Tô Hàn nhìn chiếc laptop màu bạc rơi trên mặt đất, do dự nửa ngày, vẫn quyết định cầm nó lên.
Lại xem thử…
Tốt xấu gì cũng phải nghiệm chứng xem mình có phải thực sự có bệnh hay không chứ.
Mười sáu tuổi, theo lý thuyết là độ tuổi có phản ứng rồi…
Tô Hàn quyết tâm, lại mở clip kia ra.
Người phụ nữ trong video rất đẹp, quả xứng với cái danh hiệu sát thủ thiếu niên này.
Tô Hàn cố gắng để cho mình tâm vô tạp niệm, chăm chú nhìn ngực cô ta, eo cô ta, mông cô ta… cố gắng khiến mình tập trung tinh thần vào trong tiếng rên rỉ tiêu hồn kia.
Sau đó, Tô Hàn cảm thấy mình sắp sửa nôn đến nơi rồi.
Đừng nói là cương dương, căn bản phản cảm chết đi được!
Xong rồi xong rồi, hắn có bệnh, hắn thực sự có bệnh rồi.
Tô Hàn thực sự không xem nổi, lạch cạch tắt máy tính đi.
Hắn ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, không thể tiếp thụ được sự thực mình là một Liễu Hạ Huệ.
Làm sao đây?Thực sự phải nói cho Tô Băng biết, sau đó đến bệnh viện khám thử ư?
Xấu hổ lắm!
Nhưng mà nếu không điều trị, để muộn, sau đó không biết liệu có điều trị được nữa không?
Đây chính là chuyện lớn liên quan đến hạnh phúc cả đời, không thể lơ là được.
Tô Hàn đắn đo suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn không buông được, hắn lại mở laptop ra, sau khi tắt địa chỉ web kia đi thì mở bài post trên diễn đàn lên.
“Xem phim rồi, không có phản ứng phải làm sao?”
Một đám người bên dưới thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Ai ya, cậu bạn nhỏ, cậu như vậy thì thực sự phải đến bệnh viện rồi.”
“Liệt dương là bệnh, trị sớm khỏi sớm.”
“Trị liệu nam khoa bệnh viện nào tốt? Bắc Kinh Đồng Tề chào đón bạn!”
Tô Hàn nhìn thấy mặt mày tối sầm, muốn đóng post lại, kết quả rốt cuộc cũng có người nói chuyện nghiêm túc: “Chưa chắc đã là bệnh, có vài người có tính thích sạch sẽ, bạn đi tắm một cái, thả lỏng cơ thể, nghĩ đến người mình thích, sau đó lại xem thử xem mình có phản ứng gì hay không.”
Tô Hàn chăm chú đọc dòng comment một lúc, cảm thấy có lý.
Hắn không thể hiểu nổi hai người không yêu nhau làm chuyện đó có ý nghĩa gì, cho nên… hắn cần tưởng tượng người yêu của mình.
Tô Hàn nghĩ cái làm ngay, hơn nửa đêm chạy đi tắm nước nóng, thả lỏng rồi trở về chui vào chăn, hắn đụng vào vật kia của mình, chuẩn bị thao tác lại đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm túc.
Hắn nên nghĩ đến ai…
Người yêu của hắn là ai…
Tô Hàn nằm trong chăn ngẩn ngơ một lúc rồi cảm thấy mình siêu ngu ngốc.
Hắn ngay đến người yêu cũng không có, thì tưởng tượng cái đếch gì!
Lăn qua lộn lại đến lúc này, kết quả vẫn không có cách nào nghiệm chứng mình rốt cuộc có bệnh hay không, tâm sức Tô Hàn lao lực quá độ.
Bỏ đi bỏ đi, ngủ đã, đợi có người thích rồi tính…
Tô Hàn ngủ, sau đó làm mơ một giấc mơ khó nói.
Trong mơ hắn nhìn thấy Tô Băng trần truồng lõa thể, thấy cơ bụng khêu gợi của y, thậm chí còn không biết xấu hổ đến sờ sờ, sau đó…
Chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mặt Tô Hàn đỏ bừng.
Một tin tức tốt một tin tức xấu.
Tin tức tốt là anh em của hắn rốt cuộc cương rồi, tin tức xấu là trong mơ hắn cư nhiên bị ba nuôi của mình chịch bắn!
Tô Hàn cảm thấy mình xong rồi, xong thật rồi.
Liệt dương tốt xấu gì cũng là vấn đề sinh lý, nhưng bây giờ thần kinh hắn có vấn đề á!
Tô Hàn ngẩn ngẩn ngơ ngơ xuống giường, như du hồn rửa mặt xong xuôi, ngay đến thú một sừng đến ôm đùi hắn cũng hồn nhiên chưa nhận ra.
Đi xuống lầu, Tô Băng mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra ngoài: “Hôm nay không đưa con đi được rồi.”
Tô Hàn vừa nhìn thấy y, trong đầu lại tự động xuất hiện giấc mơ tối qua, lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói: “Dạ.”
Tô Băng nhìn hắn: “Làm sao thế? Mặt đỏ vậy.” Vừa nói y vừa buông áo khoác đến gần hắn.
Đầu Tô Hàn ùng một tiếng, rụt lui về sau mấy bước.
Tô Băng khựng lại.
Tô Hàn vội vàng nói: “Con… con không sao.”
Tô Băng nhìn ánh mắt lưỡng lự của hắn, lại nhìn đỏ ửng lan đến cổ kia… khóe môi y khẽ nhếch lên cố ý tới gần hắn nói: “Khó chịu chỗ nào nhất định phải nói cho ta biết đó.”
