Kim Ô đại đế dẫn theo đông đảo bộ tộc mới vừa bay biên giới núi Xích Diễm, liền thấy Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc cầm đầu các bộ tộc đang nối liền bay tới núi Xích Nham.
Núi Xích Nham với núi Xích Diễm tương liên với nhau, ở giữa hai ngọn núi là dòng sông Dung Nham có nước sông màu đỏ. Sông Dung Nham một bên là địa giới Kim Ô tộc nóng bức, trong không khí phập phềnh nóng rực do Thái Dương Tinh Hỏa, ngay cả mặt đất thỉnh thoảng còn bùng lên ngọn lửa, các loại động thực vật thuộc tính hỏa trải rộng ở giữa, bên trong không trung ở rất xa có thể mơ hồ thấy được Kim Ô thần cung chiếu sáng như mặt trời. Một bên sườn còn lại của sông Dung Nham là núi Xích Diễm luôn luôn bị Thái Dương Tinh Hỏa thiêu đốt, dung nham màu đỏ như hòa tan thịt khô chạy dọc theo núi chảy ra bên ngoài, trên vách núi sinh trưởng ra rất nhiều loại thực vật và linh tinh thuộc tính hỏa. Qua khỏi đỉnh núi, lại như tiến vào một thế giới khác xanh mượt sinh cơ bừng bừng.
Kim Ô tộc và nhóm Thiên Long tộc cơ hồ cùng đến tới biên giới, lại đồng thời ở hai bên sườn sông Dung Nham mà dừng lại, ngoài ra lúc này đây lực chú ý của bọn họ không ở đối phương, mà là dừng trên một con thuyền lớn được chế từ bạch cốt đang lẳng lặng ở dòng dung nham.
Thủ công của con thuyền này phi thường thô ráp, giống như từ xương cốt của nhiều loại động vật có hình thể khổng lồ gắn kết lại với nhau. Số xương cốt này đều vỡ nát, lỗ thủng bên trên được điền đầy cốt phấn, nếu nhìn sơ chỉ thấy là một khối chỉnh thể, nhưng khi nhìn kỹ lại thì có vẻ loang lỗ bất kham, sau đó có một ý nghĩ làm người da đầu tê dại, cả người muốn nhũn ra.
Một chiếc thuyền bạch cốt cô độc phiêu ở trên sông Dung Nham, trên thuyền chỉ có đơn độc một bóng người, Thái Dương Tinh Hoài thiêu đốt làm thuyền Bạch Cốt rào rạt rơi rụng xuống dưới, phảng phất có xu thế tùy thời có thể tan thành từng mảnh, nữ nhân trên thuyền Bạch Cốt có vẻ cũng không chịu nổi cái nóng cực hạn của địa giới Kim Ô tộc, bị nóng đến hai gò má đỏ bừng những giọt mồ hôi như hạt đậu lấp đầy cái trán theo gương mặt chảy xuống, không chờ những giọt mồ hôi chảy tới cằm liền bị không khí cực nóng nung thành những hạt bụi bặm sau đó phiêu ngược trở lại thấm vào trong da thịt trên gương mặt của nàng ta.
Đạo hạnh của nữ nhân này không cao, đặt ở Thiên giới chỉ cần trảo một phen là có một người như vậy, nếu đặt ở địa phương nhỏ của Quỷ giới thì nhiều nhất cũng chỉ là Quỷ vương, nhưng nàng ta lại là người đã lây nhiễm Phệ Thần Trùng cho mọi người. Chỗ đáng sợ nhất ở nàng ta là rất khó để giết chết, nếu đem nàng ta đánh tan, sau đó lại từ những Phệ Thần Trùng lập tức cấu tạo lại thành thân thể của nàng ta, cho dù đem nàng ta thu vào trong pháp bảo để luyện hóa thành tro tàn, nhiều nhất cũng chỉ biến thành Phệ Thần Trùng ở trạng thái bụi bặm. Một khi mở pháp bảo ra, Phệ Thần Trùng tiếp xúc được với không khí ngoại giới, liền thức tỉnh, hướng về phía vật sông thổi qua, ai bị dính phải thì người đó sẽ bị cảm nhiễm. Bọn họ nắm chắc một chưởng có thể đánh chết nữ nhân này, nhưng lại không nắm chắc được không bị cảm nhiễm Phệ Thần Trùng.
