt bị doạ đến bật ngửa.
Ngô Hải Xuyên đứng đó, áo vest phẳng phiu, dáng người thon dài, đang dựa cửa, khoanh tay trước ngực, sắc mặt điềm tĩnh nhìn hắn.
Lục Bá Thiên nuốt nước bọt, trong lòng có chút bất an.
Không phải đã nghe thấy hết rồi đó chứ?
Hắn cong cong khoé mắt, gương mặt tươi cười, lại nịnh nọt nhìn y.
"Bảo bối, em lại đây từ lúc nào vậy?"
Ngô Hải Xuyên chậm rãi bước lại đây, gương mặt tuấn dật không cười trông phá lệ lạnh lùng, không phép tắc mà nửa ngồi trên bàn làm việc của Lục Bá Thiên, hơi hướng mặt ra ngoài cửa hỏi hắn.
"Nói chuyện riêng sao không đóng cửa."
Sợ người khác không biết anh đã làm chuyện gì xấu xa hay sao?
Trái tim Lục Bá Thiên nhấc lên cổ họng, ngoài mặt vẫn bình thường như không có gì xảy ra.
"Chuyện không quan trọng nên không cần che che giấu giấu."
Ngô Hải Xuyên không nói gì, lặng lẽ lấy trong túi áo ra một bao thuốc, châm một điếu, đưa lên miệng rít một hơi, con ngươi đen bóng vẫn không dời khỏi gương mặt của hắn, như tấm gương phản chiếu nhân tâm dơ bẩn.
Nhìn đến Lục Bá Thiên đều đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó, y lại hơi nhếch môi, đem đầu của Lục Bá Thiên xem như đầu chó, vỗ vỗ.
"Nếu có chuyện quan trọng cũng không cần che giấu, dù sao tôi cũng chỉ là một vệ sĩ quèn thôi."
Lục Bá Thiên:"..."
Em xem hành động của em có chỗ nào giống với vệ sĩ của tôi không?
Thế nhưng cũng không dám nói ra thành lời, đem người kéo xuống, đặt lên đùi, ánh mắt hiện lên vẻ say đắm, vùi đầu vào đường cổ trắng nõn, hít sâu một hơi.
"Không có chuyện nào quan trọng bằng bảo bối hết."
Ngô Hải Xuyên không có đáp, môi mỏng kẹp hơi nhấp, đem điếu thuốc khẽ cắn chặt, như đang có tâm sự.
Lục Bá Thiên lại không có nhận ra, có chút thở gấp, đưa miệng tìm kiếm đầu ti phấn hồng giấu sau áo sơ mi trắng, lại bị người kia vô tình đẩy ra.
"Hôm nay tôi không muốn làm.".
Mặc dù hơi thất vọng, nhưng Lục Bá Thiên vẫn không dám làm trái ý Ngô Hải Xuyên, thở dài một hơi dụi đầu vào ngực y.
"Có vệ sĩ nào lớn gan như em không?"
Vừa tùy hứng, vừa lớn gan. Đôi khi còn ra tay đánh cả ông chủ.
Ngô Hải Xuyên hơi bật cười, lại nhớ ra gì đó, lặng lẽ đem điếu thuốc dập tắt, không mặn không nhạt nói với hắn.
"Anh có thể sa thải tôi."
Lục Bá Thiên đem người ôm chặt.
"Anh không dám."
Hắn khổ cực lắm mới đào được người từ trong tay Lưu tổng. Bởi Ngô Hải Xuyên thân thủ rất tốt, hơn nữa lại đẹp trai, quanh người luôn có loại khí chất bí ẩn, cô đơn khiến người muốn khám phá, trầm mê vào đó.
Lưu Ý Vân mỗi khi muốn đuổi nợ đào hoa luôn đem Ngô Hải Xuyên ra làm lá chắn, đối phương thấy bộ dạng y không phải người dễ chọc nên đành từ bỏ.
Lục Bá Thiên cãi nhau một trận với Lục lão gia nên rời khỏi thành phố B, đến thành phố C tham dự tiệc sinh nhật của Lưu Ý Vân thì gặp được y.
