Bất Ái

Chương 49



Chỉ trong một thời gian ngắn Mễ Nhu đã nấu được một bàn cơm trưa thịnh soạn có đủ năm món, nào là canh trứng, thịt kho, nấm xào, cá sốt cà, salad. Nhưng điều đáng lo rằng không biết những món này có hợp khẩu vị của anh hay không, cô sợ sẽ khiến anh cảm thấy không hài lòng.

“Ông chủ, cơm nấu xong rồi, anh mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”

Chu Thế Tước chậm rãi bước vào bàn ăn, nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn còn nghi ngút khói thì biết cô đã bỏ ra không ít công sức, chắc chắn còn chưa kịp ăn cơm.

“Ngồi xuống cùng ăn đi!”

Anh ngồi vào bàn, lời lẽ lạnh nhạt tỏ ra không quan tâm.

“Không cần đâu, em không đói. Em vào trong dọn dẹp trước đây.”

Mễ Nhu vừa xoay người thì anh đã lớn giọng: “Tôi bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi, có cần phải phiền phức như vậy không?”

Mễ Nhu âm thầm thở dài, không còn cách nào khác mà phải ngồi vào bàn một cách ngay ngắn và ngoan ngoãn như một đứa trẻ bị phạt phải ngồi yên trên ghế.

Chu Thế Tước thấy vậy cũng không nói gì thêm, anh bới một bát cơm đầy và đặt ở trước mặt cô.

“Ăn đi, trừ phi cô đã bỏ độc vào trong thức ăn nên mới không dám ăn.” Anh nói.

Mễ Nhu ngẩng đầu nhìn anh, cô biết anh nói vậy chỉ vì muốn cô ăn cơm, nhưng cô lại không hiểu, tại sao anh lại phải làm như vậy. Lúc thì anh sẽ quan tâm đến cô, dịu dàng với cô, lúc thì anh lại cọc cằn, nói những lời vô cùng khó nghe, có nhiều lúc cô cũng không biết vì sao anh lại tức giận nữa. Giống như lúc nãy, rõ ràng cô không có làm gì sai hết, cô nói chuyện với Doãn Nam thì anh có gì mà không vui?

“Hắt xì!”

Mễ Nhu vội vàng xoay đi che miệng, tránh khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Nhưng anh dường như lại không quan tâm lắm đến điều đó, anh cau mày, giọng điệu lo lắng: “Chỉ ngâm nước có một lúc mà sắc mặt cô đã nhợt nhạt như vậy, thể chất của cô cũng kém quá rồi đấy.”

“Không… không sao, chỉ là cảm nhẹ, vài ngày sẽ khỏi thôi.” Cô cười một cách gượng gạo.

“Tốt nhất là cô nên uống thuốc đi, đừng để lây cho tôi.” Anh không nhìn cô, trong lòng cảm thấy có chút áy náy vì đã làm ra những hành động mất kiểm soát như vậy.

“Vậy chỉ cần đeo khẩu trang là được rồi, uống thuốc, khám bệnh sẽ rất tốt kém.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng.

“Cô có thôi đi không hả? Nhìn dáng vẻ nghèo hèn của cô bây giờ đi, đúng là buồn nôn chết được.” Vừa nói dứt câu anh đã nhớ đến lời hứa là sẽ tôn trọng cô, tự nhiên lại cảm thấy ngượng miệng nên vội sửa lời: “Ý tôi là cô không cần tiết kiệm đến mức đó đâu, bị bệnh thì vẫn phải uống thuốc chứ? Bình thường tôi trả cho cô đâu ít tiền, cô không để dành lại cho bản thân khi cần dùng đến à?”

“Anh không hiểu được đâu, em không dám nhận gia đình em là gia đình khó khăn nhất, chỉ là dạo gần đây ba em bệnh nặng phải đóng tiền viện phí, còn phải trả nợ hàng tháng, cho dù em có ứng trước lương từ chỗ quản gia cũng không đủ để trang trải cuộc sống. Vậy nên nếu không phải là việc cần thiết em nhất định sẽ không dùng đến tiền.” Mễ Nhu nâng mất nhìn anh, không ngờ anh lại đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô lúng túng: “Em… em không phải là đang kể khổ với anh đâu, em chỉ… chỉ…”

“Không cần căng thẳng, tôi cũng đâu có ăn thịt cô. Nhưng nếu cô đang gặp khó khăn, tại sao lại không nhờ tôi giúp đỡ?” Giọng anh dịu dàng, thật sự là đang lắng nghe cô nói, giữ đúng lời hứa của mình mà tôn trọng cô. Cũng vì vậy, cũng vì anh kiên nhẫn với cô hơn một chút nên mới không nảy sinh ra cảm giác bài xích mà ngược lại còn thấu hiểu cô hơn một chút.

“Thật ra ông chủ đã giúp em rất nhiều rồi, mặc dù giữa chúng ta ngay từ đầu chỉ là một cuộc giao dịch nhưng số tiền mà anh cho em đã giúp cho ba em được điều trị tốt hơn, nếu em còn mặt dày xin xỏ anh thì không hay một chút nào.” Cô cúi thấp đầu, hai tay bấu chặt vào nhau, đây là lần đầu tiên cô dám nói với anh những điều này, bởi vì trước đây cô sợ anh sẽ cảm thấy khinh thường cô và cho rằng cô chỉ đang kể khổ để được thương hại.

Chợt, Chu Thế Tước vươn tay ra xoa đầu cô, ánh mất trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết: “Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Mễ Nhu nâng mắt nhìn anh, gật nhẹ đầu, trong lòng bị câu nói tưởng chừng như đơn gian này làm cho cảm động.

Thật ra, mỗi người đều có nỗi bất hạnh riêng, tuy anh không nghèo khó nhưng lại thiếu thốn tình thương của gia đình, bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi, bị người ba đã từng rất yêu thương mình bạo lực, còn bị người mình yêu phản bội dẫn đến tâm lí không được ổn định, không dám tin tưởng bất kì ai hay yêu ai thêm lần nữa.

Nhưng nỗi bất hạnh nào rồi cũng sẽ kết thúc, nếu có thể, anh muốn bản thân chính là người giúp cô thoát khỏi cuộc sống bế tắc này, để anh luôn được nhìn thấy nụ cười trên đôi môi cô.

Chỉ có điều, tại sao anh lại có những suy nghĩ như vậy? Cô sống có tốt hay không, khổ sở ra sao cũng đâu liên quan gì đến anh? Là vì thương hại hay là đồng cảm?