Tin tức tiểu minh tinh họ Hà đã chấp nhận lời cầu hôn của ảnh đế họ Mặc đột nhiên lan tràn khắp các kênh thông tin, phương tiện truyền thông.
Ban đầu, hắn nghe tin này liền cảm thấy buồn cười, nhất định đây là trò đùa ngày cá tháng tư của mấy sạp báo lá cải. Nhưng sau đó, hắn nhanh chóng cười không nổi.....
Video ảnh đế Mặc Tuấn quỳ một chân, cầu hôn tiểu minh tinh Hà Duật mau chóng được đẩy lên hot search, lượt truy cập nhiều đến mức diễn đàn bị sập giữa chừng.
Nhiều người hâm mộ cảm thấy hân hoan, nói cái gì mà...rốt cuộc couple của họ đang ship cũng thành đôi, sự nghiệp fan couple đã quá mãn nguyện rồi!
Xứng đôi vừa lứa?
Cái gì gọi là xứng đôi vừa lứa?
Gương mặt đê tiện của Mặc Tuấn mà cũng có thể nói là xứng với tiểu minh tinh nhà hắn sao?
Không.
Không một ai có thể cướp Hà Duật khỏi tay của hắn hết.
Hà Duật...chỉ là của riêng một mình hắn mà thôi.
Bạch Lâm Sâm đang làm loại hành động của mấy nam chính ngu ngốc trong phim truyền hình mà hắn vốn khinh bỉ: Đập phá đồ đạc.
Di động bị ném vào tường.....vỡ tan nát.
Gương mặt của hắn vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng tròng mắt đỏ ngầu tơ máu đã bán đứng tâm tình của hắn lúc này.
Ghen ghét, phẫn nộ, muốn hủy diệt hết thảy.
Dục vọng chiếm hữu bị đè nén bấy lâu nay lại đột ngột bùng phát tựa như núi lửa phun trào, mang theo ác niệm ngập tràn như ngọn lửa khổng lồ nuốt trọn hết thảy.
Con quỷ bên trong hắn đang kêu gào:
Mày còn chần chờ làm gì?
Muốn thấy tên khốn đó cướp đi em ấy hay sao?
Đại não bỗng nhiên trở nên đau nhức kịch liệt khiến hắn phải ôm lấy đầu thở dốc. Trong đầu là một mớ hỗn độn đang quay cuồng, ký ức như bị xâu xé thành từng mảnh vụn vặt.
Tất cả đều trở nên hỗn loạn, chỉ có dục niệm tăm tối ngày một rõ ràng, rõ đến mức hắn có thể nghe bên tai tiếng xúc giục của ác quỷ.
"Còn chần chờ cái gì?"
......
Hà Duật tỉnh lại mới phát hiện mắt đang bị che lại, không thể thấy gì ngoài một mảnh đen tối.
Hơn nữa, dường như tay của y còn bị khoá lại.
Hà Duật chỉ nhớ mang máng bản thân bị một kẻ lạ mặt tập kích ở bãi đỗ xe. Sau đó, trên gáy liền truyền đến một trận nhức mỏi, không lâu sau thì y hoàn toàn mất đi ý thức, không còn nhớ gì thêm.
Y bị kẻ gian bắt cóc.
Hà Duật âm thầm cho ra kết luận.
"Em thức dậy rồi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lạ mặt vang lên bất chợt, khiến y phải giật mình, theo bản năng lùi về phía sau.
Thiếu niên hô hấp thực gấp gáp, như bị hắn doạ sợ, nhấp môi nói.
"Anh là ai?"
"Tại sao lại mang tôi đến đây?"
"Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, không nói gì mà tiếp tục ngắm nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang run bần bật dưới đất.
Thật đẹp.
Thật là xinh đẹp.
Đây là tiểu minh tinh của hắn.
Lần đầu tiên, bọn họ có thể tiếp xúc gần đến như vậy. Duật Duật còn chủ động nói chuyện với hắn.......
Hắn chậm rãi tiến lại gần, dùng đầu gậy sắt đẩy nhẹ đầu ngực của thiếu niên khiến y phải thất kinh mà kêu lên một tiếng. Sau đó liên tục lùi về sau, sợ hãi cầu xin.
"Anh muốn làm gì?"
"Đừng....đừng.....tôi sẽ cho anh tiền, anh...anh thả tôi ra có được không?"
Bạch Lâm Sâm lắc đầu, không chịu dời đi đầu gậy, ngược lại còn dùng, khảy nhẹ đầu ti nhỏ xinh giấu sau áo sơ mi trắng của thiếu niên.