Lục Bá Thiên vừa nhìn thấy Ngô Hải Xuyên đã không dời mắt nổi, phải hi sinh cả một dự án liên quan đến khai thác than đá với Lưu Ý Vân mới có thể đem được người về bên cạnh.
Nhưng cũng mất rất lâu thì hắn mới có thể kéo Ngô Hải Xuyên lên giường.
Bộ dạng trên giường của y khiến hắn phải say mê. Tựa như khối băng bị hoà tan, khoé mắt nhiễm hồng, đường cong tinh tráng, không thô cũng không quá nhu nhược. Mỗi một tấc da thịt đều khiến người phát nghiện.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Hải Xuyên, mắc đào hoa hơi híp lại, môi hơi nhếch lên, rất thành thạo trong việc quyến rũ người với vẻ anh tuấn vốn có.
"Anh không dám, anh tốn rất nhiều công sức mới có thể đoạt được bảo bối mang về đây, không nỡ sa thải."
"Bảo bối lại không có yêu anh thật lòng, chỉ thích gương mặt này của anh mà thôi.". Hắn ra vẻ đau lòng, ôm ngực.
Ngô Hải Xuyên:" ..."
Không, tôi chỉ thích con chim bự của anh mà thôi.
Thanh niên ngồi trong trên đùi hắn nên cao hắn một cái đầu, bộ dáng lại trông càng giống ông chủ hơn Lục Bá Thiên.
Ngô Hải Xuyên vỗ vỗ tàn thuốc lá dính trên áo sơ mi, nhìn hắn không chớp mắt.
"Anh nói sẽ không lừa gạt tôi? Có thật không?"
Lục Bá Thiên gật gật đầu. "Mãi mãi cũng không dám lừa gạt bảo bối."
Lần này về Lục gia hắn sẽ cùng Cố Thiển Vân ly hôn, sau đó lại dỗ Ngô Hải Xuyên cũng không muộn.
Y nhướng mày, hôn lên má hắn một ngụm, sau đó lại đứng lên, bộ dạng trở về vẻ chuyên nghiệp, nghiêm túc.
"Đã hết giờ giải lao, tôi đi trước, Lục đổng."
Lục Bá Thiên đã quen với thái độ của y, luyến tiếc tiễn người đi, không hiểu sau trong lòng lại nảy sinh một trận bất an.
...
Ngô Hải Xuyên xem ảnh chụp một nhà ba người, mãi một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ đối diện.
"Thằng bé năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố Thiển Vân lịch sự trả lời y." Hôm nay là sinh nhật thứ năm của tiểu Hạo."
Ngô Hải Xuyên hơi nhếch môi, vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay lại bấm sâu trong lòng bàn tay.
Con cũng đã lớn như vậy rồi còn gạt người.
Tên khốn.
Hắn đẩy lại bức hình về phía Cố Thiển Vân, cũng không có phẫn nộ hay suy sụp như cô tưởng tượng, Cố Thiển Vân không biết hắn nghĩ gì, nên thử thăm dò.
"Ngô tiên sinh, tôi biết anh cũng là người bị hại. Chồng tôi là tên trăng hoa, đã lừa không ít người rồi. Mong anh sáng suốt một chút, sớm giải quyết với hắn...tôi cũng thay mặt hắn, xin lỗi anh."
"Tôi sẽ đền bù mọi thiệt hại mà anh đã phải chịu đựng."
Ngô Hải Xuyên theo thói quen lại lấy ra thuốc lá, châm lửa, rít một hơi.
"Cô đối xử tử tế với tình nhân của chồng mình như vậy, tôi không biết phải phản ứng lại như thế nào."
Cố Thiển Vân lắc đầu, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn y.
"Kẻ không biết không có tội, hơn nữa, tôi cũng biết anh là người như thế nào."
Không ít người lấy tiền bạc, địa vị dụ dỗ Ngô Hải Xuyên nhưng y không hề đả động. Học thức, thân thủ đều không tồi, làm người lại kiêu ngạo, rõ ràng y không phải dạng người vì đồng tiền mà bán rẻ tự tôn, đi làm tình nhân của người khác.
