Mọi người đều điều chỉnh lại cảm xúc, Bùi mẫu kéo Ngô Gia Ý lên sofa, lặng lẽ xức thuốc lên vết đánh. Mặc dù rất đau rát nhưng Ngô Gia Ý cũng không dám kêu rên, chốc chốc lại quay sang nhìn Bùi phụ.
Bùi phụ đã hút xong hai điếu thuốc, tâm tình không tốt. Quay đầu nhìn đứa nhỏ kia, quả nhiên nó liền hoảng hốt cúi đầu không dám nhìn ông.
Bùi Thủ Lễ nhìn trên tay chân của Ngô Gia Ý đều là vết thương, vì da thịt trắng trẻo nên càng bắt mắt, trông khá đáng sợ.
Ông khàn khàn cất tiếng. " Nói, tên đó là ai?"
Ngô Gia Ý hơi giật mình, hai tay khẽ ôm bụng, cả người lại bắt đầu run rẩy, sợ bị đánh mà dính sát vào người Bùi mẫu.
Bà nhẹ giọng an ủi.
"Ông ấy không đánh nữa đâu. Con cứ nói ra đi, mẹ và ba mới có thể tìm cách giải quyết."
Lúc này đây, cậu mới hơi nuốt nước bọt.
"Con cũng không biết người đó là ai."
Bùi phụ nhíu mày, hai mắt lại bắt đầu bốc hoả.
"Nói cái gì?"
Bùi mẫu quát nhẹ. "Bộ dạng như vậy lại muốn doạ ai?"
Bùi phụ hít sâu một hơi, ném đi roi da.
"Tại sao lại không biết?"
Ngô Gia Ý thật thà khai báo.
"Con không biết người đó. Con chỉ muốn trả lại tiền dư... Liền ngửi thấy gì đó... Liền không cử động được."
Trong nháy mắt, Bùi phụ như mất hết tất cả sức lực, tựa lưng vào sofa, ngửa đầu thở dài.
Tạo nghiệt.
Đúng là tạo nghiệt.
Bùi mẫu hiểu ra mọi chuyện, vội ôm cậu vào lòng, chậm rãi vỗ vỗ lưng. "Mẹ biết rồi, xin lỗi vì đã không tin tưởng con, tiểu Ý, là mẹ hồ đồ."
Ngô Gia Ý liền sốt ruột, nghẹn ngào nói.
"Không phải, không phải. Là lỗi của con, đáng lý ra con nên nghe lời của mẹ, nên về nhà sớm.... Ô....ô là tại con...."
Bùi mẫu lại bật khóc, khổ sở mà than.
"Đứa nhỏ số khổ."
Hai người lại ôm nhau khóc hồi lâu mới dừng lại. Khi tách ra hai mắt đều đỏ ngầu, bọng mắt sưng lên rõ ràng.
Bùi phụ thở dài hỏi.
"Đứa nhỏ trong bụng... Con tính thế nào?"
Ngô Gia Ý ở trong lòng Bùi mẫu cảm thấy rất ấm áp, không muốn rời khỏi vòng tay của bà, thanh âm có chút nghèn nghẹn như người bị cảm, khụt khịt trả lời.
"Con muốn sinh nó ra."
Bùi phụ lý trí đưa ra lời khuyên." Con vẫn còn trẻ. Hơn nữa, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không cần phải chịu trách nhiệm."
Ngô Gia Ý lắc đầu. Lúc này mới ngồi hơi thẳng lưng nhìn ông nói. "Ba, con muốn sinh nó ra. Không vì điều gì cả, chỉ là... Con có chút muốn xem nó...xem nó trông như thế nào."
Cậu vắt hết óc cũng không biết nên trả lời ra sao để Bùi phụ hiểu rõ, giải thích cũng lộn xộn, có chút buồn bực gãi đầu tóc.
Sao mình lại ngớ ngẩn như vậy?
Nói một câu cũng không xong.
"Nuôi một đứa con không phải chuyện dễ, tiểu Ý."
Ngô Gia Ý im lặng tự sửa lại: Là ba đứa.
Nhưng sau đó ông lại dập tắt điếu thuốc, chậm rãi nói. "Nhưng nếu con đã quyết định như vậy thì cứ làm đi, bố mẹ sẽ giúp con nuôi dưỡng đứa nhỏ."
Ngô Gia Ý bỗng lấy lại tinh thần, tay nắm chặt, ánh mắt hiện lên vẻ kiên cường.
"Con... Con có thể nuôi được đứa nhỏ, con sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền."
Bùi phụ nhìn bộ dạng như sắp đi đánh trận của Ngô Gia Ý không khỏi thấy hơi buồn cười, chân mày cũng giãn ra, ăn ngay nói thật.
"Trước lúc ba con mất có đưa ba một số tiền, nhờ ba đưa lại cho con nếu sau này con cần dùng đến."
"Khi cần cứ nói với ba, không cần ngại."
Ngô Gia Ý hơi nghẹn ngào, khẽ kêu ba ba một tiếng rồi chạy đến ôm lấy ông, dụi đầu vào bụng ông, như chó con, đáng thương khụt khịt vài tiếng.
"Con cảm ơn, cảm ơn ba ba."
Sống lưng Bùi Thủ Lễ hơi cứng đờ, tay để trên không trung một lúc rồi lại đặt xuống lưng áo hơi mướt mồ hôi của thiếu niên chậm rãi dỗ dành.