Hà Duật đang mặc đồng phục học sinh, có lẽ là chuẩn bị quay MV gì đó lại bị hắn trùng hợp bắt đến đây.
Thân thể mẫn cảm bị hắn trêu chọc đến run rẩy không ngừng. Vì không thể nhìn thấy xung quanh nên nỗi sợ càng bị phóng đại, mồ hôi trên thái dương chảy ròng ròng, hầu kết tinh tế khẽ chuyển động, y cố gắng trấn tĩnh, thử câu thông với tên bắt cóc.
"Đại ca, anh muốn bao nhiêu tiền....tôi đều sẽ đáp ứng anh...anh dừng lại đi có được không?"
Bạch Lâm Sâm dừng lại một chút, ánh mắt hiện rõ vẻ thất vọng.
Vậy mà Duật Duật không có nhận ra hắn.
Tuy nhiên, hắn cũng không có tức giận, Duật Duật là người nổi tiếng, không nhớ một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn cũng là chuyện bình thường.
Hắn cười nhẹ một tiếng, ném gậy sắt xuống đất, thiếu niên bị tiếng động bất ngờ doạ cho giật mình, lại nghe hắn nói.
"Anh không cần tiền, anh chỉ muốn em mà thôi."
"Duật Duật, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em....anh đã thích em rồi."
Hô hấp của thiếu niên ngưng lại, thầm kêu không xong trong lòng: Y gặp phải fan cuồng, còn là một tên bị tâm thần.
Nhưng trước mắt lại không thể làm gì ngoài việc nhẹ giọng khuyên bảo.
"Anh...anh thả tôi ra được không? Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu."
"Tôi còn rất nhiều công việc phải làm. Ngày mai còn một buổi ghi hình nữa...không có tôi thì mọi người sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều."
Tên bắt cóc vẫn không mảy may dao động, hắn từ từ tiến lại gần đây, đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt mà hắn vẫn thường hay mong ước.
"Không cần hát cho đám người chán ghét đó nghe được không?"
"Duật Duật chỉ cần hát cho một mình anh nghe được rồi."
"Hơn nữa, chương trình ngày mai sẽ có tên khốn Mặc Tuấn tham gia, hắn không có ý tốt với em, em không thể đi."
Hà Duật lắp bắp hỏi lại: "Cái...cái gì?"
"Cái tên nói thích em....hắn là một tên giả dối, ngoài mặt vẫn thường hay nói bản thân giữ mình trong sạch nhưng nội bộ bên trong thì thối nát, bạn tình có rất nhiều, sinh hoạt hỗn loạn...hoàn toàn không xứng với em."
Hà Duật cũng biết khôn mà không có cãi lại hắn." Tôi tin anh."
"Giữa bọn tôi không có quan hệ gì, chỉ là hiệu ứng chương trình nên anh ta mới tỏ tình....chỉ như vậy thôi....không phải là thật."
Bạch Lâm Sâm yêu chết cái bộ dạng ngoan ngoãn này của y, nhịn không được hôn lên má thiếu niên mấy cái khiến y chán ghét nhăn mày lại.
"Đừng có nói dối anh, ánh mắt hắn ta nhìn em...thực đói khát...nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người, có lẽ hắn đã ra tay với em rồi."
"Nghe lời anh, bọn họ đều cùng một giuộc như nhau. Chỉ thích lợi ích mà em mang lại, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của em..."
"Năm lần bảy lượt muốn dâng em cho hắn."
Hà Duật im lặng, nỗi bất an ngày một gia tăng.
Dường như tên này biết rất nhiều chuyện đằng sau hậu trường... Có lẽ, hắn không chỉ đơn thuần là một tên biến thái, mà còn là một tên theo dõi chuyên nghiệp.
Bạch Lâm Sâm đưa một ngón tay vào khuôn miệng nhỏ nhắn, chậm rãi khuấy lộng đầu lưỡi đỏ tươi, thần sắc si mê mà nỉ non với con tin.
"Bọn họ nói theo dõi là hành động chỉ có biến thái mới làm, nhưng họ đều không biết...anh cũng chỉ muốn bảo vệ Duật Duật của anh mà thôi."
"Nếu không có anh ngăn trở, Mặc Tuấn đã sớm đắc thủ."
Hà Duật bị xâm phạm khoang miệng, chóp lưỡi bị da thịt thô ráp của hắn ma sát đến phát đau, nhịn không được liền nổi giận, cắn mạnh lên ngón tay hắn.
Bạch Lâm Sâm không tỏ vẻ tức giận, chỉ mau chóng rút tay ra, ngẩn người nhìn máu và nước bọt lẫn lộn trên đầu ngón trỏ, chậm rãi xoa xoa thưởng thức.