Ngô Hải Xuyên bật cười, có chút thâm ý nhìn Cố Thiển Vân. "Cô biết tôi là con người như thế nào sao?"
Cố Thiển Vân gật đầu.
"Anh từ chối nhiều dụ hoặc như vậy, rõ ràng không phải là người vì danh lợi mà bán rẻ thân mình."
Mắt cười càng sâu hơn một chút.
Đúng vậy, y không cần tiền.
Tiền, y có thể kiếm.
Y chỉ thích chim bự.
Nhưng lại ghét chim bự đã có gia đình, lại còn là một con chim lừa dối.
Cố Thiển Vân có chút đau lòng.
Một người tốt như Ngô Hải Xuyên tại sao phải gặp một tên khốn như Lục Bá Thiên. Nếu cô gặp y sớm hơn một chút, có lẽ người bây giờ bên cạnh cô không phải Lục Bá Thiên, mà chính là...
"Ngô tiên sinh, anh đang có thai tại sao lại hút thuốc nhiều như vậy?"
Ngô Hải Xuyên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đem thuốc dập tắt. Ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi. "Làm sao cô lại biết?"
Nhưng lời thốt ra lại là.
"Tôi cứ tưởng cô sẽ ghét cay ghét đắng đứa nhỏ này chứ."
Cố Thiển Vân thoải mái thừa nhận.
"Không thoải mái, nhưng cũng không đến mức thù ghét. Người gây ra chuyện là Lục Bá Thiên, không phải nó."
"Có điều, tôi thực sự không an tâm nếu có người uy hiếp đến vị trí thừa kế của tiểu Hạo."
Nên kiến nghị anh nên đi phá thai, tôi sẽ đền bù thoả đáng.
"Ngô tiên sinh, Beta gan dạ như anh không có nhiều. Nhưng đánh đổi nửa mạng sống để sinh con cho một tên khốn... quả thực không đáng."
Ngô Hải Xuyên không tỏ vẻ tức giận hay sợ hãi trước lời ẩn ý của Cố Thiển Vân, chỉ nói.
"Người xấu đương nhiên tôi sẽ không luyến tiếc. Nhưng chuyện liên quan đến cơ thể của tôi, cô không cần nhúng tay quá sâu."
Trước khi đi, y còn vỗ vỗ nhẹ lên vai Cố Thiển Vân.
"Quan tâm bản thân nhiều một chút, dành thời gian nhiều bên con cái nhiều hơn, phụ nữ không nên suốt ngày cứ lo lắng về mấy tên khốn như vậy."
Đạo lý đơn giản như vậy tại sao cô không chịu hiểu, còn để "tình địch" an ủi.
Người phụ nữ xinh đẹp hung hăng lai nước mắt, hít sâu một hơi, ánh mắt có chút tàn nhẫn.
Xin lỗi Ngô tiên sinh, nhưng quả thực anh không nên giữ lại đứa bé đó.
...
"Tiểu Xuyên...nghe tôi giải thích." Lục Bá Thiên run rẩy giơ lên bàn tay, lại bị ăn thêm một đạp.
"Nghe cái mả mẹ nhà mày." Ngô Hải Xuyên không lưu tình dẫm lên trên bàn tay của hắn thật mạnh khiến hắn thống khổ kêu lên.
Lục Bá Thiênbị đánh đến nằm sấp, mắt sưng tím bầm, miệng hộc ra máu, đợi Ngô Hải Xuyên hút xong một điếu thuốc vẫn chưa gượng dậy nổi.
"Đừng bỏ đi...tôi biết lỗi rồi."
"Xin em...đừng bỏ đi."
Lục Bá Thiên lê lết trong vũng máu, hai mắt đỏ ngầu như điên rồi mà bắt lấy chân Ngô Hải Xuyên rên rỉ.
Ngô Hải Xuyên cười lạnh, từ từ ngồi xuống, đem đầu thuốc lá đỏ rực dụi vào vành tai của hắn khiến hắn lại kêu lên một tiếng.
"Lại tìm đến tao, tao sẽ đập gãy chân của mày. Biết chưa, thằng chó?"