Sắc mặt Thiên Phượng nữ đế khẽ biến, đối với Lãnh Cốt kêu lên: “Không phải ngươi bị phong ấn ở bên trong rồi sao?”
Lãnh Cốt khó hiểu, hỏi: “Phong ấn cái gì?”
Kim Ô đại đế đã từng nói chuyện qua với Trương Tịch Nhan, suy đoán được nữ nhân này xuất hiện tám phân có liên quan tới Trương Tịch Nhan, nhưng thật ra vẫn còn ổn, trên mặt còn có điểm ý cười, vì thế giúp Thiên Phượng Nữ Đế trả lời: “Thiên Phượng tộc bọn họ phong ấn…. Phong ấn Phệ Thần Trùng các ngươi.”
Bên cạnh Lãnh Cốt chợt xuất hiện một gợn sóng nhàn nhạt, Trương Tịch Nhan xuất hiện trên thuyền. Nàng hướng về phía Kim Ô đại đế hơi gật đầu, duỗi tay chỉ về phía lá cờ có đồ đằng của Kim Ô tộc, nói với Lãnh Cốt: “Nhìn thấy đồ đằng hình này, thì bỏ qua.” Sau đó lại chỉ về phía lá cờ của Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc, nói: “Bộ tộc có treo cờ loại hình đồ đằng này, đuổi giết tôi hai đời. Tôi để cô trấn áp Bạch Cốt Uyên, không cho Phệ Thần Trùng ra ngoại làm hại, nhưng đối với hai tộc này và những bộ tộc phụ thuộc không nằm trong phạm vi được bảo vệ đó.”
Lãnh Cốt đáp một tiếng “Ân”. Lại nhìn về gợn sóng biến mất phía sau Trương Tịch Nhan, không thấy được Liễu Vũ theo tới, không khỏi có điểm mất mát. Nàng ta hỏi Trương Tịch Nhan: “Cô ấy bị thương sao?”
Trương Tịch Nhan hỏi: “Ai?” Ngay sau khi phản ứng lại biết được Lãnh Cốt là hỏi Liễu Vũ. Xẻo Phệ Thần Trùng rất đau, Liễu Vũ hạn chế dính phải bao nhiêu thì nên hạn chế dính phải bấy nhiêu.
Lãnh Cốt nhẹ nhàng nâng tay trái gộp lại thành hình dạng hư không, trong tay hiện lên một đoàn Phệ Thần Trùng trầm miên, nói: “Tôi đào Phệ Thần Trùng không đau, lần sau…” Nàng ta nhận thấy ánh mắt của Trương Tịch Nhan, giọng nói liền ngừng lại. Nàng ta nghĩ, bản thể không muốn nàng ta giúp Liễu Vũ đào Phệ Thần Trùng, không muốn nàng ta tiếp xúc với Liễu Vũ. Nhưng nàng ta rất muốn Liễu Vũ, lúc nào cũng nhớ tới Liễu Vũ, mỗi khi nhớ tới Liễu Vũ, luôn là có loại cảm giác không giống nhau, trong lòng có một loại cảm xúc ngọt ngào ê ẩm chiếm đầy, liền phảng phất nhớ tới cô, khi nhìn thấy cô, thế giới trong mắt tựa như thức tỉnh sống lại từng chút.