Y cố gắng đè thấp giọng, khí nóng quét qua tai Tô Hàn, chỉ khiến trong đầu Tô Hàn cuồn cuộn nước sôi, sắp bốc khói đến nơi rồi: “Con… con… không sao…”
Tô Băng rủ mắt nhìn hắn, trong lòng rõ ràng, y thấp giọng nói: “Xem ra… rốt cuộc con đã trưởng thành rồi.”
Tô Hàn nghe rõ y nói cái gì, nhưng với trạng thái lúc này, suy nghĩ của hắn loạn cào cào, nghe thấy cũng không để ý.
Mà hết lần này tới lần khác Tô Băng lại cứ cố ý cúi đầu, đặt một nụ hôn trên trán hắn: “Được rồi, ta ra ngoài trước.”
Tô Hàn gật đầu lia lịa, không dám nói tiếng nào.
Tô Băng vừa ra khỏi cửa, Tô Hàn liền trốn về phòng ngủ.
Anh em của hắn không có bệnh, lúc này đứng nghiêm chào cờ nhanh đến mức muốn đâm thủng cả quần ngủ luôn.
Nhưng đầu óc hắn có bệnh, sao hắn có thể cảm thấy rằng Tô Băng đang quyến rũ hắn chứ!
Tỉnh táo chút nào, Tô Hàn dùng nước lạnh rửa mặt, liên tục tự nói với mình: Tô Băng là nam, hơn nữa còn là ba nuôi của mình!
Nghĩ như vậy, hắn lại có chút mất mác, đầu quả là có bệnh không nhẹ!
Đến trường, cả một ngày Tô Hàn đều suy nghĩ miên man.
Buổi trưa Lý Phi tìm hắn ăn ké cơm, bô la bô lô nói em gái này đẹp, bạn gái kia chân dài, người này thích hợp làm hotgirl, người kia hẳn là cưới về nhà…
Trước đây Tô Hàn không cảm thấy làm sao, bây giờ nghe liền cảm thấy phiền không chịu được: “Trong mắt cậu chỉ có gái thôi à!”
Lý Phi chớp chớp mắt: “Con trai không nhìn gái thì nhìn cái gì? Chẳng lẽ còn nhìn trai à.”
Tô Hàn: “…”
Mắt Lý Phi đảo một vòng, lại như là nhớ tới cái gì, tiến lại gần hắn nói: “Tô Hàn, cậu đã có kinh nghiệm chưa?”
Tô Hàn: “…” Đây là mùa xuân tới chưa? Người nào đầu óc cũng chỉ toàn là thứ này!
Lý Phi nhỏ giọng nói: “Có phải cậu thích con trai không?”
Tô Hàn ngẩng phắt đầu, nhìn cậu ta chằm chằm.
Lý Phi thót tim: “Không phải là thật đó chứ…”
Tô Hàn bình phục lại tâm tình: “Nói linh tinh gì đó.”
Lý Phi là người không giữ được miệng, mở cái chủ đề là có thể xả cả nửa ngày: “Cậu thử nhìn cậu xem, dáng vẻ đẹp như vậy, một đống con gái tre già măng mọc muốn tiếp cận cậu, kết quả cậu chẳng thèm nhìn người ta lấy một cái, nhưng lại thích sạch sẽ, vô cùng chú ý, thích động vật nhỏ, làm việc tỉ mỉ, hơn nữa…”
Tô Hàn bất mãn cắt đứt lời cậu ta: “Chỉ như vậy thôi mà cậu đã cảm thấy tớ thích con trai à?”
Lý Phi ngượng ngập cười nói: “Cũng không phải… tớ chỉ cảm thấy cậu khá đặc biệt.”
Mặt Tô Hàn trầm xuống: “Cảm thấy đặc biệt thì cách tớ xa một chút.”
“Ấy ấy ấy, cậu đừng nóng mà.”Lý Phi sáp lại gần nói, “Là tớ nói bậy, cậu đừng để trong bụng, nhưng mà… cho dù cậu thích đàn ông cũng không sao, anh em không so đó những…”
Cậu ta nói bô bô, tuy ngoài miệng Tô Hàn nói phiền, nhưng thực ra trong lòng cũng không thực sự tức giận.
Mà trái lại bởi vì Lý Phi lắm mồm, hắn đã nghĩ rất nhiều.
Có lẽ hắn thực sự thích đàn ông, bằng không cũng sẽ không mơ thấy làm chuyện đó với Tô Băng.
Dù sao từ góc độ của loài người mà xem xét, gương mặt này của Tô Băng là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ cần không thích phụ nữ, có lẽ ai nhìn thấy đều sẽ động lòng.
Tô Hàn cơ bản đã tiếp thu mình là gay rồi.
Nhưng vấn đề là… Tô Băng biết không?
Ngay đến Lý Phi cũng có thể nhận ra, Tô Băng liệu có thể đã biết từ trước rồi không?
Tô Hàn vừa nghĩ như vậy, lập tức khẩn trương sắp phát điên rồi!
Trong lòng có chuyện thì hỏi bạn trên mạng, Tô Hàn giấu tên lại đăng bài.
“Bị cha nuôi phát hiện mình là Gay nên làm thế nào đây!”
Comt 1: Đừng hoảng hốt, đồng tính luyến ái không phải bệnh, cha nuôi của bạn phát hiện còn chưa cắt đứt quan hệ với bạn, chứng minh có thể tiếp nhận.
Comt 2: Không sao, cha ruột mẹ ruột của tôi biết cả rồi, cũng chỉ đánh cho một trận thôi.
