Liễu Vũ bị dòng nước cuốn trôi sau đó bị ném văng ra bên ngoài. Cũng may cân bằng ở trạng thái đang bay của cô khá ổn, rất mau thân hình liền ổn định.
Trương Tịch Nhan vội vàng thúc giục nói: “Đi mau!” Nàng mở Thiên Nhãn giữa trán ra, một lần nữa sáng lập một cái thông đạo truyền tống Thứ Nguyên Giới, sau đó túm chặt lấy đai lưng của Liễu Vũ trực tiếp tiếp nhảy vào một cái thông đạo tiếp theo.
Phía sau vang lên tiếng ngâm nga của Long Thần, quần long theo sát cùng nhau đáp lại, đàn rồng phía sau Long Thần cũng đuổi theo ra khỏi Thiên Diệu giới đuổi theo hướng hai nàng.
Liễu Vũ quay đầu lại nhìn thì thấy một con rồng vàng có hình thể thật lớn đang dẫn đầu đuổi theo.
Nó bay còn nhanh hơn tốc độ của tia chớp, nếu không phải kinh nghiệm chinh chiến phong của Trương Tịch Nhan kịp thời sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới túm cô đi là một chút nữa thôi đã bị móng vuốt của nó cào tới.
Cùng lúc đó, Liễu Vũ với cảm giác nhạy bén của bản thân đã nhìn ra được Hoa Thần Cổ ở chỗ trái tim của Trương Tịch đang điên cuồng hấp thu lấy nội Âm Sát khí của Trương Tịch Nhan, số Âm Sát khí đó sau khi chuyển hóa liền phóng xuất ra ngoài đồng thời bao lấy xung quanh hai nàng hình thành nên một vòng vặn vẹo hình gợn sóng, sáng lập một cái thông đạo vừa đủ hai nàng đi qua.
Hoa Thần Cổ trên đầu có bảy quan hoa hấp thu rất nhiều Âm Sát khí nhưng lượng tiêu hao cũng thật nhiều, tốc độ sáng lập không gian cũng không kịp với tốc độ truy đuổi của Long Thần, toàn dựa vào lực lượng ở Thiên Nhãn của Trương Tịch Nhan thêm vào, ngay lúc Hoa Thần Cổ vừa mở ra một cái khe thông đạo liền dùng lực lượng ở Thiên Nhãn mạnh mẽ mở rộng để hai nàng có thể chui qua.
Lúc hai nàng vừa chui qua cũng là lúc móng vuốt của Long Thần cào tới, sau đó cào thêm một cái đem cái khe xé rách thành một cái động thật lớn, đủ để đám rồng đuổi theo bay qua.
Long Thần trong lúc xé mở cái khe này cái đuôi liền vung lên nhảy đến cái miệng khe Thứ Nguyên Giới tiếp theo.
Liễu Vũ nhìn đến sốt ruột dùm bản mạng linh cổ của Trương Tịch Nhan.
Điểm chết người chính là Trương Tịch Nhan vốn đã bị thương do đón đỡ một quyền trước đó của Long Thần, lại liên tục vận dụng bản mạng linh cổ và lực lượng của Thiên Nhãn để tìm đường sống, khiến Âm Sát khí tích tụ trong cơ thể chuyển nhanh đến điên rồi, đem những mạch máu và kinh mạch chưa hồi phục đều căng ra, máu tươi theo Âm Sát khí thẩm thấu tới dưới da từ lỗ chân lông mà thấm ra ngoài.
Trương Tịch Nhan ngay lúc bị thương nhưng lại như không biết đau mà muốn liều mạng chạy trốn.
Phía sau lão Long Thần thì đuổi theo sát đít, chỉ cần chậm đi nửa nhịp liền bị đuổi kịp.
Liễu Vũ nôn nóng vạn phần, tâm nói: “Đại lão, cứ theo cái phương pháp chạy này, không đợi lão Long Thần đuổi kịp, chị đã bỏ mạng trước rồi.” Cô dùng Âm Sát khí và tiểu cánh hoa bao lấy Trương Tịch Nhan, đề phòng Trương đại lão bị rơi xuống, sau đó sáng lập một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới, vừa lập một cái chui được nửa thân người vào liền tại tiếp thêm một cái nữa để chui qua nhanh chóng, sau khi chui qua liền thả lại một ít tiểu cánh hoa bịt kín lại miệng thông đạo Thứ Nguyên Giới đó.