Trương Tịch Nhan cảm nhận được cảm xúc của Lãnh Cốt, thật sâu mà nhìn nàng ta một cái, lại hướng về phía Kim Ô đại đế ôm quyền, liền sáng lập thông đạo trở lại cung điện chỗ Lê Vị. Nàng đã thả Phệ Thần Trùng ra, chính thức cùng Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc đối đầu, không cần thiết để Kim Ô tộc bị cuốn vào. Nói cách khác, nếu Kim Ô tộc cùng Thiên Long tộc cùng Thiên Phượng tộc bọn họ đánh lên tới, Thiên giới nội loạn sẽ cuốn nàng và Lãnh Cốt vào trong hỗn loạn của Thiên tộc, chiến hỏa sẽ nhanh chóng lan rộng toàn diện, rất nhiều sinh linh vô tội vì vậy mà bỏ mạng. Vu tộc sẽ lọt vào từng đợt tấn công của Thiên tộc, thậm chí cả Địa Linh tộc sẽ bị nàng liên lụy.
Nàng để Lãnh Cốt chỉ nhằm vào Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc, lại có Kim Ô tộc trấn đại cục ở Thiên tộc, đem loạn chiến không chế ở trong hai tộc này, những tộc khác không muốn dính tới Phệ Thần Trùng sẽ tự khắc tránh xa.
Trong lúc Trương Tịch Nhan sáng lập thông đạo Lãnh Cốt liền cảm thấy được Liễu Vũ xuất hiện, nàng ta quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Vũ đang ngồi trên bàn chống cằm, nhìn qua đây cách thông đạo, tim nàng ta đột nhiên đập rất nhanh, tâm tình liền vui vẻ như muốn bay lên trời, trong ánh mắt đều nhiễm vui sướng.
Trương Tịch Nhan bước qua thông đạo, thông đạo khép lại, thân ảnh Liễu Vũ cũng biến mất.
Lãnh Cốt dù chỉ liếc mắt một cái nhưng cũng thực thỏa mãn, tức khắc cảm giác như đánh nhau cũng có sức hơn. Nàng ta lập tức sáng lập thông đạo, đem những con Phệ Thần thú ở trong kết giới Thiên Phượng tộc túm lại đây, nâng tay chỉ về phía đồ đằng của Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc, hạ lệnh: “Đem những bộ tộc có treo loại đồ đằng này, toàn bộ kéo hết vào Bạch Cốt Uyên.”
Các bộ tộc đi theo Kim Ô tộc, Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc nhìn thấy Lãnh Cốt sáng lập một cái thông đạo còn to cái tọa giá trên thuyền Bạch Cốt của nàng ta, lại đem Phệ Thần thú mà Thiên Phượng tộc phong ấn tiếp dẫn lại đây, toàn bộ đều ồ lên.
Tiếp dẫn thuật! Nàng ta thế nhưng lại biết tiếp dân thuật của Vu thần thụ!
Kim Ô đại đế nhãn lực cực tốt, trong lúc Lãnh Cốt sáng lập thông đạo liền cảm giác được bản mạng linh cổ chỗ trái tim nàng ta là Hoa Thần Cổ độc hữu của Vu tộc. Tiếp dẫn thuật của Lãnh Cốt là thông qua Hoa Thần Cổ thi triển ra tới. Trong mắt hắn khó ném khiếp sợ, nghĩ thầm: “Đây Hoa Tế Thần của Vu tộc?”
Nữ nhân này cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, thế nhưng lại có thể thao tác rất nhiều người cấp Thần cảm nhiễm Phệ Thần Trùng khác. Đã vậy còn là… Hoa Tế Thần của Vu tộc! Căn cứ như vậy, chẳng phải Vu tộc muốn đánh ai sẽ đánh đến đó sao?
Kim Ô đại đế lập tức suất lĩnh các bộ tộc dưới trướng trở về Kim Ô thần cung, hắn nhanh chóng chạy đến tìm nữ đế, để bà đi hỏi thăm một chuyến. Vu tộc mấy năm nay súc thành một đoàn, rốt cuộc là đang trù tính cái gì. Thật là không ra tay thì thôi, vừa ra tay càng nghe càng thấy càng rợn người.
Các bộ tộc dựa vào Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc liên quăng bỏ lá cờ có đồ đằng của hai tộc này, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Lão Long Thần Thiên Long tộc xuất hiện, hóa thành cự long bay xoay quanh trên không, nhấc lên cơn lốc bày ra kết giới phòng ngự, yểm hộ Thiên Long tộc cũng Thiên Phượng tộc rút lui.