"Anh điên rồi..."
"Rõ ràng là nói bảo vệ tôi.... mà lại làm ra loại hành động biến thái như vậy.
Bạch Lâm Sâm chậm rãi ép sát cơ thể của Hà Duật vào một góc, ánh mắt loé lên tia điên cuồng, trầm giọng khẳng định lại.
"Đây là yêu, không phải biến thái. Duật Duật...."
"....Anh yêu em."
Từ lâu đã yêu em, chỉ là, em không có nhận ra mà thôi.
Bàn tay to lần mò đến quần của thiếu niên, thành thục cởi ra thắt lưng của cậu. Ngay lập tức, sống lưng của Hà Duật cứng đờ, giọng nói run rẩy.
"Anh...anh định làm gì?"
"Chờ, chờ đã..."
Người đàn ông không màng cậu phản kháng, để hai chân cậu vắt ngang eo mình, linh hoạt cởi ra chiếc quần vướng víu, để lộ quần lót trắng tinh một nửa.
"Đừng có giãy dụa, khó cởi ra quá." Hắn đỏ mắt, đưa tay vỗ lên mông cậu một cái.
Thiếu niên tức giận quát." Thế thì đừng có cởi ra nữa. Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào người tôi."
Bạch Lâm Sâm không vui, đưa tay nhéo lấy đầu lưỡi, đáy mắt không hiện lên chút độ ấm mà cảnh cáo.
"Bẩn?"
"Em dám gọi người yêu của em là bẩn sao?"
"Còn nói bậy nữa thì anh sẽ không tha cho đâu."
Vừa dứt lời liền áp miệng lên, đầu lưỡi thô nhám điên cuồng quấn lấy chóp lưỡi tinh tế mà ma sát.
Hắn cảm thấy bảo bối của hắn quả nhiên xứng với biệt danh mà người hâm mộ đặt cho - Sweety - ngay cả nước bọt cũng ngọt, thơm như vậy, liếm đến đâu, hắn liền tỉnh táo đến đó.
Bạch Lâm Sâm hôn quá điên cuồng, hoàn toàn không để Hà Duật có cơ hội phản kháng. Nhất thời trong phòng chỉ vang lên tiếng lách chách cùng tiếng nuốt khí nghẹn ngào đáng yêu của thiếu niên.
Đợi hắn buông ra, thần trí của Hà Duật đã trở nên hơi mơ hồ, khoé miệng còn treo chút nước bọt, cũng không rõ là của ai.
Bạch Lâm Sâm như uống phải thuốc kích dục, đũng quần nhô lên một khối to, mắt đỏ đến đáng sợ, lại đưa tay vào trong cái miệng nhỏ mà truy tìm đầu lưỡi vừa mới bị khi dễ kia...
"Chỗ nào trên người bảo bối cũng đáng yêu hết. Ngay cả miệng...cũng nhỏ như vầy."
"Anh sợ nhét dương vật của mình sẽ không vừa đâu, cho nên, nên dùng cái miệng dưới....co dãn sẽ tốt hơn."
Tim của Hà Duật như muốn ngừng đập, run rẩy hỏi.
"Ý anh là gì?"
"Tên khốn, trả lời đi, anh muốn làm gì?"
Bạch Lâm Sâm dùng hành động trả lời câu hỏi của y, hắn kéo bàn tay y, trùm lên cự căn sưng tím của mình thỏ thẻ.
"Rất lớn có đúng không?"
Hà Duật cảm thấy trong tay mình là một vật to lớn mang theo nhiệt độ ấm áp, dường như có sinh mệnh mà chốc lát lại giật giật, y bị bịt mắt không thấy gì, chỉ có thể mơ hồ bị bắt...giúp hắn thủ dâm.
Ngây người một lúc sau, y mới kinh hoàng nhận ra đây là cái gì.
Làm thế nào...lại có thể lớn đến như vậy?
Đây là kích thước của con người sao?
Dơ bẩn, quá dơ bẩn. Tên biến thái này, vậy mà đem cái vật dùng để bài tiết kia...nhét vào tay y.
Hà Duật chỉ mới là một Omega thành niên, chưa trải qua tình ái, lại thêm được nuôi dạy dưới môi trường đào tạo thần tượng nghiêm khắc, nên y hoàn toàn mờ mịt về loại chuyện này.
Thiếu niên vừa sợ vừa ghê tởm, vội muốn rút tay ra, nhưng vì cổ tay bị còng tay khoá lại nên vô phương tránh thoát, chỉ có thể để mặc cho cự vật ngang nhiên tác quái, ma sát lòng bàn tay cậu đến đỏ lên.
