Bất Ái Kỷ

Chương 33



(Hiện tại)

Thoang thoảng mùi bánh mì nướng thản nhiên, làm tôi không hề hoài nghi là mình đang ở trong mộng.

Lấy tay sờ đệm bên cạnh, đã không còn ấm, chắc là Mạnh Đình đã sớm dậy rời đi. Chỉ còn lại nếp nhăn ở gối, cùng với thân thể ẩn ẩn đau.

Ở trên bàn bên giường sờ thấy khay đựng bữa sáng, bánh mì nướng phết mứt trái cây cùng sữa.

Rất giống, rất giống một giấc mộng.

Nhưng đầu ngón tay dính mứt, ngọt như vây.

Sờ soạng đứng dậy đi rửa mặt.

Phòng khách có động tĩnh, tựa hồ có người đẩy cửa vào. Tôi dọc theo tay vịn trên trường chậm rãi đi trên hành lang. “…Mạnh Đình.”

Đối phương cũng không đáp, đem cái gì vất trên mặt đất, sau đó ngồi xuống sô pha thật mạnh, tiếng bật lửa vang lên, tựa hồ hút một ngụm thuốc lá, mới mở miệng. “Mạnh Đình đâu?”

Thì ra là Thư Dương.

“…Tôi cũng không biết, chắc là sáng sớm đã đi ra ngoài.” Xấu hổ đứng một hồi, cậu ra cũng không để ý đến tôi nữa, liền tiếp tục đi vào toilet.

Vừa mới mở vòi nước, cậu ta lại ở cạnh cửa hỏi. “Phòng của Mạnh Đình ở đâu?”

“Phòng thứ hai bên phải.”

Ngữ khí lãnh đạm nói cảm ơn, liền đi vào phòng ngủ tôi mới bước ra kia.

Tuy rằng không nhìn thấy, tôi vẫn cảm thấy cậu ta bất động thanh sắc ghét hận.

Tôi biết cậu ấy yêu Mạnh Đình, Mạnh Đình có lẽ cũng thương cậu ta.

Đột nhiên mê man.

Hoàng hôn ngày đó. Mạnh Đình gọi điện về, bảo tôi cùng Thư Dương chờ hắn về dùng bữa tối.

Phòng ngủ đã thành địa phận của Thư Dương. Tôi không có chỗ đi, đành phải ngồi ở phòng khách.

Thư đứng phía trước cửa sổ hút thuốc, thuốc vị bạc hà.

Bỗng nhiên cậu ta quay đầu hỏi tôi. “Anh yêu Mạnh Đình sao?”

Yêu hay không yêu.

Tình yêu hư vô như vậy, lại rõ ràng như vậy.

Nhưng mà tôi cùng Mạnh Đình, nhiều năm như vậy, yêu hay không có còn liên quan sao.

Thư đợi không được câu trả lời của tôi, hoặc là cậu ta vốn cũng không cần câu trả lời của tôi, liền nói. “— nhưng là tôi yêu.”

“Cái Mạnh Đình cho anh, bất quá chỉ là áo cơm, cho tôi, lại là không khí.”

“Mạnh Đình không đủ ôn nhu săn sóc, cũng không lãng mạn đa tình, tiền cũng không phải là nhiều nhất,” Thư Dương chậm rãi hút thuốc, cũng không giống như nói với tôi, mà là chậm rãi nói ra câu ấy với chính bản thân mình. Hoàng hôn tĩnh lặng dường như vì lời bộc bạch mà ưu thương hơn nữa.

“Nhưng anh ấy là không khí của tôi, thứ duy nhất, làm cho tôi có thể hô hấp được.”

Anh ấy là không khí của tôi, thứ duy nhất, làm cho tôi có thể hô hấp được.

Ngực tôi âm thầm nhói đau, câu nói của cậu ta lúc đó, bỗng nhiên tôi hiểu được.

Nghĩ rằng Thư Dương nhất định sẽ không buông tay.

Nhưng mà ngày hôm sau, cậu ta lại biến mất.

Mạnh Đình bấm số điện thoại của cậu ta, mới đầu thuỷ chung không thể gọi được, bấm lại mới được.

Ngay cả vài đôi câu cũng không chịu lưu lại.

Thư Dương cao ngạo. Cậu ta làm sao có thể cúi đầu vì yêu.

Nhưng mà tình yêu chỉ là một trò chơi tự tôn, có bài hát đã từng nói như vậy.

Mạnh Đình đêm đó trở về đã rất say, ôm tôi làm tình, cho đến sáng sớm mới buông tay ngủ. Ngày kế khi tỉnh lại, người cũng đã không thấy.

Ngay cả nữ giúp việc cũng không biết tung tích.

Có người lớn tiếng gõ cửa, tôi khoác chăn mỏng đi ra mở.

Sờ soạng mở khoá cửa, cũng cảm giác không khí khác thường. Không kịp lên tiếng, lại bị người bịt mồm, đối phương thô lỗ lại nhanh chóng xoay trụ cánh tay của tôi, đem tôi kéo vào ô tô.