Một con rồng khác với hình thể giống với hắn dùng đuôi đảo qua, đem kết giới mà hắn vừa bày quét nát, một con Long Thần uy phong lẫm lẫm từ trong thông đạo của Lãnh Cốt bay ra, giơ vuốt chộp về phía lão Long Thần.
Lão Long Thần linh hoạt xoay một vòng trên không trung tránh né, nhận ra Long Thần kia thì kêu lên: “Lão tổ, là con. Ất Chính.”
Long Tần Phệ Thần Trùng nghe vậy thì dừng lại, nhìn chằm chằm lão Long Thần đánh giá.
Lão Long Thần biết rõ, cho dù nguyên thần Long Thần này là tổ tông của hắn, nhưng bị phong ấn ở Phệ Thần Trùng giới nhiều năm như vậy, sớm đã bị Phệ Thần Trùng thay thế, bằng không không có khả năng nghe theo hiệu lệnh của nữ nhân trên thuyền kia. Hắn thừa dịp Long Thần thất thần trong nháy mắt, xuất kỳ bất ý mà dùng một chiêu đánh bay Long Thần Phệ Thần Trùng.
Long Thần Phệ Thần Trùng bay ngược ra bên ngoài, ở không trung hóa thành bụi xám đầy trời, nhưng rất nhanh nói lại tụ hội thành hình dạng của Long Thần.
Lão Long Thần truyền âm cho Thiên Long đại đế, để hắn suất lĩnh Thiên Long tộc rút lui, bảo vệ Thiên Long tộc chịu đựng kiếp nạn này, hắn thì vung đuôi bay về phía thuyền Bạch Cốt, bắt giặc bắt vua trước, giơ vuốt liền chộp lấy Lãnh Cốt.
Móng vuốt của nó ở không trung kéo ra tàn ảnh thật dài, mép thuyền và boong thuyền Bạch Cốt bị bóp nát, Lãnh Cốt cũng né tránh không kịp liền bị hắn nắm vào trong móng vuốt.
Thiên Phượng nữ đế mắt nhìn Lão Long Thần, lập tứ quyết đoán mà lớn tiếng hạ lệnh: “Rút..” Bà ta đi đầu, suất lĩnh bộ tộc không quay đầu lại mà rút lui về phía biên giới, sau đó vòng qua phía trước thuyền Bạch Cốt và đàn Phệ Thần thú, chợt lướt nhanh qua biên giới, thẳng hướng đến Kim Ô thần cung.
Thông đạo Phệ Thần Trùng giới mở bên ngoài Thiên Phượng thần cung, ở lại đế cung rất nguy hiểm, thái tử đã mang theo bộ tộc rút lui, như vậy cho dù có hủy đi đế cung, vẫn có thể đảm bảo Thiên Phượng tộc về sau vẫn còn huyết mạch truyền thừa, nhưng Thiên Phượng đế cung là nơi cơ nghiệp của Thiên Phượng tộc, quan hệ tới hưng suy của Thiên Phượng tộc, bà ta không cam lòng khi Thiên Phượng tộc vừa bước tới đỉnh của trong các tộc ở Thiên tộc trong nháy mắt liền ngã xuống. Nhưng nay chỉ còn một kế duy nhất, đành buông tay một bác, bất ngờ đánh vào Kim Ô thần cung, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công vào bắt lấy quá nữ Kim Ô tộc cùng Lê Vị. Bà ta nếu có hai con tin này trong tay, Vu tộc cũng được, Kim Ô tộc cũng thế, tất nhiên đều sợ ném chuột vỡ đồ.
Thiên Long đại đế thấy thế, do dự trong chốc lát, liền đem đế ấn giao cho nhi tử, dặn dò câu: “Từ nay hãy dẫn dắt Thiên Long tộc, đi!” Nói hắn nâng trảo cuốn lên một cổ cơn lốc đem nhi tử đưa tới nơi xa, suất lĩnh bộ chúng thân tín bên người, đuổi theo sát Thiên Phượng nữ đế hướng tới Kim Ô thần cung.
