Hỷ Lạc đang chiến đấu hăng hái món sườn xào chua ngọt trong khay cơm, cảm giác được ánh sáng trước mắt bị một bóng đen che khuất, nhất thời da đầu tê dại, cô lúng ta lúng túng ngẩng đầu, “Hà tổng, chào ông.”
Hà Vịnh Thanh đúng là âm hồn bất tán ngồi đối diện Hỷ Lạc, “Hình như cô rất thích ăn món chua ngọt gì gì đó?”
Hỷ Lạc ngại ngùng gật đầu, tiếp tục nhìn Hà Vịnh Thanh đẩy một phần sườn xào chua ngọt thật to đến trước mặt cô, “Ăn đi.”
Hỷ Lạc nhai nhai trong miệng, ăn thế nào đều cảm giác mùi vị không đúng, lại nghe Hà Vịnh Thanh tiếp tục hỏi cô, “Cô… chồng cô cũng thích ăn món này sao?”
Hỷ Lạc thực sự bị Hà Vịnh Thanh hoàn toàn làm cho hồ đồ, “Hà tổng, hình như ông đối với chuyện của chồng tôi rất có hứng thú.”
Hà Vịnh Thanh cười cười, ông để đôi đũa xuống, nhìn Hỷ Lạc một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng, “Con đã hỏi như vậy, bác sẽ không giấu diếm con nữa. Lâm Hạo Sơ… là con ruột của bác.”
Con ruột của bác? Bốn chữ khiến Hỷ Lạc ngây ngốc cả người, Hà Vịnh Thanh là cha ruột của Lâm Hạo Sơ, đó không phải là kẻ lưu manh đã cưỡng bức Diệp Hồng? Phản ứng đầu tiên trong đầu của Hỷ Lạc là toát ra cái ý nghĩ này, nhưng thế nào cũng không có cách nào đặt người khiêm tốn trước mắt với một kẻ xâm phạm nữ sinh ở cùng một chỗ nha. Thực ra nếu nhìn kỹ, khí chất bên trong của Lâm Hạo Sơ có chút hơi giống Hà Vịnh Thanh, nhất là vóc dáng cơ thể, đều là hình dáng cao lớn tráng kiện.
Bỗng dưng tỉnh táo, Lâm Hạo Sơ sở dĩ khác thường như thế, anh chẳng phải cũng biết rồi chứ? Hỷ Lạc trợn to mắt nhìn Hà Vịnh Thanh đối diện.
Hà Vịnh Thanh cũng không kinh ngạc với phản ứng của cô, ông khe khẽ thở dài, tiếp tục nói, “Bác trở về chính là tìm nó, chỉ là, nó không muốn gặp bác, đối với bác có chút mâu thuẫn.” Ông suy nghĩ sâu xa nhìn Hỷ Lạc, “Bác hy vọng… con có thể giúp bác.”
Hỷ Lạc trầm tư giây lát, lúc này, trong đầu cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lâm Hạo Sơ sống ba mươi mốt năm, nếu không phải người trước mắt này, cớ gì đến nỗi biến thành cái hình dạng hiện giờ? Hỷ Lạc lắc đầu, “Xin lỗi, Hà Tổng! Tôi không có biện pháp giúp ông.” Hỷ Lạc đơn giản gật đầu liền bưng khay cơm của mình đứng lên.
Hà Vịnh Thanh gọi cô, “Tần Hỷ Lạc… Bác, chỉ là muốn bù đắp cho nó, muốn làm hết trách nhiệm của một người cha.”
Hỷ Lạc cười mỉa mai, tình tiết buồn nôn cỡ nào, lời kịch thối nát cỡ nào, cô quay đầu lại nhìn ông ta, “Lâm Hạo Sơ ba mươi mốt năm qua cho tới bây giờ cũng không thiếu cha, mà thiếu là, là mẹ.”
Hà Vịnh Thanh cụp mi mắt, im lặng dựa vào ghế, suy nghĩ về lời nói của Hỷ Lạc, một lát sau, ông nhẹ giọng nói, “Con biết rõ thân thế của nó rồi?”
Hỷ Lạc gật đầu, sau đó nhếch mép cười cười, “Nhờ phúc của ông, Lâm Hạo Sơ vẫn bị người mẹ ruột chán ghét sâu sắc bao nhiêu năm như vậy, nói vậy, ông bù đắp cũng bù đắp không hết những mất mát bao nhiêu năm như thế của anh ấy.”
