Bất Ái Kỷ

Chương 7



(Hiện tại)

Tựa hồ là một mùa đông dài, chỉ mới bắt đầu.

Trong vườn cây lá đều lạnh lẽo, diệp tử úa vàng, mỏng manh rụng rơi đầy đất. Bị mắc lại trong bùn, thật sự khó quét.

Sáng sớm trở lạnh, chén dĩa đều lạnh như băng.

Mạnh Đình đã rời giường, ngồi ở thư phòng đọc báo. Tờ báo mở rộng che kín mặt hắn, tôi mang bữa ăn sáng cùng cà phê lặng lẽ đặt trên bàn. Đĩa sứ chạm vào bàn kính, vang lên một tiếng, Mạnh Đình lật báo, đổi tư thế ngồi, cũng không bận tâm.

Lui về bếp, tâm như muốn trốn tránh hoảng loạn.

Thư Dương không thích tôi ở quá gần Mạnh Đình, tôi cũng cẩn thận cố gắng tránh hắn.

Thỉnh thoảng ánh mắt hắn liếc qua tôi, tôi liền cảm thấy bàn tay run rẩy.

Ngày qua ngày, cũng không có gì không tốt. Ban ngày, Thư cùng Mạnh Đình phần lớn không có ở đây, tôi một người, vừa làm việc vừa ngây ngô, ai có là ai, tốt nhất cũng quên đi.

Nhưng vào ban đêm, trong mộng Mạnh Đình xuất hiện, rất gần, nhìn chằm chằm vào tôi: “Nhân Nhân, cậu nghĩ có thể chạy trốn đến đâu?”

Một thân mồ hôi lạnh tỉnh giấc, nguyên lai vô thức bất giác nằm ngủ trên bàn ăn.

Cửa sổ bị gió đêm đẩy ra, một phòng lạnh lẽo. Nhìn đồng hồ treo tường, đã ba giờ sáng. Mạnh Đình và Thư chưa trở về.

Đứng dậy đi đóng cửa sổ, lại nghe tiếng chuông cửa, Mạnh Đình có vẻ say, một mình khó khăn đi vào. Tôi trốn ở trong phòng, do dự có nên đi ra hay không. Hắn giày cũng không cởi, liền té ở sô pha, một tay cởi cà vạt. “Thư, lấy cho anh chén nước…”

Tôi rót một chén nước ấm, bưng đến cho hắn. Hắn không nhận cái ly mà bắt được cổ tay tôi, “Mạnh… Mạnh tiên sinh…” còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đặt ở dưới người. Ly thuỷ *** rơi xuống đất, vỡ tan.

Thân thể Mạnh Đình như lửa nhiệt mạnh mẽ đè lên tôi, sức mạnh của hắn làm tôi choáng váng: “Thả tôi ra… anh say rồi…” Tôi chống cự, “Tôi… tôi không phải là Thư.”

Hắn đột nhiên kiềm mặt tôi lại, hung hăng ác liệt nhìn tôi, con ngươi như đang thiêu đốt, khiến tôi sợ hãi.

“Mạnh Đình… không…” Hắn nhướn người, hơi thở ấm áp lẫn vị rượu áp lên môi tôi, không cho tôi trốn tránh liền xâm nhập vào bên trong.

Hắn một tay đè lại tay tôi đang chống cự, một tay ép vào đầu, nắm giữ cổ tôi, hung hăng, bá đạo hôn đến. Đầu lưỡi cứng rắn cùng lửa nhiệt, tựa như muốn thiêu cháy tôi. Tôi đấu tranh để thở, khắp nơi đều là hơi thở của Mạnh Đình.

Hắn đè mạnh, hung hăng hàm trứ đầu lưỡi đang tránh né của tôi, như trừng phạt, trở thành cắn xé. Tôi không dám tránh né nữa, mặc hắn dùng răng giữ tôi, thật sâu hút vào thật sâu trong miệng hắn, mặc hắn nghiền nát cắn xé.

Không biết làm gì, tôi nhắm chặt mắt, cảm thấy nước mắt lặng lẽ tràn ra, khuôn mặt ướt đẫm lạnh lẽo.