Comt 7: Bạn là Gay không có gì không được cả, quan trọng là đừng có ý đồ méo mó gì với cha nuôi của mình, phải biết rằng hai người mặc dù không có quan hệ máu mủ những vẫn còn quan hệ giám hộ, nếu như trong lúc này phát sinh chuyện gì, cha nuôi bạn sẽ phải ngồi tù đó.
Tô Hàn: “…”
Sao lại cảm thấy cách màn hình người ta chỉ dựa vào một sợi dây mạng kết nối mà có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, lời nói ra toàn đâm trúng chân tướng.
Tô Hàn lại liếc qua thêm mấy cái nữa, cảm thấy bọn họ nói rất đúng, nếu như Tô Băng không biết là tốt nhất, nếu như biết rồi cũng không sao, dù sao y chưa đuổi mình ra khỏi nhà.
Về phần hắn ảo tưởng đến Tô Băng…
Hắn không nói sẽ không ai biết! Chỉ cần giấu chặt trong lòng là được!
Tô Hàn nghĩ rất đẹp, nhưng áp dụng quả thực khó càng thêm khó, khó ngang lên trời.
Lúc tan học Tô Băng tới đón hắn, Tô Hàn làm bộ như không có việc gì, thoạt nhìn không khác gì với ngày thường.
Chẳng qua lúc lên xe, Tô Hàn ngồi chỗ ép sát về bên trái, khoảng cách với Tô Băng đủ cho ngồi thêm hai người.
Tô Băng cười nói: “Sao thế, sợ ta ăn con à?”
Tô Hàn thầm nghĩ: Con sợ con ăn ba.
Tô Băng vươn tay kéo hắn qua, xoa xoa đầu hắn: “Lát nữa dẫn con đến chỗ này hay lắm.”
Tô Hàn gần y thì đầu óc lại bắt đầu nóng lên, mau chóng xê dịch ra phía ngoài, miễn cưỡng hỏi: “Đi đâu ạ?”
Tô Băng hứng thú nhìn hắn chòng chọc: “Không phải con muốn đi chơi thoát khỏi mật thất à?”
Vừa nghe thấy cái này, Tô Hàn lập tức phản ứng: “Là chủ đề Cuộc chạy trốn của thú cưng ạ?”
“Đúng, ta bảo người ta sửa lại một chút, sẽ càng chơi hay hơn.”
Tô Hàn rốt cuộc tỉnh táo lại, hưng phấn nói: “Bây giờ chúng ta đi luôn ạ?”
Tô Băng hỏi hắn: “Không đói à?”
Tô Hàn vội vàng nói: “Trên đường tùy tiện ăn gì đó là được…”
“Con không đói ta đói.” Tô Băng lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Lúc này Tô Hàn thành thành thực thực ngồi sát lại.
Tô Băng gần như là nửa ôm lấy hắn: “Ngoan, đi ăn trước, sau đó đi.”
Tô Hàn hàm hồ nói: “Dạ.”
Tô Băng lại hỏi hắn: “Mệt không? Mệt thì ngủ lát đi.”
Trước kia Tô Hàn thường dựa lên người Tô Băng nghỉ tạm, nhưng bây giờ đầy đầu hắn đều là mấy thứ loạn thất bát tao, ngay đến ‘xe rung’ cũng bật ra rồi, còn ngủ cái đếch gì nữa.
“Không mệt!”Tô Hàn chỉ muốn cách y càng xa càng tốt.
Nhưng Tô Băng lại cứ khư khư không chịu thả hắn đi, bàn tay còn đặt lên eo hắn, nhiệt độ truyền qua quần áo đến da thịt, Tô Hàn cảm thấy mình sắp sửa cao trào trong đầu rồi.
Tô Băng đang chọc hắn, y đã sớm nhận ra tình huống của hắn, cho nên cố ý dây dưa với hắn.
Ai bảo hắn đặt ra cái thế giới như này.
Mười sáu năm trước lúc Tô Băng ôm Tô Hàn phiên bản sơ sinh, tâm tình đó… có thể dùng hình ảnh đàn ngựa phi nước đại trong đầu để miêu tả.
Đáng chết là thế giới này còn rất quy củ, Tô Băng muốn nuôi lớn Tô Hàn phải dựa theo đúng quy củ nhận nuôi hắn, mà chỉ cần nhận nuôi thì chính là cha con về mặt pháp luật.
Có quan hệ pháp luật, cho dù không có huyết thống cũng không thể trở thành loại quan hệ đó.
Cho nên Tô Băng không nhận nuôi Tô Hàn, mà là lấy một hình thức trung gian, tạm thời làm người giám hộ của hắn.Cứ như vậy chỉ cần Tô Hàn đủ mười tám tuổi, quan hệ giám hộ của bọn họ sẽ được giải trừ, là có thể làm được vài chuyện nên làm với Tô Hàn rồi.
Ngươi hỏi vì sao Tô Băng tuân thủ quy tắc như vậy á hả?
Không phải hắn muốn, mà là chỉ có thể tuân theo, nếu như không tuân theo thiết định ảo cảnh này sẽ bị phá.
Ngay đến một lần cũng chưa được làm đã phải rời khỏi ảo cảnh, Tô Băng làm sao có thể cam tâm?
Cho nên y nhịn.
Nhịn tròn mười sáu năm, chỉ còn lại hai năm, đến lúc để cho Tô Hàn nếm thử tư vị này rồi.
Xe lái thẳng vào bãi đậu xe dưới tầng ngầm, sau khi xuống xe hắn đi theo Tô Băng lên lầu.