Cùng lúc cô bay qua lại mở liên tục năm sáu cái thông đạo Thứ Nguyên Giới, đang chuẩn bị đi vào, liền nhìn thấy lão Long Thần đã đuổi tới, một vuốt cào xuống tiểu cánh hoa liền biến mất, miệng của thông đạo chưa kịp bịt kín liền bị nó cào rộng ra.
Mấy cái thông đạo cô sáng lập cách nhau một khoản khá gần, nên nó cào một vuốt liền bị phá hỏng toàn bộ, mấy cái thông đạo đó lập tức tản ra hình thành loạn lưu đẩy ra tới, ngoài ra vừa lúc dính lên trên cái mặt già nua của nó tước đến hai cọng râu rồng của nó cụt đi một đoạn, máu màu vàng cũng bay ra.
Liễu Vũ ném xuống một câu, “Đã lớn tuổi rồi đừng đuổi theo nữa!” Sau đó lại sáng lập một cái thông đạo chui vào. Cô phóng xuất ra một lượng lớn tiểu cánh hoa đem tụi nó biến thành bộ dạng của cô và Trương Tịch Nhan rồi cùng nhau sáng lập thông đạo.
Dù sao hai nàng cái đầu cũng nhỏ, mở đủ bản thân chui qua là được.
Long Thần thắng gấp một bước, ngừng lại.
Nó nheo lại nửa con mắt nhìn sâu vào chỗ Thứ Nguyên Giới lưu lại, chỉ thấy từ hai người đang trốn chạy đột nhiên biến thành mười, mỗi người lại sáng lập ra một cái thông đạo, chui vào. Trong một lúc từ mười người đó lại biến thành một trăm người, tiếp tục sáng lập một trăm cái thông đạo.
Số thông đạo Thứ Nguyên Giới vừa mới sáng lập đã tạo thành một cái mê cung thật lớn, những cái thông đạo đó một số đan xen cạnh nhau, một số lại mở ra một nơi loạn lưu khác, bởi vì nằm gần với nhau, cùng nhau va chạm, cọ xát, dung hợp. Có một số bị đâm vỡ tại thành nơi loạn lưu, có một số lại vặn vẹo thông đến chỗ khác….
Đây là bản lĩnh giữ nhà độc quyền của Vu thần thụ Vu tộc, một khi rơi vào liền có thể bị vây chết ở trong đó.
Lão Long Thần không thể không hoài nghi, cái tên tân Vu thần định tiếp dẫn nó tới chỗ Vu thần thụ để hố chết nó.
Trong thời gian nó đang do dự liền nghe được tiếng rồng ngâm kêu lên thảm thiết, phía sau lại bộc phát năng lượng Thái Dương Tinh Hỏa mãnh liệt.
Lão Long Thần quay đầu nhìn lại, liền thấy một viên lóe sáng sáng giống như quả cầu Thái Dương Tinh Hỏa, quang mang chói mắt chiếu sáng hắc ám, chiếu rọi trên mặt, trên người của nó, làm nó theo bản năng mà híp híp lại đôi mắt.
Theo sát, lại xuất hiện thêm mười mấy quả cầu ánh sáng nhấp nhoáng, chiếu sáng cả một vùng hắc ám ở đây, nhiệt độ cũng tăng lên nhanh chóng.
Trong mỗi quả cầu ánh sáng đều có một con Kim Ô phóng xuất ra Thái Dương Tinh Hỏa ra bên ngoài.
Tốc độ lão Long Thần rất nhanh, Long tộc phía sau không theo kịp tốc độ đó của nó.
Những con yêu long có thực lực kém bị tuột lại ở phía sau không bay đi được bao xa đã lọt vào công kích nhóm Kim Ô đuổi theo phía sau. Chúng nó bị giữ lại trong biển lửa Thái Dương Tinh Hỏa do Kim Ô phóng xuất ra, thiêu chúng thành hỏa long, sau đó bị Kim Ô dùng móng vuốt xé rách bụng moi đi long đan.
Nhóm Kim Ô mở to miệng nuốt lấy long đan, lại dùng Thái Dương Tinh Hỏa thiêu chúng từ trong ra ngoài.
Số rồng bị vây trong biển lửa còn bị mất đi long đan, đau đến chúng nó phát ra tiếng ngâm xé phổi, ở trong lửa lớn sống sờ sờ bị thiêu chết lại hóa thành tro tàn bay tứ tán.