Bạch Lâm Sâm thở dốc, đưa tay kéo quần lót của Hà Duật xuống, để lộ dương vật mềm oặt, hơi run rẩy theo nhịp thở chủ nhân của nó.
Hắn si mê ngắm nhìn, lại đưa tay vân vê chú ấu trùng trắng phao phao giữa hai chân của thiếu niên, thấp giọng cười cười.
"Quả nhiên, nơi này cũng xinh đẹp giống như em vậy."
Bảo bối của hắn vậy mà còn chưa có cắt bao quy đầu, nơi đó lại sạch sẽ, mềm mại, giống như một một nụ hoa non chưa hé mở.
Nơi nhạy cảm bị hắn bắt lấy chơi đùa, da thịt mềm mại bị tuốt lộng đến sưng đỏ, cảm giác đau ngứa giày vò khiến cậu chịu không nổi mà xin hắn dừng tay lại.
Dương vật nhỏ bị hắn trêu đến liên tục phun ra dịch nhầy, Bạch Lâm Sâm dùng nó như chất bôi trơn, hắn tách hai chân của thiếu niên ra, hứng lấy dâm dịch chảy ra từ lỗ chuông, bôi loạn lên hậu huyệt phấn nộn.
Hô hấp của hai người ngày càng nặng nề.
Nơi đó của Bạch Lâm Sâm trướng đến phát tím, thoạt nhìn trông vô cùng hung hãn, hắn gấp gáp thử dùng quy đầu chạm chạm vào huyệt khẩu khép chặt. Ngay lập tức, sống lưng thiếu niên trở nên căng thẳng, mặt mày trắng bệch mà quẫy đạp hai chân, chịu không nổi mà bật khóc.
"Đừng, đừng mà...."
"Đừng có tiến vào."
Fan cuồng đúng là ác mộng của người nổi tiếng, vì họ chẳng chịu nghe lời, nhất là tên điên như Bạch Lâm Sâm.
Càng nghe thiếu niên kêu khóc, hắn càng hưng phấn, cầm lấy phân thân to lớn, đẩy mạnh vào bên trong....
Hà Duật trợn mắt, cổ họng như tắc nghẽn không hét ra được tiếng gì vì quá kinh sợ.
Quy đầu to lớn khó khăn chen vào nội huyệt ấm áp, căng vách miệng huyệt thành lớp thịt mỏng, như trăm nghìn cái miệng nhỏ giúp tên biến thái mát xa dương vật, khiến hắn thoải mái mà thở ra một hơi.
Mặc dù không có đau lắm nhưng cảm giác căng trướng vẫn rất khó chịu, nhất là khi kích thước nơi đó của Bạch Lâm Sâm vốn đã rất doạ người. Hà Duật chịu không nổi mà vừa khóc vừa xin tha.
"Không....không muốn."
Hắn không có mềm lòng, đưa tay giữ chặt lấy eo cậu, nhẹ nhàng đâm vào rồi lại rút ra, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ thoả mãn dâm dật, ánh mắt như toát ra ngọn lửa nhiệt liệt, nhìn chăm chăm vào cái nơi nhỏ bé kia đang cật lực nuốt nhả dương vật của mình.
"Không có chảy máu, bảo bối giỏi lắm."
"Đừng sợ, em sẽ cảm thấy thoải mái rất nhanh thôi."
Mặc dù không tình nguyện nhưng cơ thể lại không nói như vậy, cơ thể Omega nhạy cảm sẽ tự biết bảo vệ bản thân khỏi đau đớn nên nơi đó đã sớm bị hắn trêu chọc...chảy ra dịch nhầy trong suốt, thuận lợi cho hành vi chiếm đoạt Bạch Lâm Sâm.
Hà Duật vẫn khóc không ngừng.
Có lẽ vì cảm thấy vừa sợ hãi với hành động của kẻ lạ mặt, vừa xấu hổ với phản ứng của cơ thể.
Bạch Lâm Sâm thở hổn hển, đưa tay chùi nước mắt cho y, nhẹ giọng dỗ dành.
"Đừng khóc, sớm muộn gì em cũng phải trải qua chuyện này thôi."
"Nơi này của bảo bối có thể nuốt hết được nó không?"
"Như thế này...."
Hai người đồng loạt kêu lên, thứ to lớn kia đã cắm đến tận gốc, chỉ chừa hai quả cầu thịt to lớn ở ngoài mông Hà Duật.
Cơ thể của thiếu niên căng chặt, vùng bụng bằng phẳng như vùng đất bị quái vật dưới lòng đất công phá, nhô lên một khối, dương vật khủng bố hoàn toàn tiến vào đường sinh sản ngây ngô, chim nhỏ cũng không chịu nổi kích thích mà cương lên, đáng yêu hướng hắn chào hỏi.