Trong nháy mắt nhìn thấy nhà hàng, đầu Tô Hàn ùng một tiếng.
“Sao lại tới chỗ này…” Tô Hàn lẩm bẩm nói.
Tô Băng nói: “Món thịt bò của nhà hàng này rất ngon.”
Tô Hàn thầm nói: Đúng là rất ngon, bò bít tết kobe nổi tiếng lẫy lừng, 1kg tận mấy nghìn đồng, nếu như khó ăn thì thật chẳng thiên lý gì rồi.
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, cha nuôi hắn có tiền, có tiền đủ cho hắn tiêu xài mấy đời, cho nên một bữa cơm ăn ngót nghét một vạn cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Khiến Tô Hàn khá xoắn xuýt chính là nhà hàng này nổi tiếng là nhà hàng tình nhân!
Cho nên bàn đều sắp xếp cho hai người ngồi, từ bữa trước đến bữa sau, hết thảy đều là phối trí tình nhân, vô cùng lãng mạn, vô cùng ngược cẩu, khẩu hiệu của bọn họ là: Trước khi ăn các bạn là bạn bè, sau khi ăn xong các bạn thành người yêu.
Vạch trọng điểm: Không phân biệt nam nữ.
Tô Hàn không nhịn được nói: “Chúng ta ăn ở đây hình như hơi kỳ kỳ.”
Tô Băng rất bình tĩnh: “Có gì mà kỳ chứ?”
Tô Hàn nhắc nhở y: “Nơi này là nhà hàng tình nhân mà.”
“Ừm.”Tô Băng chỉ đáp lại hắn bằng một giọng mũi như thế.
Tô Hàn không hiểu, đây là ý gì?Ừm nghĩa là sao?Y biết đây là nhà hàng tình nhân còn muốn dẫn con nuôi tới là có ý gì?
Tô Hàn đầy lời trong bụng, nhưng một câu cũng không dám nói ra.
Vị trí Tô Băng đặt còn rất lãng mạn, là vị trí tốt nhất trong nhà hàng, mặt bên là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là trời cao biển rộng, từ góc độ này nhìn ra, tầm nhìn tốt vượt quá cả tưởng tượng.
Ngắm trăng hái sao, luôn luôn là chủ đề lãng mạn nhất.
Hết lần này tới lần khác nhà hàng này còn rất chuyên nghiệp, trước món ăn sau đánh đàn violon, lúc món ăn chính bưng lên thì càng khoa trương hơn, bên ngoài sáng lên pháo hoa rực rỡ.
Tô Hàn nquay đầu nhìn y, cả người đều chết lặng.
Pháo hoa hình trái tim, nổ ra đủ mọi màu sắc, phảng phất như mang trái tim người xem nổ cùng vậy.
Trên thực tế, Tô Hàn thực sự sắp nổ rồi.
“Thế này kỳ quá…” Hắn chỉ có thể liên tục lẩm bẩm mấy lời này.
Tô Băng bình thản đáp: “Ăn cơm đi.”
Ăn cái quỷ á! Đến nhà hàng tình nhân cùng cha nuôi, ăn món tình nhân, được người ta phục vụ như tình nhân, bên ngoài còn có pháo hoa bày tỏ lãng mạn chết đi được.
Có độc… thế này… thế này cmn có độc quá đi!
Một bữa cơm Tô Hàn ăn mà chẳng có mùi vị, bít tết mấy nghìn đồng vào miệng hắn chẳng khác gì thịt bò hai ba mươi đồng một cân.
Thậm chí bởi vì quá khẩn trương, mà dường như càng khó ăn hơn.
Sau khi ăn xong, nhân viên phục vụ còn cầm một bó hồng đỏ tươi đẹp lên.
Bời vì là Tô Băng tính tiền, cho nên hắn đặt hoa hồng vào tay Tô Băng: “Tiên sinh mời.”
Trái tim Tô Hàn đập thình thịch, vừa định nói: “Chúng ta…”
Còn chưa nói dứt câu, Tô Băng đã đưa hoa hồng cho hắn: “Thích không?”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng nói: “Không thích thì ném đi.”
Tô Hàn vội vàng nhận lấy, rất không tự nhiên nói: “Ném làm gì, đẹp như vậy…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào tấm thiệp ở chính giữa bó hoa.
Bên trên rõ ràng viết: Anh yêu em, kí tên là Tô Băng.
Tô Hàn đực người ra, thực ra hắn biết rõ, đây là phục vụ của nhà hàng, ba chữ kia cũng không phải Tô Băng viết, cho nên chữ kí mới là Tô Băng, cũng là nhân viên phục vụ căn cứ theo tên họ của người thanh toán.
Đây đều là theo thông lệ, thông lệ mà nhà hàng quỷ quái này dùng để dỗ các cô gái nhỏ.
Tô Hàn hiểu cả, nhưng nhìn thấy tấm thiệp kia trong lòng hắn vẫn ngọt đến phun trào.
Tô Băng hẳn là không chú ý tới, trái tim Tô Hàn trật nhịp, giống như kẻ trộm mà len lén lấy tấm thiệp kia ra giấu trong túi áo của mình.
Nhưng mà… Tô Băng nhìn thấy rất rõ ràng, y vừa cố nín cười còn phải nhịn đừng nhất thời xung động hành quyết Tô Hàn đáng yêu thế kia ngay tại chỗ.
Ăn uống no nê, để dời sự chú ý, Tô Hàn vội vã nhắc: “Nên đi Cuộc chạy trốn của thú cưng nhỉ?”