Hà Vịnh Thanh cau mày, trong con ngươi đen láy hiện lên một thứ tâm tư không rõ ràng, trong tích tắc, Hỷ Lạc thấy giống như ánh mắt của Lâm Hạo Sơ, ông hơi nhíu mày, “Bác biết bác mắc nợ mẹ con họ nhiều lắm, cho dù bù đắp không được, nhưng so với cái gì cũng không làm thì tốt hơn không phải sao?” Ông đứng lên đối mặt Hỷ Lạc, “Cho nên, để nó có thể có một phần tình thân hoàn chỉnh. Tần Hỷ Lạc, con sẽ giúp bác chứ?”
Hỷ Lạc nhướn mày nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt ông sắc nhọn như chim ưng làm Hỷ Lạc vô cùng sợ hãi, thậm chí trong nháy mắt, Hỷ Lạc có loại cảm giác, người đàn ông trước mắt này, so với Lâm Hạo Sơ còn nguy hiểm hơn vạn phần.
Tan tầm về đến nhà, Hỷ Lạc vừa vào cửa thì thấy bóng dáng Lâm Hạo Sơ ở phòng bếp, phòng bếp với không gian mở, vật dụng nhà bếp màu trắng theo phong cách châu Âu, anh mặc quần áo ở nhà màu xám đeo tạp dề, tắm mình trong ánh chiều tà bận rộn trong phòng bếp. Hỷ Lạc đi tới từ phía sau ôm anh, “Lâm Hạo Sơ, anh thật giống hoàng tử trong truyện cổ tích nha.”
Lâm Hạo Sơ khẽ nhếch khóe môi, “Tần Hỷ Lạc, trước đây sao lại không thấy em lộ mặt mê trai như vậy.”
Hỷ Lạc cũng không tức giận, áp vào lưng anh mỉm cười, “Em mê ông xã nhà em thì làm sao? Dính dáng cái rắm gì đến người khác ha.”
Lâm Hạo Sơ vỗ nhẹ hai tay quấn bên hông anh, “Có bản lĩnh, lời nói bắt đầu mang hơi hướng thô tục rồi.”
Hỷ Lạc cứ như vậy đeo lấy anh, tùy ý anh bận rộn trên bàn bếp đá hoa cương, Lâm Hạo Sơ cũng lười giãy dụa, tùy ý cô quấn lấy mình, thái rau. Hỷ Lạc cảm nhận trên lưng anh truyền đến độ ấm áp thuộc về anh, “Lâm Hạo Sơ, ông ấy đã nói cho em biết rồi.”
Động tác thái rau của Lâm Hạo Sơ chợt khựng lại, lập tức khôi phục tự nhiên, “Ừ.”
Lâm Hạo Sơ im lặng tiếp tục thái rau, Hỷ Lạc cũng không thúc giục anh, cứ như vậy im lặng áp vào lưng anh, Lâm Hạo Sơ rửa tay, xoay người, “Anh không muốn nhìn thấy ông ta.”
Hỷ Lạc nhìn chăm chú đôi mắt anh, “Em biết, em đều biết. Chỉ là, ông ấy nói muốn bù đắp cho anh, muốn cho anh một phần tình thân đầy đủ.”
Lâm Hạo Sơ giống như nghe được truyện cười, đột nhiên cười lớn, trên mặt lộ vẻ khinh thường sâu sắc, “Tình thân? Thật buồn cười, ông ta lại có thể mặt dày nói ra loại chuyện này.” Anh nhắm mắt, lớp sương mù đảo qua trong mắt anh, dịu dàng sờ sờ khuôn mặt Hỷ Lạc, “Ngoan, đừng nhắc đến ông ta nữa, hử?”
Hỷ Lạc cắn cắn môi, “Lâm Hạo Sơ, ông ấy cho dù làm nhiều việc sai, ông ấy cuối cùng vẫn là cha ruột của anh, trên người anh chảy phân nửa dòng m.á.u của ông ấy…”
“Đủ rồi.” Lâm Hạo Sơ nóng nảy một tay quét đồ đạc trên bàn đá hoa cương xuống, toàn bộ rau mới vừa thái xong rơi lả tả trên mặt đất, “Anh đã nói đừng nhắc lại nữa! Em nghe không hiểu?”