Có người dùng băng dán che miệng của tôi lại, còn có ý đồ che cả mắt.

Bên cạnh đã có người ngăn cản. “Uy, cậu che mắt hắn làm chi, hắn là người mù đó.” Nói xong liền ha ha cười.

Thanh âm hoàn toàn xa lạ.

Xe đổi tới đổi lui, dần dần rời xa nội thành. Cũng không biết đang ở chỗ nào, chính là thập phần im lặng. Tôi khoác chăn mỏng bị đẩy mạnh vào một phòng, cửa đóng lại.

Tay chân đều bị trói, như thế nào cũng trốn không thoát.

Tôi chỉ có thể ngã trên đất, nhìn không thấy nghe cũng không thấy, bốn phía yên tĩnh như một hành *** khác.

Cũng không lâu sau, nghe được có người đẩy cửa ra, đế giày da nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, đi đến bên cạnh tôi.

Một đôi tay đỡ tôi đứng lên, động tác cũng không có thô bạo như dự đoán.

Ngón tay mang theo mùi thuốc là thản nhiên, lại như ẩn hiện mùi nước hoa, cẩn thận bóc lớp băng dán trên miệng tôi.

Cái tay kia lại chuyển qua cằm, nhẹ nhàng chậm rãi nâng mặt tôi lên.

“Chính là khuôn mặt này, làm cho Thư kiều ngạo mỹ nhân thua thảm như vậy, haha.” Ngữ điệu của hắn không ôn không hoà, mang theo ý cười khó giải thích được.

“Không phải sợ…” Đầu ngón tay lại vuốt ve hai gò má của tôi, giống như trêu đùa giống như an ủi. “Khẳng định cậu vì cái tên Mạnh Đình phong lưu khó hiểu kia mà trở nên mù quáng, tôi sao có thể gây khó khăn cho người si tình như vậy.”

Ngón tay hắn ngả ngớn, tuy rằng vẫn chưa có đối đãi thô bạo, nhưng long tôi càng ngày càng bất an. Hắn nhắc tới Mạnh Đình, hay là mơ tưởng muốn vơ vét tài sản của Mạnh Đình?

“Xin hỏi anh là ai? Hãy mau chóng thả tôi đi. Nếu muốn vơ vét tài sản Mạnh Đình… chỉ sợ kết quả làm anh thất vọng.”

Người nọ chính là cười cười, cũng không trả lời, không nhanh không chậm nhấn phím điện thoại.

“Hello Mạnh đại thiếu gia, đã lâu không gặp?”

“Tiếu Phi Dương? Có chuyện gì?” Thanh âm Mạnh Đình từ điện thoại vang lên.

“Bạn bè lâu ngày ân cần hỏi thăm một tiếng thôi mà, làm gì khẩn trương như vậy.”

“Tôi không có tâm trạng nói chuyện long vòng cùng Tiếu công tử, thực xin lỗi, tôi phải cúp máy.”

“Tốt thôi, bất quá, tôi nói nghe cậu gần đây không gặp nhiều may mắn, tình cũ tình mới, đồng thời mất tích.”

“Cậu có ý gì?”

“… Thực bất hạnh, tôi muốn nói cho cậu, tôi vừa vặn nhặt được một người.”

“Nhân Nhân? Nhân Nhân ở chỗ cậu?” Thanh âm trong điện thoại quả nhiên trở nên vội vàng.

“Nhân Nhân, haha, vì sao cậu không lo lắng là Thư mỹ nhân bị tôi nhặt được? Thư Dương bị cậu ăn tàn mạt tịnh, lại một cước đá văng ra, giờ phút này cho dù là sống hay chết cậu cũng sẽ không quan tâm đúng không?”

“… Là Thư Dương buộc cậu bắt Nhân Nhân?”

Tiếu công tử chỉ là cười lạnh. “Chuyện này cùng Thư không quan hệ. Bất quá, tôi cho cậu ba ngày tìm Thư mang về cho tôi, Nhân Nhân sẽ trở về với cậu. Nếu Thư có chuyện không hay xảy ra, như vậy, Mạnh Đình, tôi sẽ không để Nhân Nhân của cậu sống yên ổn.”

Dứt lời, cũng không bận tâm phản ứng của Mạnh Đình, liền tắt máy.

Mạnh Đình không ngừng gọi lại, chuông điện thoại một lần lại một lần vang lên.

Buông cánh tay vừa mới đè miệng của tôi, lại tháo băng dán trói chân tay xuống. Không khí trong này lạnh lẽo, lại không biết bên người có bao nhiêu ánh mắt, tôi đem chăn bọc kín.

Tiếu công tử giống như bình phục lại cảm xúc, dường như khẽ thở dài, vỗ nhẹ vào lưng tôi. “Nhân Nhân không phải sợ, tôi sẽ không làm gì cậu.”