Tô Băng đáp: “Đi liền đây.”
Tâm tình Tô Hàn vô cùng tốt. Trong xe nồng nặc mùi hương hoa hồng, trước đây hắn cảm thấy mùi này nồng có chút gay mũi, cũng không thích màu đỏ thẫm trương dương này, chỉ cảm thấy vừa quê mùa lại vừa dung tục, nhưng bây giờ, hắn chỉ cần nghĩ đến tấm thiệp trong túi áo, đã cảm thấy đóa hoa này thật đẹp, mùi hương này thật thơm, chiếc xe này ngồi cũng thật thoải mái.
Nơi Tô Băng dẫn hắn đến không phải chỗ Lý Phi nói kia, là một nhà cao cấp hơn, nhìn qua những chiếc xe dừng ở bên ngoài là biết đẳng cấp không thấp.
Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần vẫn là Cuộc chạy trốn của thú cưng là được!
Đi thông đạo đặc biệt tiến vào bên trong, Tô Hàn chọn chủ đề rồi nhân tiện nói: “Ba, ba tìm thử giúp con, con thích nhất cổn cổn thú!”
Bộ phim Cuộc chạy trốn của thú cưng này chính là kể về câu chuyện một đám thú cưng thoát khỏi tai nạn, kịch bản đơn giản không có gì mới mẻ, nhưng không chống cự nổi đám thú cưng quả thực quá đáng yêu, đáng yêu đến mức cả khán phòng thét chói tai, có bản lĩnh này, cho dù kịch bản có đơn giản, cũng hút vô số fan.
Hôm nay làm thành trò chơi thoát khỏi mật thất cũng rất thú vị.
Bọn họ bắt chước động vật trong phim điện ảnh, bọn nhóc kia có thể nói chuyện, biết xin giúp đỡ, người chơi phải giúp chúng nó giải quyết vấn đề khó khăn, chỉ cần giành được độ thiện cảm là có thể nhận được hôn hôn ôm ôm của chúng nó.
Đương nhiên trò này đối với những phái nam thích kích thích thì chẳng có sức hấp dẫn gì, nhưng đối với các bạn nữ thích động vật đáng yêu mà nói, thì chính là trí mạng.
Để dỗ các bạn nữ vui vẻ, anh em con trai dốc hết sức lực moi tiền, cho nên chủ đề này thực sự rất hot.
Tô Hàn và Tô Băng đi vào, chỉ ở trong ba phút, Tô Hàn đã hoàn toàn biến thân thành Tô hoa tâm.
Thỏ lông nhung nhảy qua kéo tay áo hắn: “Đại nhân đại nhân, có thể giúp ta tìm cà rốt không?”
Tô hôn quân: “Được được được.”
Tiểu hỏa hồ chớp chớp mắt: “Đại nhân, có thể tìm giúp ta tìm hỏa tinh thạch không?”
Tô hôn quân cười ngây ngô: “Được được được.”
Vừa nói muốn chinh phục cổn cổn thú đã quăng ra sau đầu, Tô Hàn thấy một con thu một con, chỉ cần là thú cưng đáng yêu xin giúp đỡ, hắn sẽ đồng ý trăm phần trăm…
Về phần tìm ra lời giải…
Tô Băng giải giúp hắn từ đầu đến đuôi.
Cuối cùng Tô Hàn được đầy một xâu, nằm giữa đám thú cưng thở phì phì.
Tô Băng: “…”
Trong phòng giám sát của Thoát khỏi mật thất, mấy cô gái phụ trách đề mục này thét chói tai liên tục.
“Trời ơi, cưng chiều quá đi!”
“Đẹp trai, dáng đẹp, IQ cao, còn cưng chiều như vậy, lão công thế này đi đâu mà tìm đây!”
“Cậu thiếu niên đó có phước quá!”
“Mấu chốt là cậu thiếu niên đó cũng rất đáng yêu á, các cậu mau nhìn mà xem, cậu ấy nằm trong đàn thú cưng, nhìn giống như một con thú cưng vậy!”
Ví dụ này quả là thích hợp, mấy cô gái xuyên qua phòng giám sát cười si mê.
Qua cửa một lần không đã nghiền, Tô Hàn lại chơi lần hai, còn muốn tiếp tục lần thứ tư, Tô Băng nói: “Bài tập làm xong chưa?”
Tô Hàn: “…” Năm chữ như ác mộng!
Tô Băng xoa xoa đầu hắn: “Nếu con thích, cuối tuần tiếp tục dẫn con tới.”
Tô Hàn lập tức vui vẻ nói: “Thực ạ?”
Tô Băng có chút hối hận, người này có manh vật là quên ngay lão công, tiếp tục dung túng sẽ tạo phản.
Tô Hàn hưng phấn, đã sớm quên béng đi tâm tư hỗn loạn của mình, kéo cánh tay Tô Băng năn nỉ nói: “Cuối tuần tới chơi cả ngày được không ba?”
Giọng nói này mềm đến rối tinh rối mù… Tô Băng nhớ tới giọng của hắn lúc gọi gường, lập tức chẳng còn giới hạn: “Ừm.”
Tô Hàn định hôn chụt y một cái.
Kết quả đúng lúc Tô Băng quay đầu, không hôn được má, lại thoáng cái trúng ngay môi.
Tô Hàn trợn tròn mắt.
Tô Băng không nhúc nhích.
Tô Hàn vội vàng đứng dậy: “Con con con…” Ấp a ấp úng nửa ngày, hắn nói: “Xin lỗi, con không cố ý!”