Bạch Lâm Sâm đỡ gáy y, chụp lấy eo nhỏ, eo hông dùng lực va chạm thân thể nhỏ xinh dưới thân, mặc cho cậu không ngừng kêu "không", hắn vẫn không hề giảm lại tốc độ.
Tiếng va đập cơ thể vang vọng khắp phòng.
Hà Duật cảm thấy bản thân như sắp điên rồi.
Rõ ràng là rất khó chịu, hơn nữa động tác của hắn lại hung hãn như vậy, nhưng y không có cảm thấy đau đớn nữa, mà thân dưới đã bắt đầu trở nên tê dại, như có dòng điện nhỏ chạy qua xương chậu, đảo quanh xương sống, truyền thẳng đến đại não khiến y chịu không nổi mà rên rỉ thành tiếng.
"Không....không....A ------".
"Nơi đó...ô...ô....lạ lắm.....ô ô....đừng đâm vào nữa..."
"Tôi chịu không nổi."
Bạch Lâm Sâm trấn an. " Em có thể mà."
Nói đoạn, hắn đưa tay sờ đến nơi tiếp giáp của hai người, ánh mắt mị mị. ' Bảo bối giỏi lắm, nơi này có thể nuốt sâu đến như vậy."
Hà Duật được khích lệ cũng không thấy vui vẻ, khoái cảm cùng xấu hổ sắp bức y đến phát điên. Thiếu niên lắc lắc đầu, nước mắt tán loạn, tay bị khoá chặt chỉ có thể mặc người ở phía trên bày bố, để hắn tuỳ tiện khai thác mảnh đất màu mỡ, cả cơ thể liên tục chập chùng theo động tác hữu lực của tên biến thái.
Không thấy gì.
Hoàn toàn không biết đối phương là ai nhưng cơ thể lại bị phơi bày hoàn toàn, không chừa lại chút gì.
Bạch Lâm Sâm nghiện cái cảm giác hai người hoà làm một này, hắn ôm Hà Duật không buông, kề mũi sát đầu tóc mềm mại đang không ngừng run rẩy theo chuyển động của chủ nhân.
Quá thơm.
Có mùi hoa anh đào.
Duật Duật có mùi hoa anh đào.
Alpha cường tráng không ngừng đè nặng thiếu niên mảnh khảnh, nặng nề va chạm, mặc cho cậu liên tục chối từ, hai chân trắng nõn trần trụi bị đặt trên vai hắn, chỉ còn chừa lại vớ chân trắng phao phao.
Bạch Lâm Sâm say mê mút lấy đầu ngón chân phấn hồng giấu sau vớ chân, lại bị thiếu niên kháng cự khóc mắng.
"Biến...biến thái."
"Cút đi...tôi ghét anh."
Đổi lại là một cú thúc sâu đến không lường trước của tên biến thái, Hà Duật chịu không nổi mà hét lên một tiếng, run rẩy túm lấy vạt áo của hắn, thê thảm bắn ra từng đợt thanh dịch thơm lừng mùi hoa anh đào.
Mùi vị ngọt lừng của tin tức tố Omega khiến Bạch Lâm Sâm ngày càng trở nên táo bạo, động tác dồn dập như muốn phá cậu thành từng mảnh, dương vật không ngừng công chiếm khoang sinh sản, va chạm miệng khoang đến tê rần, cảm giác chặt khít, ấm áp khiến hắn sướng đến lảm nhảm không ngừng.
"Bên trong của bảo bối khiến anh phát điên."
"Chúng ta đã kết hợp làm một rồi...em có thấy không?"
"Duật Duật...sinh cho anh một đứa con có được không?"
Hà Duật nào còn sức trả lời hắn, đuôi mắt đỏ bừng, chỉ có thể dùng tiếng thở dốc cùng rên rỉ đáp trả, đôi khi chịu không nổi lại mơ màng nói "không cần, không muốn."
Bạch Lâm Sâm đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi.
Hắn đã thích thiếu niên từ lúc y chưa nổi tiếng, vẫn còn là một cậu học sinh ngây ngô, mỗi lần đi qua cổng trường đều lễ phép nhìn hắn mỉm cười.
Nhưng có lẽ hiện tại, cậu đều đã quên hết "chuyện" giữa hai người....
"Sẽ kết thúc sớm thôi..."
Hắn nâng cái eo nhỏ của cậu lên, rút ra dương vật trướng đỏ, mãn nguyện khi nhìn thấy miệng huyệt bị đâm đến sùi bọt mép, mông đào bị thịt cầu đánh đến phát hồng.
