Hôm nay lại là một ngày cuối tuần kỳ quái. Sau khi từ chối một đối tượng xem mắt nữa, Sở Nghĩa liền lái xe trở về nhà. Trên đường, mẹ Sở có gọi điện cho cậu, nghe cậu báo tin lần xem mắt này thất bại thì lập tức trách cậu một lúc lâu.
Cúp máy, Sở Nghĩa giảm tốc độ xe xuống. Áp lực công việc, áp lực tình duyên và cả áp lực bạn bè khiến cậu cảm thấy cuộc sống gần đây vừa mỏi mệt lại vừa không như ý. Cậu tạm thời chưa muốn về nhà, nhưng nghĩ mãi cũng không ra nơi nào có thể đi.
Bánh xe lăn qua rất nhiều con phố, sau đó, trong đầu Sở Nghĩa chợt lóe lên một ý tưởng. Cậu lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm những quán bar ở gần đây. Cuối cùng, cậu bị thu hút bởi một quán không xa lắm, có hình ảnh quảng cáo khá ok.
Không lâu sau đó, Sở Nghĩa đã lái xe đến khu vực gần sát quán bar. Cậu đậu xe cẩn thận rồi đi bộ vào bên trong. Quán bar này nằm ngay cạnh sông đào bao quanh thành phố, trên một con đường không đông đúc lắm, ngược lại còn hơi vắng vẻ, xem ra là mới được mở không lâu.
Vào quán, nhìn hai, ba người khách bên trong, Sở Nghĩa không khỏi kinh ngạc. Thậm chí cậu bắt đầu hoài nghi hôm nay có phải cuối tuần không. Nhưng mấy phút sau cậu đã hiểu, quán hơi bí nên mọi người đã ra sân ngồi hết rồi. Vì thế, Sở Nghĩa cũng tìm một vị trí ngoài trời để ngồi xuống.
Hiện giờ, trước mặt cậu là một ly rượu. Chỉ là ly rượu này quá khó uống, nhấp một chút đã thấy đắng chát rồi. Vị đắng đọng trên đầu lưỡi khiến Sở Nghĩa nhớ đến bản thân, nhớ đến những khách hàng khó tính gặp phải gần đây, nhớ đến những lần xem mắt diễn ra liên tiếp và nhớ cả người mẹ ngày ngày thầm lặng lo lắng cho cậu.
Càng nghĩ càng thấy đắng, càng đắng lại càng muốn uống. Cứ thế đến khi uống tới giọt cuối cùng, Sở Nghĩa bắt đầu hoài nghi mục đích mình đến nơi này đêm nay.
Thực ra cậu có một ý tưởng mơ hồ, đó là muốn tìm chút kích thích, xem có thể gặp được một anh chàng đẹp trai trong quan bar như trong phim không.
Năm nay cậu đã 26 tuổi rồi, thế nhưng kinh nghiệm yêu đương vẫn là một con số không tròn trĩnh. Đừng nói yêu, đến người để thích cậu cũng chưa gặp, căn bản không có cơ hội nếm trải hương vị ái tình. Thế nên đêm nay, trong cơn kích động, cậu bỗng muốn thử những cảm giác chưa từng có.
Nhưng càng uống, cậu càng cảm thấy mình đã sai rồi, rõ ràng là chẳng có cuộc gặp gỡ định mệnh nào hết, đến cuối cùng cũng chỉ có cậu và ly rượu đắng chát này thôi.
Bên trong quán bar buồn tẻ có không đến hai mươi người, nhưng bên ngoài thì ngược lại, người đi tản bộ rất nhiều, chẳng qua cũng không ăn thua gì. Bởi có ai thèm liếc nhìn một kẻ nhỏ bé yếu ớt đáng thương lại bất lực như cậu đâu?
Sở Nghĩa uống thêm một ngụm rượu đắng, thở ra một tiếng thật dài, định sẽ ngồi thêm một lát rồi về nhà. Ngày mai cậu còn phải đi làm nữa đấy.