Đầu óc Tô Hàn trống rỗng, cả người đều sắp bay ra ngoài vũ trụ.
Tô Băng không dám vào sâu, chỉ chạm một cái rồi nói: “Được rồi, nên về nhà thôi.”
Tô Hàn thành thành thật thật gật đầu, nhưng mà quỷ mới biết hắn về nhà thế nào.
Ngày hôm sau, Tô Hàn bị thầy giáo chỉ tên phê bình.
Bài tập làm rất qua loa, copy mà còn có thể cóp nhầm đoạn, đây đúng là không có đầu óc.
Tô Hàn xấu hổ.
Hắn thực sự không có đầu óc, sau khi về nhà hắn liền lên lầu bắt đầu làm bài tập, kết quả viết viết liền nhớ tới Tô Băng, nhớ tới nụ hôn vô tình và nụ hôn cố ý kia, còn nhớ tới tấm thiệp trong túi áo…
Sau đó thì đặt bút xuống, lấy tấm thiệp ra nhìn dòng chữ “Anh yêu em” trên đó cười ngây ngô.
Nói thực, hắn có thể miễn cưỡng làm xong đống bài tập đã là có nghị lực lắm rồi!
Đương nhiên ngủ một giấc, hắn đã bình tĩnh nhiều rồi.
Nhưng vấn đề là Tô Băng thì sao?
Nghĩ đến nụ hôn kia, Tô Hàn cảm thấy có lẽ mình có hy vọng.
Đó cũng không phải là nụ hôn của cha con gì đó, dù sao hắn cũng đã mười sáu tuổi rồi!
Lẽ nào Tô Băng cũng thích mình?
Tô Hàn có chút vui sướng nho nhỏ.
Lý Phi nhìn chằm chằm hắn một lúc, làm một câu: “Tớ bảo này Hàn ca, cậu đang yêu đó à?”
Tô Hàn: “…”
Lý Phi cực kỳ cảm thấy hứng thú: “Là ai vậy? Nam hay nữ?”
Tô Hàn không để ý tới cậu ta.
Lý Phi cười hì hì hỏi: “Mặc kệ là nam hay nữ, mau nói cho tớ biết đến bước nào rồi? Hôn chưa?”
Tô Hàn giả vờ trấn định nói: “Nói linh tinh gì đó?”
Lý Phi còn muốn truy hỏi, Tô Hàn bày sách ra, dựng lên vĩ tuyến ba tám.
(*Vĩ tuyến chia cắt Triều Tiên và Hàn Quốc)
Tuy rằng ngăn cản Lý Phi buôn chuyện, nhưng Tô Hàn vẫn không thể chú tâm nghe giảng được.
Hắn nghĩ một chút, lại lên diễn đàn đăng bài.
“Bị người thích hôn, có phải nghĩa là mình cũng được thích không?”
Comt 1: Mới sáng sớm đã bị nhồi cẩu lương, ta từ chối!
Comt 2: Cái đó cũng chưa chắc, chưa biết chừng người ta chỉ trêu đùa bạn thôi.
Trái tim Tô Hàn nóng hôi hổi từ tối qua rốt cuộc phẳng lặng lại, lạnh đi quá nửa.
Hắn không cam lòng trả lời: Y là người quan trong nhất của mình, chắc chắn sẽ không đùa bỡn mình.
Người nọ lại trả lời: Có phải là chơi đùa hay không, tự bạn rõ ràng nhất.
Nhưng vấn đề là Tô Hàn không rõ ràng lắm!
Hắn do dự một lúc, vẫn không nhịn được hỏi: Làm sao có thể phân biệt là chơi đùa hay nghiêm túc.
Người nọ cũng không chê cười hắn, trái lại nghiêm túc nói: Nếu chơi đùa chính là hôn một cái sau đó chẳng nói gì cả, thật sự thích ngươi nhất định sẽ thổ lộ.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Tô Hàn nhanh chóng vọt lên ngọn lửa, cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
Nào có cha đùa bỡn con như thế này bao giờ? Hơn nữa còn là cậu con trai mười sáu tuổi?
Không được! Hắn phải về nhà tìm Tô Băng để hỏi rõ ràng, nếu quả thật là như vậy, vậy hắn… vậy hắn… muốn bỏ nhà trốn đi!
Có tâm sự, tiết học buổi chiều càng nghe ù ù cạc cạc, thầy giáo nói cái gì căn bản không biết, hoàn toàn là cố gắng chịu đựng chờ tiếng chuông vang lên.
Vừa khéo hôm nay Tô Băng không tới đón hắn.
Sau khi về đến nhà, Tô Băng cư nhiên cũng không ở nhà…
Tô Hàn một mình ăn cơm tối, lửa giận trong lòng sau khi hạ xuống lại lên men thành một loại chua chua chát chát nào đó.
Hắn khó chịu ăn không vô, quản gia hỏi hắn: “Thiếu gia, bữa tối không hợp khẩu vị ư?”
Tô Hàn không muốn làm khó bọn họ, miễn cường ăn vài miếng rồi nói: “Không sao, đã ăn vài thứ ở trường, cho nên không đói.”
Hắn nhìn chằm chằm đồng hồ, từ năm giờ ngồi đến bảy rưỡi.
Lúc sắp đén tám giờ, Tô Băng rốt cuộc trở về.
Tô Băng đặt áo khoác xuống hỏi hắn: “Làm xong bài tập chưa?”
Tô Hàn nào có tâm tình làm bài tập, hắn ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Ba, con muốn hỏi ba chuyện này.”
Tô Băng nói: “Vừa khéo, ta cũng có chuyện muốn nói với con.”