Hà Duật chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã bị cắm hết nguyên cây, khổ sở giơ hai bàn tay nhỏ ra cản lại lực eo khủng bố của hắn...nhưng cũng như muối bỏ biển.
Động tác hắn nhanh đến đáng sợ, phân thân ngày càng to ra, căng đến bụng y đều phình lên.
Hà Duật lắc đầu nguậy nguậy, nước mắt rơi lã chã. "Đừng, đừng bắn vào trong."
Y sẽ mang thai.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là một tên biến thái bất trị....
Sau khi va chạm hơn mấy trăm cái, hắn giữ chặt lại eo thiếu niên, không cho y tránh thoát, quy đầu nặng nề phun ra tinh dịch lấp đầy khoang sinh sản, cảm giác trướng đầy, nóng bỏng khiến y sướng đến nhẹ giật hai chân, miệng nhỏ tuyệt vọng khóc lớn.
"Tên...tên khốn."
Bạch Lâm Sâm bắn xong mới nhẹ nhàng rút ra cự vật đồ sộ, hắn si mê nhìn lỗ nhỏ hồng hào bị xâm chiếm đến đỏ rực, không ngừng trào ra tinh dịch, nhịn không được đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên dưới thân.
"Xin lỗi, anh không có ý doạ em sợ...."
"Bảo bối, em nhớ ra anh không?"
Hắn kéo xuống vải bịt mắt của cậu, đau lòng phát hiện nó đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.
Hà Duật bị làm đến mê mang, gương mặt tuấn mỹ mơ hồ trước mắt dần trở nên rõ ràng, ký ức cũng dần được mở ra, môi châu bị hôn đến đỏ bừng khẽ mấp máy.
Bạch Lâm Sâm là đàn anh trường cấp ba của Hà Duật, năm năm trước từng đi tù vì tội giết người. Kể từ đó y không còn nghe tin tức gì về người này nữa.
Nghe nói, người mà Bạch Lâm Sâm giết là một tên biến thái, chuyên đi quấy rối các Omega nam đi học về khuya, vậy mà suốt mấy năm đi học đến tối mịt cũng không có chạm mặt tên này....có lẽ là do y may mắn hơn người khác.
Nhưng bây giờ, y mới vỡ lẽ...xui xẻo vẫn có, chỉ là nó đến muộn một chút so với người khác mà thôi.
Rõ ràng hai người từng có giao tình không tệ, nhưng khi gặp lại nhau, Bạch Lâm Sâm lại phá hủy đi cơ hội ôn lại chuyện xưa.
Kể từ ngày đó, cuộc sống giam cầm bắt đầu.
Hà Duật không được cho phép rời khỏi căn phòng, nhưng y vẫn chưa có từ bỏ ý định trốn thoát khỏi hắn.
Kể ra cũng thật kỳ lạ, rõ ràng Bạch Lâm Sâm là tên bắt cóc, nhưng hắn hết sức nhân nhượng y.
Hắn có tật nghiện thuốc lá, nhưng khi Hà Duật nói y ghét mùi của thuốc lá thì hắn lập tức dập tắt điếu thuốc. Thậm chí là cai thuốc lá luôn kể từ hôm đó.
Hắn có vẻ rất sợ thiếu niên thốt ra từ "ghét".
Bạch Lâm Sâm có công việc, ban ngày sẽ rời khỏi phòng ở, gần chiều hắn sẽ trở về, sau đó lại tiến lại gần thiếu niên, mặc cho cậu bày xích, hắn vẫn tiếp tục làm cái loại chuyện kia.
Hà Duật biết gã Alpha này đang có âm mưu gì đó, nhất định là hắn đã lén làm gì đó khiến cơ thể y trở nên kỳ lạ, nếu không tại sao....y lại cảm thấy ngứa ngáy mỗi khi hắn chạm vào?
Việc làm tình dường như đã trở thành thói quen hằng ngày của hai người. Bất kể thời gian hay địa điểm, hắn đều có thể kéo Hà Duật ra làm mấy bận, mãi cho đến khi y bắn không ra được gì nữa mới chịu dừng lại.
Mỗi lần như thế, hắn đều thì thầm bên tai thiếu niên là hắn yêu y, xin y đừng chán ghét hắn.
Hà Duật không biết bản thân đã bị giam lại đã bao nhiêu ngày rồi. Có lẽ ở bên ngoài đã sớm trở nên náo loạn vì sự mất tích của y, nhưng không một ai biết được thần tượng đang nổi của nhóm nhạc No Hope đang bị fan cuồng của mình giam giữ, còn bị ép làm loại chuyện nhục nhã.