Hỷ Lạc bị dọa lại càng hoảng sợ, cô lắp bắp, “Lâm Hạo Sơ, anh… thật đáng sợ.”
Cơ thể Lâm Hạo Sơ cứng đờ, hai tay bấu chặt mép bàn đá hoa cương, điều chỉnh tốt tâm trạng, anh xoay người lại đến gần Hỷ Lạc, đem cô vùi trong n.g.ự.c mình, “Hỷ Lạc, ông ta không đơn giản như em nghĩ đâu, em không hiểu… anh hận ông ta… không chỉ là vì mẹ anh.”
Hỷ Lạc đờ đẫn ngẩng đầu, “Vậy…là vì sao? Có thể nói cho em biết không?”
Hỷ Lạc thất vọng cười cười, “Lâm Hạo Sơ, anh mệt không? Gánh nhiều bí mật như vậy, anh rốt cuộc muốn đến khi nào mới có thể cam tâm tình nguyện đón nhận em?” Cô giãy ra khỏi vòng tay anh, “Em không rõ, em không phải người thân thiết nhất bên cạnh anh hay sao? Vì sao chuyện gì anh đều chỉ muốn để trong lòng, thêm một người chia sẻ không tốt sao? Một phần đau khổ chia làm hai phần, anh sẽ bớt đau phân nửa. Em nguyện ý vì anh gánh chịu phân nửa, nhưng anh không muốn cho em.”
Cô cắn môi, âm thầm chịu đựng nỗi tuyệt vọng trong lòng mình, “Em… một người nguội lạnh rồi.” Nói xong liền vội vã chạy ra ghế sofa, cầm túi xách muốn đi ra ngoài.
Hỷ Lạc cố sức giãy dụa, càng là giãy dụa, anh ôm càng chặt, Hỷ Lạc cười cay đắng, “Lâm Hạo Sơ, em không nghĩ ép anh, anh buông em ra, buông em ra đi. Em… cũng sẽ mệt mỏi.”
Tim Lâm Hạo Sơ thít chặt, anh ôm cánh tay của cô càng lúc càng dùng sức, “Tần Hỷ Lạc, anh đã nói trước, em trốn không thoát. Đừng nghĩ trốn khỏi anh.”
“Em sắp bị anh ép điên rồi, em muốn yêu anh, muốn anh đứng lên, nhưng anh vẫn đẩy em ra, em không muốn lại tình nguyện làm một đứa ngốc.” Hỷ Lạc liều mạng giãy dụa, đập lung tung vào Lâm Hạo Sơ một hồi, “Em không muốn lại vì anh mà lo lắng, không muốn lại vì anh mà đau lòng, không muốn lại vì anh mà khổ sở, em đã hòan toàn mất đi chính mình, thế giới của em chỉ có một mình anh. Em đáng ghét như vậy, anh hiểu hay không?” Nước mắt như suối tuôn trào ra, sau đó khàn cả giọng, cô vô lực dựa vào trong lòng anh.
Lâm Hạo Sơ vươn tay lau nước mắt của cô, nhẹ nhàng thở dài, “Tần Hỷ Lạc, em xác định em có thể chịu đựng được?” Anh cúi đầu nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, nở nụ cười cay đắng, từ từ nói ra một sự thật mà Hỷ Lạc không có cách nào tiếp nhận được, “Anh chỉ là không có cách nào chấp nhận, tự chính tay người cha ruột khiến anh què chân.”
Đầu óc Hỷ Lạc vang lên một tiếng nổ tung, trống rỗng, chỉ còn câu nói kia của anh quanh quẩn bên tai, lã chã muốn khóc, cô run rẩy lắp bắp, “Tự tay… ông ấy nổ súng?”
Lâm Hạo Sơ gật đầu đau đớn, mặt vùi trong hõm cổ cô, “Anh tận mắt thấy viên đạn của ông ta cắm trúng vào chân anh, vẻ mặt của ông ta ngay thời điểm ấy, anh cả đời cũng không quên được.”
Hỷ Lạc như khúc gỗ nhìn phía trước, tùy ý để người đàn ông cao lớn ôm lấy mình. Nỗi đau đớn lúc này của anh đánh thật sâu vào Hỷ Lạc, cô đau đớn ôm anh. Lâm Hạo Sơ, thế giới của anh, đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn cần em gánh vác? Em… đã đau đến sắp c.h.ế.t đi, làm sao anh chịu đựng được đến ngày hôm nay.