Mạnh Đình theo dòng lệ hôn lên, hôn dần lên đôi mắt của tôi.

Tôi khóc, yếu ớt và mơ hồ, “Tôi không phải là Thư… Tôi không phải là Thư…”

Cảm thấy hắn chợt dừng lại, tôi mê man mở mắt, gặp phải ánh mắt Mạnh Đình, băng lạnh sắc bén, hoàn toàn không giống uống rượu say hỗn độn. Nhất thời thất thần, hắn một tay đánh lên mặt tôi. Tôi bị đánh nghiêng đầu đụng phải thành ghế salon, liền bị mạnh bạo kéo trở về, giữ chặt cổ áo, “ba ba”, lại bị đánh.

Tôi hoảng sợ ngây người, nhưng trước mắt tất cả đều là hoả khí, cũng không còn cảm thấy đau. Mạnh Đình gạt tay tôi đang ôm má xuống, đột ngột cứng rắn kéo ngược ra sau, dùng cà vạt trói hai tay tôi lại ở sau lưng.

Tôi mê man ngã xuống, cảm thấy hắn thô bạo kéo quần tôi, nhiệt lửa bừng bừng để trước hậu đình, tôi không kịp hoàn hồn cắn răng, liền đã bị tiến vào thật sâu. Tê liệt đau đớn làm cả người tôi mềm nhũn, thật đau đớn… Mạnh Đình quả thật, đã không còn thương tôi.

Đau như thế, rất đau. Hai tay Mạnh Đình giữ chặt tôi, hung hăng chuyển động, tựa như ngọn lửa được đốt cháy, thiêu đốt trừng phạt tôi. Hắn tiến vào thật sâu, xuyên thấu, không gì ngăn lại được.

Trước đây Mạnh Đình thích sở hữu, hắn thích toàn thân tôi thu người lại, để hắn ôm vào, sau đó từ từ hành hạ. Hắn vui vẻ cắn lỗ tai tôi, cắn mạnh một cái, để cho tôi lập tức thét chói tai. Hắn thích nơi đó, mặc hắn lấy tay đùa bỡn, “Thật đẹp, Nhân Nhân, ở đây không bẩn chút nào.” Cố ý nói như vậy, sau đó nhìn tôi đỏ mặt mà cười to.

Nhưng bây giờ, chỉ có Mạnh Đình thô bạo. Phân thân hắn như thanh sắt nóng đỏ, một cái lại một cái đâm tôi trong bóng tối. “Đau… Mạnh Đình… đau quá…đau quá…” Tôi thấp giọng khóc thút thít, nằm ở sô pha không nhịn được ho khan.

Mạnh Đình như có như không cảm nhận được tôi chảy máu, nhưng không nghe tiếng cầu khẩn của tôi mà vẫn giữ chặt tôi, bộ dạng vô tình, không ngừng thoả mãn ham muốn của mình bên trong cơ thể tôi.

Tôi khóc bên dưới hắn, tránh đi, đè xuống nỗi đau mà kéo quần lên, hai chân không biết vì đau đớn hay sợ hãi, vẫn run rẩy không thôi.

Mạnh Đình lật người ngủ thật say, mi mắt vẫn nhíu lại chặt chẽ.

Tôi lặng lẽ lau nước mắt, dọn dẹp thuỷ *** vỡ trên sàn, cắn răng đứng lên, lại thấy Thư Dương khoanh tay dựa ở cửa, trên gương mặt là khinh bỉ cùng tức tối.

Tôi một thân đều là mồ hôi lạnh, bị cậu ta nhìn liền cúi đầu, nhất thời sợ hãi vô cùng: “Xin thứ lỗi…”

Thư Dương đi tới, giơ tay đánh một bạt tai vào mặt tôi. Tôi ngã xuống đất, đau đến muốn ngất đi, còn bị mảnh thuỷ *** cắt phải người.

“Cút!” Thư Dương thấp giọng rống giận.

Tôi cố gắng đứng dậy, dùng chút ý thức cuối cùng tìm đường rời khỏi phòng khách, đáy lòng một mảnh tuyệt vọng.