Với cái giọng khàn đặc hiện tại lại càng không thể lên sân khấu trình diễn, Hà Duật sờ sờ cổ họng, chán nản nghĩ.
Poster của cậu được hắn dán khắp căn phòng. Cũ có, mới có, thậm chí là tấm ảnh lần đầu tiên cậu debut cũng được hắn cất giữ cẩn thận, đóng khung treo trên tường.
Nhưng có vẻ Bạch Lâm Sâm không thích nhóm No Hope cho lắm, hắn chỉ thích mình Hà Duật, poster nhóm sẽ bị hắn cắt ra, chỉ giữ lại ảnh của riêng cậu.
Bạch Lâm Sâm dường như rất thích được tận tay chăm sóc cho Hà Duật, hắn lấy cớ tay y bị khoá nên sẽ đòi đút cơm, tắm rửa cho thiếu niên.
Hà Duật sợ hắn lên cơn sẽ ra tay giết người nên ngoan ngoãn phối hợp.
Có thể nói, từ lúc bị bắt đến giờ, hắn chưa để y phải chịu đau lần nào. Chỉ có điều, Hà Duật thực không quen cuộc sống bị nuôi nhốt, vả lại cậu cũng nhớ sân khấu, nhớ mọi người rồi.
Hôm nay, Bạch Lâm Sâm có lẽ gặp chuyện vui nên đã cho thiếu niên đi ra ngoài dạo phố với hắn, nhân lúc hắn sơ ý nói chuyện với nhân viên bán kem, Hà Duật đã nhanh chân chạy thoát.
Đây là một nơi xa lạ, Hà Duật tìm không thấy sở cảnh sát, đành phải trốn tạm tại một toà nhà bỏ hoang.
Chỉ là, y vui mừng quá sớm.
Tiếng bước chân vang lên ngày càng rõ mồn một khiến trái tim y nhấc đến cổ họng.
Bóng dáng cao lớn của hắn hiện ra nơi góc khuất của cầu thang.
Hắn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt bi thương lại phẫn nộ, hung hăng gầm lên." Em gạt anh."
Duật Duật gạt hắn.
Duật Duật muốn rời khỏi hắn.
Như có ma chú không ngừng vang lệ trong đầu, Bạch Lâm Sâm mặc cho thiếu niên sợ run, xua xua tay khóc lóc, hắn âm trầm tiến lại đây, kéo tay cậu lên.....
.....
Hà Duật chậm rãi co thành một đoàn, đầu chôn thật sâu giữa hai đầu gối, Omega nhỏ yếu đáng thương giống như bị một tầng bóng ma dày đặc nuốt sống hoàn toàn.
Bởi vì đầu buông xuống, nên cái cổ trắng nõn từ áo lông cổ màu đen liền lộ ra, thiếu niên quá gầy thế cho nên xương cổ như muốn phá vỡ làn da mỏng manh kia vậy.
Nếu lúc này có người ngoài ở đây, liền sẽ thấy rõ ràng: Vốn hẳn là da thịt trắng nõn, bóng loáng lại bị che kín bởi dấu răng, dấu hôn đỏ thẫm. Tuyến thể đã bị Alpha đánh dấu hoàn toàn, sưng đỏ đến dọa người.
Ý thức được hạ thân dính nhớp cùng trướng đau, Hà Duật lại càng thêm tuyệt vọng, để mặc cho người phía trên va chạm.
Bị làm hồi lâu, nơi đó liền sưng, theo dương vật lớn tác động....không ngừng hướng ra phía ngoài mà chảy ra hỗn hợp tinh dịch cùng dâm thủy.
Hà Duật cảm nhận được bụng sưng to, y thống khổ rên rỉ một tiếng, sắc mặt tái nhợt quay đầu đi xem, phát hiện hắn vẫn còn giận lắm.
Cánh tay Bạch Lâm Sâm bỗng nhiên căng chặt, cơ bắp banh khởi, ôm lấy thiếu niên gắt gao, như thể sợ y bỏ trốn lần nữa, hắn ôm lấy cái mông mềm, dùng sức đè lên dương vật cho nó nuốt đến càng sâu.
Nửa người dưới đột nhiên truyền đến tiếng ái muội "Òm ọp" rõ ràng.
A... A......" Mỹ nhân vô lực ghé vào trên vai hắn, chịu đựng Bạch Lâm Sâm vô tình xỏ xuyên qua, chảy nước mắt nhìn dương vật thô đen dữ tợn không ngừng ra vào.
Lỗ nhỏ tham ăn không chút nào cố sức liền nuốt hết nguyên cái dương vật bự, mà khi "ăn vào" được nó, nơi đó liền khoái hoạt phun ra nước.