"Tiểu Ý, lúc nãy ba đánh đau lắm sao?"
Vốn dĩ đã quên, nay nhắc lại liền cảm thấy hơi ủy khuất.
"Đau lắm."
"Nhưng con càng sợ mọi người sẽ ghét bỏ con."
Bùi Thủ Lễ khổ sở run giọng nói. " Sao lại có thể...chỉ là ba quá kinh sợ... Sợ mình dạy dỗ con không tốt..."
"Tiểu Ý, ba ba xin lỗi."
Ngô Gia Ý không nói gì, chỉ ừm một tiếng, sau đó lại vô thức nhắm mắt lại.
...
Sáng sớm, Ngô Gia Ý đã bị Bùi Túc nắm tay lôi ra cửa, hoảng sợ đến kêu lên.
"Túc Túc, cậu làm gì vậy?"
Hai mắt Bùi Túc thâm đen, chứng tỏ tối qua đã thức trắng đêm, hắn lạnh lùng nói. "Tôi dắt cậu đi phá thai."
Ngô Gia Ý cả kinh giật tay ra. "Không, không muốn."
Trong nháy mắt, ánh mắt Bùi Túc hiện lên vẻ căm giận, nghiến răng chất vấn.
"Cậu bị ngu à Ngô Gia Ý? Tự dưng lại muốn giữ lại đứa con hoang không biết của ai."
"Cậu có biết xấu hổ không vậy?"
Ngô Gia Ý hơi mím môi, hai mắt sưng bụp trừng hắn.
"Đây... Đây cũng là bé con của tôi, tôi muốn sinh nó ra."
Không ngờ cậu còn có cháu trước cả tôi, không những một còn có đến ba. Thật ghen tị mà.
Tim thai ổn định, cơ thể phát triển đầy đủ, không tìm thấy yếu tố bất thường trong thai nhi, tất cả rất thuận lợi.
Bùi mẫu dùng khăn lau lau bụng cho cậu, ôn nhu hỏi thăm.
"Tối nay con muốn ăn gì?"
Ngô Gia Ý ôm tay bà làm nũng.
"Ăn gì cũng được, miễn là cơm mẹ nấu con đều thấy ngon."
Bùi mẫu lại càng cười đến vui vẻ, dùng tay điểm trán cậu.
"Quỷ nịnh nọt."
Dạo gần đây Ngô Gia Ý phá lệ dính người, không thích ở một mình, nếu mọi người đều không có ở nhà liền chạy đi chơi, căn bản không thể chịu được cô đơn trong vòng 3 phút.
Bác sĩ nói đây là sự thay đổi của hormone sẽ khiến cho tâm lý biến chuyển so với lúc trước, nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Khi sinh xong thì sẽ trở về như lúc đầu.
Mọi người lại hỏi bác sĩ một vài vấn đề mới cảm ơn ông rồi ra khỏi phòng khám.
Ba người đi trên hành lang, chuyện trò vui vẻ, bầu không khí trông cũng thật ấm áp.
Một vài bà mẹ đơn thân thấy như vậy cũng không còn thấy tủi hổ nữa.
Không có phụ thân của đứa nhỏ, bọn họ cũng có thể tươi cười như cậu trai đó, chờ mong đứa nhỏ sinh ra sẽ có hình dạng gì.
....
Bệnh viện quốc tế trung ương.
Stanislav tỉnh lại khiến cho nhiều người đều cảm thấy vui mừng. Sau khi biết em trai đã tỉnh dậy, Inga Ivanov vội vàng cùng vợ đến thăm một hồi mới rời khỏi.
Bất quá, đầu óc Stanislav còn trong tình trạng hơi hỗn loạn, đến khi chị gái cùng chị dâu ra về hắn mới tìm lại được ý thức của mình.
Hà Duật đơn giản mà thuật lại nguyên nhân của vụ tai nạn, đồng thời cũng thông báo một vài chuyện quan trọng công ti.
Cuối cùng y lại tổng kết bằng một lời chúc mừng hắn đã khoẻ lại.
Stanislav như đang tự hỏi điều gì đó, đợi đến khi Hà Duật nói xong mới chậm rãi cất tiếng.
"Thư ký Hà, cậu không tìm thấy ai gần chỗ tôi lúc tôi đang hôn mê sao?"
Hà Duật lắc đầu.
"Không có, khi tôi đến chỉ thấy giám đốc nằm đó."
Stanislav đưa mắt nhìn y, chậm rãi quăng ra một quả bom.
"Tôi đã phạm pháp."
Hà Duật sửng sốt, không hiểu ra sao hỏi lại.
"Ngài nói gì?"
Hắn lặp lại một lần nữa.
"Trong lúc tôi bị cưỡng chế phát tình, đã làm liên lụy một Omega."
Nụ cười của Hà Duật cứng đờ, khoé miệng cũng có chút run rẩy.
"Ý ngài có một Omega...vô tình đi ngang qua."
Hắn lại không tiếp tục trả lời vấn đề này mà lại trầm giọng đưa ra yêu cầu.
"Thư ký Hà, giúp tôi tìm lại đoạn ghi hình của camera an ninh chỗ đó vào ngày tôi bị hạ thuốc."
"Chính là chỗ tôi đã đỗ xe."
Hà Duật nghiêm một khuôn mặt, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cũng cung kính cuối đầu.