Những con rồng bay phía trước nhìn lại liền thấy dẫn đầu là một con Kim Ô thật lớn nên cũng không dám quay lại cứu đồng tộc, chỉ có thể liều mạng dùng sức đuổi theo phía trước, chúng nó còn đang thét tiếng ngâm dài hướng Long Thần phía trước cầu cứu.
Ở Kim Ô tộc giống cái quản lý Kim Ô tộc, bảo vệ Kim Ô thần cung, bảo hộ con cháu đời sau. Trong giống cái Kim Ô tộc, con có thực lực mạnh nhất bản lĩnh lợi hại nhất được xưng là Kim Ô Nữ Đế! Trong số giống đực ở Kim Ô tộc con có bản lĩnh và thực lực mạnh nhất có nhiệm vụ chống đỡ ngoại địch, chinh phạt, được xưng là Kim Ô Đại Đế!
Ở Thiên tộc mà muốn xưng đế, không chỉ dừng ở việc áp đảo các bộ tộc các xưng thần với mình mà còn phải được các bộ bộ tộc nguyện ý thần phục kêu đế, không chỉ thế muốn xưng đế thực lực phải có khả năng chống lại thần tướng mới được.
Những con yêu long bay ở phía sau, yêu cốt vẫn chưa rút hết còn chưa thể thành Thiên Long chính thức nếu gặp phải Kim Ô bình thường đã đánh không lại nói chi ở phía sau lúc này còn là Kim Ô Đại Đế.
Thiên Long tộc lọt vào tập kích của Kim Ô tộc, nơi dựng dục cùng Hóa Long Trì đều bị tổn hại, ngay cả Long Đế cũng bị Kim Ô Nữ Đế và Kim Ô Đại Đế liên thủ chém chết, tân Long Đế vừa mới kế vị, vì để chống đỡ các bộ tộc ngầm chiếm lấy địa giới của Thiên Long tộc bận đến sứt đầu mẻ trán nên vẫn chưa thể trùng tu lại nơi dựng dục và Hóa Long Trì. Trước mắt từ một cái trứng rồng muốn phu hóa thành rồng con là rất khó, hiện tại ở Thiên Long tộc một con chết đi là thiếu mất một con.
Long Thần biết rõ lúc này muốn đuổi theo hai nàng cũng không có khả năng đuổi kịp, mà Long tộc ở phía sau chắc chắn sẽ lọt vào truy kích của nhóm Kim Ô tộc do Kim Ô Đại Đế cầm đầu, toàn quân đều gặp nguy hiểm. Nó lập tức quay đầu, hướng về nơi xa chỗ Kim Ô Đại Đế bay tới ngăn lại truy kích của nhóm Kim Ô.
Nó huy trảo ngăn chặn lại mấy đòn tấn công bức lui Kim Ô Đại Đế, nói: “Ta và người hai tộc phân tranh, Thiên Phượng và Kỳ Lân cũng những bộ tộc khác đều được lợi, hiện giờ đã có ba bộ tộc xưng đế, Kim Ô tộc của người tại đây một ngàn năm cũng không được một chút lợi lộc gì, ngược lại nguyên khí bị tổn hại nặng. Nếu cứ vậy về sau, hai tộc chúng ta đều đi đến tiêu vong diệt tộc.”
Kim Ô Đại Đế bễ nghễ Long Thần, nói: “Hiện tại mới biết đến Thiên Phượng tộc được hưởng lợi? Thời điểm Thái tử Canh Thần nhà ngươi cùng Phượng Vũ công chúa của Thiên Phượng tộc cấu kết hãm hại Ô Huyền nhà ta, như thế nào lại không nghĩ đến Thiên Phượng tộc mới được lợi? Các người hủy đi nơi dựng dục của tộc ta phá đi ngàn trứng Kim Ô, lại không nghĩ tới như thế sẽ lưỡng bại câu thương!”
Long Thần nói: “Mối thù hủy đi nơi dựng dục Kim Ô tộc đã báo. Ô Huyền nhà ngươi bây giờ đã bình an vô sự, nhưng thật ra Long Đế Thiên Long tộc của ta đều chết đi ở trong tay vợ chồng ngươi. Tục ngữ nói, oan giả nên giải không nên kết, không bằng như này dừng lại ở đây! Lại nói tiếp, vô luận là hai tộc chúng ta tranh đấu như thế nào thì cũng là nhà mình đánh nhau, ở cùng một địa giới, khó tránh khỏi việc va đập, nếu đã qua liền cho qua đi. Nhưng thật ra, Vu tộc mới là tử địch của Thiên tộc chúng ta. Hơn 7000 năm, Thiên tộc chết trận vô số, mới vừa rồi tru diệt chư thần của Quỷ Vu hai giới, hiện giờ chặt đứt đến Quỷ Vu ngóc đầu dậy không nổi. Ngoại địch tự đưa đầu vào, bây giờ chúng ta cùng chung một kẻ địch!”