"Còn chạy sao?" Alpha cường tráng trên mặt là vẻ tàn nhẫn, bàn tay to gắt gao bắt lấy mông của Omega giống như cưỡi ngựa mà điên cuồng thao lộng.
"Bị làm đến ướt thành như vậy còn muốn chạy !" Hắn hoàn toàn bị hành động chạy trốn của Hà Duật chọc cho giận điên. Đôi mắt đỏ bừng, hoàn toàn mất đi vẻ ưu nhã tự phụ ngày thường, chỉ còn ham muốn chinh phục.
"Mỗi ngày ăn tinh dịch mấy bận, sắp bị làm đến bụng bự mà dám rời khỏi anh sao!" Bạch Lâm Sâm đã hoàn toàn hóa thân thành dã thú, eo rắn chắc không ngừng phát lực thao mông nhỏ đến đỏ bừng, da thịt dâm mĩ bị va chạm đến cuồn cuộn không ngừng.
"Em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi anh, đời này đều đừng nghĩ tới!" Alpha không chút do dự mà cắn lên đường cổ mảnh khảnh của Omega, hung tợn rót vào tin tức tố của chính mình, dương vật to lớn hung hăng thao mở khoang sinh sản, thành kết bắn tinh, quy đầu không ngừng phun ra tinh dịch đầy ắp.
.......
Kỳ thật trong lòng Hà Duật đã sớm có dự cảm, chỉ là y không nghĩ thừa nhận hiện thực quá mức tàn khốc này.
Mỗi một lần kịch liệt tính ái, Omega đáng thương đều bị bắt cất giữ một lượng lớn tinh dịch đặc sệt ở khoang sinh sản, khoang sinh sản vốn còn ngây ngô đã sớm bị ủ chín ở mỗi một lần quy đầu to lớn không lưu tình tiến vào.
Rõ ràng là một Omega chỉ vừa mới thành niên không lâu, lại bị Alpha làm lớn bụng.
Hà Duật cũng từ bỏ ý nghĩ chạy trốn, trầm mặc ôm bụng bự mà nhìn ra bên ngoài, mỗi khi mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Bạch Lâm Sâm đi làm về khuya nhìn thấy cảnh tượng này liền mềm lòng, nhịn không được bèn cúi người hôn hôn người đang nằm trên sofa, lại sờ sờ bụng to của thiếu niên mỉm cười.
Đây là con của bọn hắn.
.....
Bạch Lâm Sâm đang ngủ ngon liền bị tát đến tỉnh cả người.
Hắn giật mình mở mắt, phát hiện Hà Duật đang nhăn mặt nhìn hắn.
"Ngủ thì ngủ, sờ bụng tôi làm gì?"
Nhột muốn chết.
Bạch Lâm Sâm:"...."
Hoá ra chỉ là mơ.
Giam cầm, bịt mắt play chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Hắn nuối tiếc mà thở dài.
Có điều, cảm giác đó cũng quá chân thực rồi, bên dưới của hắn còn hừng hực đâu.
Bạch Lâm Sâm nhịn không được hoá sói, gào rú đè lên người Hà Duật đòi trả bài. Ban đầu Hà Duật còn chống cự, nắm đầu hắn mà đánh, nhưng sau đó liền bị hắn trêu đến mềm nhũn cả người, mặc cho hắn tác quái.
Hai người lăn lộn một hồi, Hà Duật gấp gáp kêu lên, khoé mắt đỏ bừng bừng.
"Đừng có bắn vào bên trong."
Bạch Lâm Sâm gạt tay y ra, hăm hở mà nói. "Đừng sợ, hai đứa mình già rồi, dễ gì mà dính nữa đâu."
.....
Hai tháng sau....
Trong biệt thự không ngừng vang lên tiếng xin tha của Bạch Lâm Sâm.
Hà Duật đạp hắn ra khỏi phòng, điên tiết đóng cửa lại.
Khốn kiếp!
Cái tên khốn kiếp!
Bốn mươi mấy tuổi rồi còn vác cái bụng bự đi qua đi lại, mất mặt chết y rồi!!!!
Thằng lớn cũng gần mười tám rồi, lại có thai lần hai....
Có ai mà như nhà y đâu?
Bạch Úc nghi hoặc nhìn lão cha nhà mình đang quỳ gối trước cửa phòng, thử hỏi.
"Sao ba quỳ nữa vậy?"
Bạch Lâm Sâm gãi gãi đầu tóc, ấp úng một hồi mới dám hỏi con trai.
"Con có thích em gái không?"
Bạch Úc: ......
Kinh hỉ đến quá bất ngờ, mình vẫn là nên đi tụng kinh thôi.