Tô Hàn ngẩn ra, trong lòng có chút bất an hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Tô Băng nói: “Con nói trước đi.”
Tô Hàn lắc đầu nói: “Ba trước.”
Tô Băng cũng không kiên trì, đến gần hắn nói: “Con có muốn ra nước ngoài du học không?”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng nói: “Con thích nước nào, ta…”
“Vì sao?”Tô Hàn cắt đứt lời y.
Tô Băng nói: “Không có gì, chỉ là hi vọng con có thể tiếp xúc với nhiều nền văn hóa hơn.”
Giọng Tô Hàn khẽ run: “Ba đi không?”
Tô Băng cười nói: “Ta không đi.”
─Y không cần hắn nữa.
Một hàng chữ như bị bàn là nóng bỏng khắc lên tim hắn.
Khí Tô Hàn thở ra dường như cũng mang theo mùi máu, hắn cúi đầu, cắn môi dưới, cảm thấy mình thực sự ngốc vô cùng.
Hắn cư nhiên vọng tưởng rằng Tô Băng sẽ thích mình, lại vẫn muốn chất vấn y nụ hôn kia có ý gì, cư nhiên…
Tô Băng không đùa bỡn hắn, y căn bản chẳng muốn đùa bỡn hắn, y đã không cần hắn nữa, y đã chán hắn rồi.
Tô Hàn cố gắng để cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Tùy tiện đi, đâu cũng được.”
Rời khỏi cái nhà này, rời khỏi Tô Băng, bất kỳ nơi nào cũng đều giống nhau.
Tô Băng lại hỏi hắn: “Nãy con muốn nói chuyện gì?”
Tô Hàn nói: “Không có gì.”
Tô Băng khẽ nhíu mày: “Tiểu Hàn…”
Tô Hàn lại cắt đứt lời y: “Con không sao, con lên lầu trước.”
Thực sự là chạy trối chết.
Tô Hàn trở về phòng ngủ, nước mắt cố gắng kìm nén như nước lũ tràn đê, mãnh liệt tuôn trào.
Tại sao có thể như vậy?
Sao đột nhiên lại cảm thấy như trời đất sụp đổ rồi.
Có phải Tô Băng ghét bỏ hắn rồi không?Ghét bỏ hắn là một tên Gay, cảm thấy hai người sống cùng không thích hợp, cho nên muốn đuổi hắn đi?
Chắc chắn là hắn đã để lộ tâm tư, có lẽ Tô Băng đã nhận ra hắn thích y rồi, để kết thúc niệm tưởng của hắn, cho nên mới bảo hắn ra nước ngoài du học.
Làm sao đây?Nên làm thế nào đây?
Rời khỏi Tô Băng, hắn… hắn…
Tô Hàn phát hiện mình căn bản không dám tưởng tượng trong sinh mạng của mình nếu không có Tô Băng thì hắn sẽ như thế nào.
Từ khi có ký ức đến nay, hắn nhìn thấy nghe thấy nghĩ tới đều là người nam nhân này, đây đã không chỉ là khắc vào trái tim, mà là hoàn toàn dung nhập vào máu thịt xương tủy, mỗi một giọt máu mỗi một tấc thịt đều lưu giữ dấu vết của Tô Băng, hắn phải làm thế nào tách y ra? Phải làm thế nào để quên y?
Tô Hàn dựa lưng vào tường, ngồi trượt xuống đất, thực sự cảm thấy… trời sập rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Tô Hàn?”
Tô Băng đang gọi hắn.
Tô Hàn mau chóng lau khô nước mắt, giọng nói run rẩy nói: “Con ngủ rồi.”
“Cho ta vào.” Giọng Tô Băng êm ái lại xa xôi.
Tô Hàn không muốn thấy y: “Có việc gì ngày mai hãy nói, con mệt rồi.”
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, Tô Hàn cho rằng Tô Băng đã rời đi, nhịn không được lại thấy mất mác.
Nhưng giây phút tiếp theo, cửa phòng theo tiếng rơi xuống đất.
Tô Hàn trợn tròn mắt nhìn sang.
Trong vụn gỗ, nam nhân tuấn mỹ cau chặt mày.
Tô Hàn cứng họng: “Ba… đây…” Đẩy cửa ra còn bình thường, nhưng cửa thành bột phấn là chuyện gì vậy?
Tô Băng sải bước tới gần, thấy thiếu niên co ro ở góc tường, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng không chút nào che giấu: “Lại đang nghĩ ngợi lung tung cái gì đó?”
Mắt Tô Hàn khóc sưng húp, trên mặt toàn là nước mắt, dáng vẻ này quá nhếch nhác, hắn gượng gạo quay đầu, không muốn nhìn thẳng y.
Tô Băng ôm lấy mặt hắn, thở dài nói: “Chỉ là đi học thôi, hai năm sẽ quay về.”
Tô Hàn hoàn toàn không nhịn được nữa, nước mắt đã ngưng lại tí tách rơi xuống: “Con không muốn đi.”
Tô Băng hôn nhẹ lên mắt hắn: “Không muốn đi thì thôi,”
Y lại hôn hắn.
Sau khi Tô Hàn ngẩn ngơ, hoàn toàn nói hết ra: “Tại sao muốn hôn con?”
Tô Băng nhìn hắn.
Tô Hàn vừa nghĩ tới mình đã sắp bị vứt bỏ rồi, liền chẳng quan tâm gì nữa: “Tại sao lại hôn con như vậy? Ba coi con là cái gì?”