Kim Ô Đại Đế cười ha ha, nói: “Lão Long Thần, luận về độ dày của da mặt ta không phục ai, chỉ phục mỗi ngươi. Một bên tấn công Kim Ô tộc ta, một bên bắt tay giản hòa, cũng là ngươi! Bất quá, xác thật oan gia nên giải không nên kết, nhưng chính xác mà nói như vậy liền xong việc, thì chờ tới khi ngươi chết thì ta sẽ cùng Thiên Long tộc bắt tay giảng hòa, nhất định sẽ đến trước mộ của người cúng cho ngươi 3 ly rượu, để giản ân oán nhiều năm giữa chúng ta.”
Hắn vung cánh lên, đối với chúng Kim Ô bên cạnh thở dài: “Ai, ban đầu muốn đuổi theo để xem náo nhiệt, thử nhìn xem tuồng Long Thần đánh giết Vu tộc, kết quả…. Ha ha, quả nhiên Long Thần già rồi, chạy không được, đuổi không kịp. Thôi chào nhé! Đi thôi, trở về thôi.” Hắn nói xong, vung cánh lên, mang theo nhóm Kim Ô bay xa.
Kim Ô tộc có một con Kim Ô ba mắt, ai cũng không dám khinh thường, tranh đấu với Thiên Long tộc cũng không phải một sớm một chiều. Hiện tại tranh đến lưỡng bại câu thương, mất nhiều hơn được. Chờ mấy tiểu tử kia lớn lên một chút nữa, lúc đó mới thật sự náo nhiệt!
Lão Long Thần theo nhóm Kim Ô bay xa, quay đầu phân phó con rồng bên cạnh, “Đi hỏi thăm xem, giữa Vu tộc và Kim Ô tộc có qua lại cấu kết gì không.”
Vu thần mới lên và Đại Tế Tư cùng nhau đi tới Kim Ô tộc, tất nhiên có mưu đồ. Nếu Kim Ô tộc cũng Vu tộc cấu kết với nhau, đối với các bộ tộc của Thiên tộc đây là chuyện vô cùng tốt, nói không chừng có thể coi đây là cơ hội phá được cục diện lúc này.
Lão Long Thần lại quay đầu nhìn về hướng chỗ loạn lưu hình thành từ thông đạo do tân Vu thần mới sáng lập, mày châu lại càng chặt.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Thiên Long tộc cũng chưa thể diệt trừ được Thiên Nhãn của Vu tộc và Thiên Địa Linh tộc, hiện giờ Vu tộc lại xuất hiện thêm một vị thần, thậm chí có thể từ dưới mi mắt của mình mà trốn thoát, muốn đuổi theo cũng không thể đuổi được. Mạnh mẽ tấn công cũng vô dụng, nếu vậy thì cần thiết kế một cái bẫy….. Dụ ra để giết! Chỉ là, muốn bày ra cái bẫy cũng cần phải cân nhắc thật kỹ.
Liễu Vũ lo lắng bị con rồng già đó đuổi kịp, như vậy mang theo Trương Tịch Nhan ô ô mà chạy, dọc đường đi có thể nói là sáng lập ra vô số thông đạo. Số thông đạo này nhiều đến chính bản thân cô đều bị lạc mất phương hướng, đi đến khi đụng phải nơi loạn lưu thì dừng lại, nghĩ thầm: “Ngay cả bản thân mình còn bị lạc đường, con rồng già đó hẳn không thể đuổi theo được nữa.”
Như cô vẫn như cũ không thể an tâm được, phóng ra tiểu cánh hoa để đi cảm ứng ở bên ngoài, xem xét động tĩnh tới lui, vẫn không thấy được con rồng già đó đuổi theo tới, lúc này mới thu hồi lại tiểu cánh hoa, quay lại nhìn về phía Trương Tịch Nhan không biết đã ngất đi từ lúc nào.
Trương đại lão được tiểu cánh hoa bao lấy dán chặt vào đầu gối và trên vai của nàng, người thì hôn mê bất tỉnh, Hoa Thần Cổ trong cơ thể cũng đang ở trạng thái chết cứng.