Y đem thẻ tên tháo ra, ném lên người Lục Bá Thiên. Sau đó lại ôn hoà mỉm cười, lễ phép cúi đầu.
"Lục đổng, từ hôm nay tôi xin chính thức nghỉ việc."
Y giật chân ra còn không quên tặng Lục Bá Thiên một cước vào mặt trước khi đi.
...
Vệ sĩ mang vẻ mặt bầm tím về tìm Cố Thiển Vân.
"Xin lỗi phu nhân, thân thủ của ngài ấy tốt quá, chúng tôi khống chế không được."
Cố Thiển Vân đang cắm hoa dừng lại một chút, trầm mặc một hồi rồi mới nói.
"Không cần đuổi theo nữa."
Nếu anh ta đem mạng sống của mình ra đặt cược, thì cô cũng nên dừng tay lại được rồi.
...
Vương Mỹ Phương thấy Ngô Hải Xuyên về rồi rất vui mừng, tay bế Bùi Túc, chạy ra đón lấy cặp làm việc của y.
"Tiểu Xuyên, cậu trông tiểu Ý và tiểu Túc một lát, tôi đi siêu thị sẽ về ngay, hôm nay siêu thị có chương trình giảm giá."
Ngô Hải Xuyên nhận lấy Bùi Túc, gật gật đầu bảo cô mau đi đi, đem đứa nhỏ vào trong, đặt trong xe nhựa trẻ em có gắn đồ chơi, cho nó tự chơi ở bên trong.
Y tháo ra cà vạt, đi đến xem vật nhỏ đang phát ra tiếng ư e trong nôi.
Đứa nhỏ vẫn còn mơ ngủ, hai tay be bé lại giơ ra khoảng không làm ra động tác vắt xôi, miệng nhỏ chu chu trông thập phần đáng yêu.
Ngô Hải Xuyên thành thục bế lên con trai, cởi ra áo sơ mi, ôn hoà đưa đầu ti đỏ hồng vào miệng con trai.
Đứa nhỏ mừng rỡ vội dùng sức hút chùn chụt.
Nhưng hút một lát vẫn không có sữa, có chút khó hiểu mà mở mắt ra nhìn.
Mắt to nhìn mắt nhỏ.
Ủa, gì vậy?
Mẹ đâu?
Lúc này, Ngô Hải Xuyên lại nhếch miệng cười, ánh mắt hiện lên vẻ trêu chọc.
"Bất ngờ không? Vui vẻ không?"
Ngô Gia Ý:"..."
Không.
Nó bắt đầu nhăn mặt, cất giọng gào khóc.
Ngô Hải Xuyên là beta nam nên mặc dù mang thai sinh con cũng không thể có sữa, Ngô Gia Ý từ lúc mới sinh chỉ uống sữa bột, cực chẵn đã mới ngậm vú baba cho đỡ ghiền.
Từ lúc có Vương Mỹ Phương chuyển đến, tiểu Ý lại chuyển sang bú ké sữa với Bùi Túc, sống cuộc sống như thần tiên nên đã sớm ghét bỏ cục thịt nhỏ không tiết ra sữa kia.
Ngô Hải Xuyên cũng không dỗ, ngược lại còn cười lớn tiếng hơn nữa. Con trai y không phải dạng con nít hay khóc, nó chỉ như một trận mưa rào, ồ ạt chưa đầy một phút đã tạnh.
Quả nhiên, Ngô Gia Ý khóc chưa đầy một ba mươi giây đã nín, mở mắt tròn xoe nhìn y. Ngô Hải Xuyên đem con trai đặt lên giường, đem tả giấy lột ra, lại lọ mọ đi tìm tã mới.
Vừa mang tả mới lại đây, y lại bị con trai cầm tã dơ ném vào người.
Ngô Hải Xuyên:"..."
Lúc trước, Vương Mỹ Phương hỏi y muốn đặt nhũ danh gì cho thằng bé hay không, giống như Bùi Túc thì gọi là Đôn Đôn vậy.
Y còn không biết nên chọn tên gì. Bây giờ thì có rồi.
Ngô Hải Xuyên vui vẻ nâng lên con trai, mỉm cười nhìn nó.
"Từ nay, nhũ danh của con sẽ là máy ném cứt."