“Anh đẹp trai.” Một giọng nam bất chợt vang lên. Sau đó có người ngồi xuống bên cạnh cậu. Đơ ra một lát, cậu quay đầu nhìn người kia, lại nghe đối phương cất tiếng hỏi: “Một mình à?”
Sở Nghĩa đặt chiếc ly trong tay xuống: “Ừm.”
Người kia lại hỏi: “Cậu uống rượu gì thế?”
Sở Nghĩa đẩy menu trên bàn sang phía đối phương, chỉ vào loại thức uống thứ ba trên danh sách đề cử: “Cái này.”
Người kia “ừm” một tiếng, nói: “Tôi cũng muốn một ly giống vậy.”
Sở Nghĩa: “Ừm.”
Nói xong, người kia không rời đi mà tiếp tục hỏi: “Tôi ngồi đây cậu có ngại không?”
Sở Nghĩa lập tức hiểu ý đối phương, suy nghĩ một chút liền lắc đầu, đáp: “Không ngại.”
Người đàn ông nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nhưng chờ hắn đi vào bên trong gọi rượu rồi trở ra, Sở Nghĩa đã đổi sang một bàn khác rồi. Người đàn ông lộ vẻ mờ mịt. Sở Nghĩa vươn tay làm động tác xin mời, nói: “Nhường anh cái bàn này đấy.”
Người đàn ông xa lạ: “…”
Chờ khi đối phương rời đi, Sở Nghĩa mới chống hai tay lên đầu, khẽ thở dài. Cậu đang làm gì đây? Người kia trông cũng đẹp trai mà. Nghĩ xong, cậu lại buông tiếng thở dài. Thôi bỏ đi, lăn tăn làm gì nữa chứ.
Loại rượu Sở Nghĩa uống tối nay đúng là rất đắng, nhưng cũng cực kỳ mạnh. Mới uống có vài ngụm thôi, cậu đã thấy đầu hơi nặng và khá mơ màng. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn kêu người phục vụ để gọi thêm một ly giống vậy.
Khi uống đến sắp không thể khống chế được bản thân, Sở Nghĩa liền cảm thấy mình phải dừng lại. Đầu nghĩ không thể uống nữa, nhưng tay lại cứ nâng ly uống tì tì. Sau đó, thần kinh cậu bắt đầu trở nên bất ổn, suy nghĩ dần rơi vào trạng thái miên man. Nghĩ gì à? Chính cậu cũng không biết nữa. Một hình ảnh nào đó mới lóe lên trong óc, nhưng ngay giây tiếp theo đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Tuy nhiên, dáng vẻ của cậu trong mắt người qua đường lại hết sức bình thường. Chỉ là một người đàn ông ngồi bên ngoài quán bar, hai tay chống đầu, nhìn đường ngẩn người mà thôi.
Ngây ngất trong men say, Sở Nghĩa bắt đầu đếm số người đi ngang qua trước mặt mình. Cậu đếm từ 1 đến 20, sau đó vòng lại từ đầu. Nhưng khi đếm đến số 18, cậu đột nhiên bị một người đàn ông vừa mới lọt vào tầm mắt thu hút toàn bộ sự chú ý.
Một người đàn ông rất cao, mặc đồ màu đen, mà cũng có thể là xám hoặc nâu… Nói chung, dù quần áo của đối phương màu gì đi nữa thì vẫn bị sắc đen trong đêm tối bao phủ.
Ngồi tại chỗ nhìn người nọ, Sở Nghĩa vô thức khẽ thốt lên: “Đẹp trai ghê.”
Lý trí nói với cậu, người đàn ông này hẳn cũng giống như những người vừa đi qua, cứ tặng anh ta con số 18 rồi để anh ta nhẹ nhàng lướt qua… Thế nhưng, đầu óc cậu đã hoàn toàn mất khống chế.