Móng Heo ghé ở trên vai, bày ra bộ dáng một bộ người bảo hộ kiêm bảo mẫu, đang uy đầy thuốc mỡ đen sì vào trong miệng Trương Tịch Nhan, toàn thân hiện ra vẻ vô cùng đau lòng.
Liễu Vũ nghĩ thầm: “Trương đại lão thật không phí công khi nuôi dưỡng con Móng Heo này.” Giây tiếp theo, liền thấy Móng Heo nhìn về phía cô, trên đỉnh đầu liên tục hiện ra những đoạn đối thoại nhìn hình nói chuyện.
Bức hình đầu tiên, là hình ảnh Móng Heo đang ăn loại thuốc mỡ đó, số thuốc mỡ đó đặt ở trong chén cơm, ý nói đây là đồ ăn của nó.
Bức hình thứ hai là Trương Tịch Nhan cũng với Liễu Vũ miệng đối miệng thân thân, còn thêm một chữ “Hỉ” ở trên. Liễu Vũ suy đoán, cái này đại khái đang nói về việc hai nàng đã thành thân và là một đôi.
Liễu Vũ tâm nói: “Đã là việc trước kia, nhắc tới chuyện 800 năm trước làm cái gì đây?”
Bức hình thứ ba là hình ảnh hai khối Quỷ giới Thần đế lệnh và một lượng lớn quỷ linh tinh cùng dược liệu được Trương Tịch Nhan uy cho Liễu Vũ ăn.
Bức hình thứ tư sau khi Trương Tịch Nhan hôn mê, Liễu Vũ bưng thuốc đút cho Trương Tịch Nhan, bên cạnh còn bày một đống dược liệu, có cả một bản danh sách tên các loại dược liệu, ở trên đầu Liễu Vũ lại gắn thêm một chuỗi dấu chấm hỏi cùng với hình ảnh hai người miệng đối miệng thân thân.
Liễu Vũ đã hiểu rõ, ý tứ của cổ Móng Heo này là cô cùng Trương Tịch Nhan là một đôi, trước kia Trương Tịch Nhan đối với cô tốt như vậy, hiện giờ Trương Tịch Nhan bị thương, hẳn là cô phải chiếu cố Trương Tịch Nhan. Số dược liệu dùng để trị thương nó cũng chuẩn bị xong cả danh sách.
Móng Heo lấy lại toàn bộ thuốc mỡ đã lấy ra, đôi mắt đậu xanh trừng Liễu Vũ đầy nghiêm túc.
Liễu Vũ hỏi Móng Heo: “Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta đây có tiền? Ngươi thấy đó, vẫn luôn là Trương đại lão nuôi ta.”
Đỉnh đầu của Móng Heo lại phun ra cổ chướng hình thành hình ảnh, những hình ảnh đó như đèn kéo quân nhanh chóng lướt qua, tất cả đều là tình hình ở chung trước kia của Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ. Từng màn kia mang đến cho Liễu Vũ một cảm giác vô cùng quen thuộc thân thiết, như là chính mình đã từng trải qua. Cô rõ ràng chính mình việc gì cũng không nhớ rõ, lại gợi lên rất nhiều cảm xúc mạc danh, lo lắng như bị cào phổi lại giống như trong lòng tìm lại được một ít tin tức, đại khái mang đến một ít vui sướng cũng có một ít đau khổ, càng nhiều hơn nữa là cảm giác phức tạp.
Liễu Vũ không nghĩ lao đầu theo làm rõ những việc này, cảm tình đầu hàng, nói: “Ta nuôi, ta sẽ nuôi nàng, ta phụ trách giúp Trương đại lão trị thương, được chưa?”
Móng Heo vừa lòng gật gật đầu, thu lại hình ảnh, lại dán vào trên vai Trương Tịch Nhan hóa thành một cái hình xăm.
Liễu Vũ ném một cái trắng mắt cho Móng Heo, đi lại xem xét tình huống của Trương đại lão.
Thương thế không tới nỗi chết, nhưng rất nhiều kinh mạch và mạch máu đều bị thương, bên trong xuất huyết rất nghiêm trọng. Tuy rằng máu đã dừng chảy nhưng vết bầm tích tụ trong cơ thể vẫn còn, số vết thương này đều là vết thương nhỏ, vấn đề lớn nhất ở đây là Âm Sát khí trong cơ thể cực kỳ thưa thớt, chịu không nổi số thương tích này.