Trong mắt Tô Băng tất cả đều là sự trìu mến dịu dàng: “Thiệp trong hoa hồng không phải con đã thấy rồi sao.”
Tô Hàn chợt mở to mắt: “… Đó không phải người của nhà hàng viết ư?”
Tô Băng chạm một cái lên môi hắn: “Là ta bảo bọn họ viết.”
Tô Hàn đần cả người: “Ba… ba yêu con?”
Tô Băng khẽ nói: “Ta yêu em.”
Trái timTô Hàn sắp nhảy ra ngoài rồi! Tô Hàn cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi, cho nên sinh ra ảo giác như vậy, chuyện gì vậy… Tô Băng y…
Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ tới chuyện ra nước ngoài, Tô Hàn khẽ hỏi: “Tại sao lại bảo con rời đi?”
Tô Băng ôm hắn vào lòng, thầm thì nói: “Em trưởng thành rồi, biết quyến rũ ta rồi, tiếp tục như vậy ta làm sao mà nhịn được?”
Tô Hàn bị lời y nói đỏ bừng cả tai.
Tô Băng hôn một cái lên cái tai hồng hồng của hắn: “Không hề phòng bị nằm sấp ngay trước mặt ta, mặc áo sơ mi của ta khiến cho cả người ướt sũng, còn luôn lén lút nhìn ta…”
Tô Hàn cứng họng: “Con… con không có…”
Tô Băng nằm lấy tay hắn đặt vào bên dưới của mình: “Em không có, nhưng ta có.”
Tô Hàn đụng phải thứ kia của Tô Băng, hắn trợn tròn mắt.
Tô Băng thấp giọng nói: “Em xem đó, nó muốn em, chỉ cần thấy em liền muốn em.”
Trái timTô Hàn đập thịch thịch thịch, mặt đỏ như lửa thiêu: “Vậy …Vậy cũng đừng đưa con ra ngoài.”
Tô Băng búng búng trán hắn: “Em mới mười sáu, ta còn phải chờ em hai năm, cả ngày nhìn như vậy, em bảo ta làm sao nhịn…”
“Cũng không cần nhịn.”Tô Hàn gấp gáp nói.
Tô Băng: “…”
Tô Hàn ngẩng đầu, bởi vì vừa khóc, đôi mắt vẫn còn ngấn nước, đôi môi mọng bị cắn đỏ tươi, lúc này thần thái của hắn có chút ngượng ngùng lại có chút gan dạ chỉ thiếu niên mới có: “Tô Băng,em cũng yêu anh,em cũng muốn anh, ban đêm em nằm mơ…”
Nhớ tới giấc mơ ướt át kia, Tô Hàn thật sự là xấu hổ không thể nói ra khỏi miệng.
Tô Băng hỏi hắn: “Mơ thấy cái gì?”
Tô Hàn cúi đầu khẽ nói: “Mơ thấy làm tình với anh, bị anh…” Hắn nói không lên lời.
Tô Băng nói tiếp: “Bị ta chịch bắn?”
Tô Hàn mắc cỡ gần chết, thế nhưng lại cực kỳ thành thực gật đầu.
Nhịn mười sáu năm, rốt cuộc vào giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ có thể làm một lần cũng đáng, Tô Hàn đáng yêu thành thực như vậy, Tô Băng chỉ muốn chịch hắn phát khóc thôi.
***
Thiết lập trước mười tám tuổi không thể phát sinh quan hệ sụp đổ, vì vậy hai người phải rời khỏi ảo cảnh.
Sau khi Tô Hàn khôi phục ký ức thì ngẩn người, lập tức dở khóc dở cười, đây là cái quái gì vậy!
Tô Băng hôn hắn trong thức hải.
Tô Hàn và y ôm nhau một lát, nửa ngày sau mới cười nói: “Ngươi cũng kém cỏi quá đi.” Chỉ còn lại hai năm cuối cùng, cư nhiên không chịu nổi.
Tô Băng khàn khàn tiếng nói: “Ảo cảnh sau tới ta xây dựng.”
Tô Hàn cảnh giác nói: “Ngươi đừng làm loạn đó.”
Tô Băng nói: “Không làm loạn, chúng ta giờ đi luôn.”
“Nè.”Tô Hàn kinh ngạc nói, “Ta còn muốn về thăm nhà một chút mà.”
Tuy rằng dòng thời gian trong ảo cảnh và hiện thực khác nhau, nhưng dầu gì cũng đã qua lâu như vậy, nên đến Hạ giới thăm cha mẹ.
Tô Băng nói: “Chờ ảo cảnh này kết thúc hẵng về nhà.”
Vội vã như vậy… ngươi muốn làm gì a Tô đại ma vương!
Tô Hàn không hề phòng bị đã bị Tô Băng kéo vào trong ảo cảnh.
Nhưng có ký ức chính là tốt, không cần hoảng, dù sao chỉ là vui đùa cùng Tô Băng một chút, nghĩ tới bộ dạng ngu xuẩn lần trước của mình, lần này hắn cũng muốn trêu chọc lại Tô Băng.
Đang nghĩ như vậy, một luồng nóng quen thuộc từ tứ chi bách hài lan tràn, tại thế giới này thanh âm đầu tiên Tô Hàn phát ra đó là tiếng rên rỉ khó nhịn.
Người sau lưng đâm hắn, giọng nói trầm thấp ám muội: “Minh chủ đại nhân, bản tọa * ngươi có thoải mái hay không?”
Tô Hàn: “…”
Mặc dù biết Tô Băng nhịn mười sau năm có chút cơ khát, nhưng đừng vừa bắt đầu đã như vậy có được hay không a!