Máy ném cứt chạy bằng sữa nha.
Có thích không?
Ngô Gia Ý không hiểu gì, được nâng cao cao nên rất thích, mở miệng cười toe toét.
Ngô Hải Xuyên vừa lòng:" Chắc là tiểu Ý rất thích đó ha."
...
Tiểu Ý lên hai tuổi, Ngô Hải Xuyên dang rộng ra hai tay, mỉm cười nhìn nó.
"Máy ném cứt, ba ba ở chỗ này."
Ngô Gia Ý nhoẻn miệng cười, hấp tấp bò lại chỗ Ngô Hải Xuyên, sau đó lại thấy tốc độ không đủ nhanh liền thử đứng dậy, chạy ập đến sà vào lòng hắn.
...
Lên năm tuổi, Ngô Hải Xuyên dắt Ngô Gia Ý ra khỏi cổng trường, mỉm cười hỏi.
"Hôm nay máy ném cứt của baba đi học có vui không?"
Ngô Gia Ý:"..."
Đứa nhỏ nhăn mặt, má bánh bao phụng phịu giận dỗi.
"Ba ba không được gọi tên đó, bạn con mà nghe được sẽ cười con chết."
Ngô Hải Xuyên dễ tính gật đầu." Baba biết rồi, xin lỗi máy ném cứt."
Ngô Gia Ý:"..."
...
Lên sáu tuổi, Ngô Gia Ý đã có thể với tay lên bàn, nhấn chuông gọi bác sĩ.
Ngô Hải Xuyên mơ màng mở mắt, có chút thở dốc gọi người. "Máy ném cứt ...con đâu rồi?"
Ngô Gia Ý ngoan ngoãn chạy đến bên giường bệnh, đưa đầu nhỏ cho baba xoa xoa.
Ngô Hải Xuyên mệt nhọc nói ra từng từ.
"Baba mệt rồi...muốn ngủ một lát...con đừng làm ồn có được không?"
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, leo đến bên giường, nằm bên cạnh Ngô Hải Xuyên, chậm rãi nhắm lại mắt.
...
"Ba ba."
Ngô Gia Ý giật mình tỉnh giấc, lồng ngực đập một trận thình thịch, nước mắt tuôn trào, cậu đỡ bụng ngồi dậy, phát hiện Stanislav vẫn còn ngủ say nằm bên cạnh.
Có chút khát nước mà đỡ eo đi xuống giường.
Đi đến phòng khách có chút khó khăn, nhưng cậu cũng rót được nước, một hơi uống hết.
Uống xong, bỗng thấy nước đổ dưới chân rất nhiều, có chút nghi hoặc nhìn đáy ly.
Có bị bể đâu?
Đột nhiên lại thấy giữa hai chân truyền đến một cơn đau thấu trời xanh khiến y run rẩy đứng không nổi, đem ly rỗng đánh vỡ.
...
Elizabeth nhảy lên giường ngủ, sốt ruột kêu bên tai của Stanislav, còn dẫm chân lên mặt hắn.
Stanislav bị nó quấy đến tỉnh giấc, hắn xoa xoa hai mắt nhìn "con gái". "Ban đêm con kêu dữ như vậy để làm gì?"
Elizabeth không nói được, kêu càng dữ hơn, đem tay hắn cắn cắn lôi lôi. Stanislav hơi hiểu ra là nó muốn mình đi theo nó, lại phát hiện Ngô Gia Ý không thấy bên cạnh.
Stanislav đi theo nó đi đến nhà bếp, cảnh tượng trước mắt khiến hắn cả đời cũng không quên được.
Trước mắt hắn,thiếu niên thở dốc ngồi dưới đất, hai chân toàn là máu và dịch ối, hai mắt trống rỗng, nhịp thở không đều,hai tay run rẩy ôm bụng, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
Đồng tử Stanislav mở to, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, trông phút chốc, hắn gào to gọi tên thiếu niên, không để tâm đến mảnh vỡ dưới sàn, đem chúng đạp đến chân chảy máu.
Hắn nâng người ôm lên đem ra xe, rời khỏi nhà ngay trong đêm.