Liễu Vũ lại xem xét một vòng bốn phía, sau khi xác định không còn nguy hiểm, liền dẫn Âm Sát khí của bản thân độ vào trong cơ thể của Trương Tịch Nhan.
Suy nghĩ trước kia của cô là thân thể hiện giờ của cô là thần thể, tùy tiện phân ra một ít Âm Sát khí là có thể đủ để Trương đại lão dùng, sau đó lại phát hiện, Âm Sát khí của bản thân khi rót vào cơ thể của Trương đại lão quả thực như rót một cái động không đáy. Tất cả số Âm Sát khí cô rót vào đều theo kinh mạch mà chạy vào trong Thiên Nhãn, chỉ thấy chảy vào chứ không thất chảy ra. Thiên Nhãn này muốn lắp cũng lắp đày không được.
Liễu Vũ từ bỏ, dùng Âm Sát khí quấn lấy Trương đại lão, bắt đầu tìm đường ra.
Cô quyết định tìm một nơi có Âm Sát khí thật nồng đậm để Trương đại lão tự mình chữa thương vậy. Bản thân mình vừa mới thăng cấp, cũng rất nghèo, không thể gánh nổi tổn thất.
Nhưng…. Vừa rồi cô chỉ lo chạy trốn, sáng lập quá nhiều thông đạo hiện giờ hình thành một cái mê cung.
Liễu Vũ muốn bay ra ngoài như thế nào cũng không được, vì thế lại sáng lập thêm một cái thông đạo, kết quả địa hình càng thêm rối loạn.
Cô bắt đầu cảm ứng Vu thần thụ, tiếp dẫn giúp cô một chút, mang cô ra khỏi nơi này.
Vu thần thụ ở một nơi cực xa, từ trong bóng đêm vươn một cây mây tới đây, quấn lấy hai nàng vung một cái, Liễu Vũ chỉ cảm giác được trời đất quay cuồng, mặt cô cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.
Trương Tịch Nhan bị ném tới bên cạnh cô, nằm ở trên cỏ hôn mê bất tỉnh.
Liễu Vũ quỳ rạp trên mặt đất, kinh nghi bất định mà đánh giá bốn phía, cứ cảm thấy nơi này có điểm quái quái, nhưng lại không biết nói quái ra sao, đang chuẩn bị đứng dậy liền không thể nào đứng dậy được. Cô phóng xuất Âm Sát khí ra bên ngoài nâng chính mình bay lên không trung, lại cảm giác như có một cổ lực lượng túm chặt lấy chính mình, sau đó bẹp một tiếng rơi lại trên mặt đất.
Loại cảm giác này cũng từng trải qua rồi, giống thời điểm Địa Linh tộc đánh với Thiên Long tộc cũng dùng chiêu tương tự như thế này.
Liễu Vũ nhanh chóng dùng cảm giác chi lực liên hệ lại với Vu thần thụ, lại phát hiện cảm giác không tới. Cô lại đi cảm giác Vu thần trụ, loạn lưu Thứ Nguyên Giới nhưng toàn bộ đều không cảm giác được. Đừng nói chi xa tới nơi khác ở nơi này cô cũng chỉ cảm giác được trong phạm vi 10m hơn, đôi mắt còn không thể nhìn xa được.
Liễu Vũ ngu người, nói thầm: “Tình huống gì đây?” Vu thần thụ đem chúng ta ném tới nơi nào vậy không biết.
Cô kêu: “Móng Heo, ngươi ra đây!”
Móng Heo chui ra ngoài, đầy mặt hoang mang mà nhìn Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói: “Ngươi thử xem ngươi có thể bay lên hay không?”
Móng Heo vẫn hoang mang mà liếc nhìn Liễu Vũ, do dự một chút nhưng vẫn quyết định làm theo. Nó cũng bay không nổi, vì thế thử cong người búng một cái chỉ bay lên được cỡ một mét hơn lại bị rơi xuống trên mặt đất. Móng Heo liên tục rơi vài lần trên mặt đất, vì thế phóng xuất ra cổ chướng trên đỉnh đầu thành một loạt dấu chấm hỏi hướng về Liễu Vũ.
Liễu Vũ thầm nghĩ: “Không phải vì mình bây giờ thành thần, nên Vu thần thụ cảm thấy mình là đối thủ cạnh tranh nên mới tìm một cái nơi kỳ quái này nhốt mình lại đi?” Rất có khả năng a!