“Ây!” Sở Nghĩa đột nhiên hô lên một tiếng: “Anh gì ơi.”
Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông kia chợt dừng bước. Tuy nhiên, anh không nhìn thẳng vào Sở Nghĩa ngay mà ngó nghiêng xung quanh một chút, khi chắc chắn người được gọi là mình, anh mới đưa mắt về phía cậu.
Sở Nghĩa: “Hê hê hê, anh lại đây, lại đây, lại đây.”
Người kia không đi tới chỗ cậu, chỉ xoay người đối mặt với cậu, hỏi: “Có chuyện gì?”
Con đường ven sông quá yên tĩnh, khúc nhạc trong quán bar cũng đã ngừng rồi. Mọi thứ đều thật vừa vặn, thật khéo léo, để hai người họ không cần nói lớn mà vẫn nghe được giọng nhau.
Sở Nghĩa mỉm cười, đôi mắt cong như mảnh trăng non đầu tháng. Giọng người này thật dễ nghe. Ợ~
“Lại đây, lại đây.” Sở Nghĩa tiếp tục cười với đối phương, thậm chí là thúc giục: “Nhanh lên.”
Sau vài giây do dự, người kia bỗng nhấc chân đi tới.
Thực ra Sở Nghĩa cũng không biết mình gọi người ta đến làm gì. Cậu chỉ là muốn gọi thì gọi, muốn nhìn thì nhìn, cậu muốn biết một người nhìn xa trông đẹp trai như thế, có phải khi nhìn gần cũng đẹp trai vậy không.
Sự thật chứng minh, khi nhìn gần, người này còn đẹp trai gấp bội.
Giữa dãy bàn ngoài quán bar và con đường không có bất cứ lan can hay vật thể có tác dụng ngăn cách nào, chỉ có một chiếc bàn cao bóng loáng mà thôi. Thế nên trong chớp mắt, người đàn ông kia đã đi tới trước mặt Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn đối phương, bất chợt mỉm cười. Cậu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình, nói: “Ngồi đi, tôi mời anh uống rượu.”
Người nọ lắc đầu: “Không cần, cậu gọi tôi có chuyện gì?”
Sở Nghĩa lại chỉ vào vị trí cạnh mình: “Anh ngồi xuống đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”
Nhìn vào chiếc ghế dựa, người đàn ông do dự khoảng vài giây, sau đó kéo ra, ngồi xuống.
“Chuyện gì?”
Sở Nghĩa dùng hai tay chống đầu, nhìn người kia bằng ánh mắt hết sức to gan, khóe miệng chan chứa ý cười, cậu hỏi: “Anh có uống rượu không?”
Đối phương lắc đầu: “Không uống.”
Gật đầu, Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ ra một chuyện. Chuyện gì ấy hả? Chính là mục đích khi cậu tới quán bar tối nay. Rượu vào gan cũng lớn hơn, cậu thẳng thắn hỏi: “Anh thấy tôi thế nào?”
Người kia nói: “Tôi không quen cậu.”
“Anh nói rất đúng.” Sở Nghĩa lại gật đầu. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu tiếp tục hỏi: “Anh thấy tôi có vừa mắt không?”
Cân nhắc một chút, người bên cạnh mới trả lời: “Có.”
Sở Nghĩa vui vẻ cười rộ lên. Cậu đột nhiên vươn tay qua, nhưng lại xấu hổ không dám đụng vào người ta nên liền dừng lại khi đầu ngón tay còn cách đối phương một chút xíu. Gõ gõ cái bàn, cậu dùng ánh mắt trong veo pha thêm đôi chút e dè để quan sát người trước mắt: “Này, anh có hứng thú…” Giọng cậu mỗi lúc một nhỏ đi: “Cùng tôi… lên…”
Cậu không dám nói! Cứ thế, chữ “giường” bị cậu nuốt chửng luôn.