Hưng suy tồn vong, tận đây một trận chiến! Thắng hóa giải được nguy cơ, bại, Thiên Long tộc từ nay xuống dốc. Kim Ô đại đế bay về được nửa đường, bỗng nhiên cảm thấy Thiên Long tộc cũng Thiên Phượng tộc đuổi theo. Lập tức mang theo bộ tộc quay đầu chặn lại.
Thiên Long đại đế đối với Thiên Phượng nữ đế kêu lên: “Ngươi đi! Nơi này giao cho ta.” Hắn suất lĩnh Long tộc đón nhận Kim Ô đại đế, hô: “Ô Hằng, các ngươi thế nhưng lại cấu kết Vu tộc thả về Phệ Thần Trùng tấn công Thiên tộc, không sợ làm thất vọng chư thần vì phong ấn Phệ Thần Trùng mà đã ngã xuống sao?” Trong thời gian kêu lên, hắn cũng đã đụng vào một chỗ với Kim Ô đại đế, lập tức người thì duỗi long trảo hất đuôi, người thì duỗi móng vuốt tung cánh, đánh thành một đoàn.
Kim Ô đại đế ngoài miệng không nhàn rỗi trả lời: “Vu tộc êm đẹp ở nơi loạn lưu, các ngươi thế nào lại bức ép người ta ra tới, đưa đến cho Thiên tộc bực này đại họa, thế nhưng lại muốn hất chậu phân này lên đầu Kim Ô tộc của ta, thật là không biết xấu hổ! Các ngươi có bản lĩnh gây họa, thì cũng nên có bản lĩnh tự mình đi đánh Vu tộc đi, đánh Kim Ô tộc của ta làm gì! Thật buồn cười!” Trong lúc hắn kêu to, nắm chuẩn khe hở, một móng vuốt cào xuống lưng của Thiên Long đại đế, cào ra một cái vết máu thật dài, xé theo vài khối vảy.
Có Thiên Long tộc giữ chân Kim Ô đại đế, Thiên Phượng nữ đế thành công vượt qua rào chắn, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới của Kim Ô thần cung.
Lê Vị, Ô Huyền, Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ đứng giang ra ở cổng lớn Kim Ô thần cung. Kim Ô Nữ Đế biến thành nguyên hình, bốn nàng đứng ở phía sau, bà mở rộng đôi cánh, một bộ gà mái già bảo hộ đàn con đem bốn người các nàng toàn bộ nạp vào dưới cánh chim.
Ở trên đường thông đi Kim Ô thần cung, tụ tập tắc gần một trăm con Kim Ô lớn bé. Sáu vị trưởng lão của Kim Ô tộc, đứng ở nơi này hết ba vị, một nửa Kim Ô trưởng thành đều tụ ở nơi này, còn lại một nửa đã theo Kim Ô đại đế ra ngoài, mặt khác còn có mấy chục con Kim Ô choai choai vừa mọc đủ lông. Toàn bộ Kim Ô tộc có thể nói là khuynh sào xuất động, chắn ở cổng lớn.
Chúng nó số lượng kém xa Thiên Phượng tộc, thậm chí ngay cả số lẻ cũng không bằng, nhưng ở đây là Kim Ô thần cung chúng có lợi thế sân nhà.
Thiên Phượng nữ đế thấy thế liền hiểu được, không thể nào bắt được bốn người các nàng. Cho dù bà ta có thể cường công đánh tới trước mặt của Kim Ô nữ đế, lấy Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ, Lê Vị, một người so với một người chạy trốn càng lợi hại, bà ta căn bản không thể nào đuổi kịp.
Thiên Phượng nữ đế thu lại đôi cánh, đáp xuống, biến thành hình người, nói: “Bọn ta đã bại, ta nhận thua!”
B.A Một chương toàn là Thiên Long, Thiên Phượng, Kim Ô, nữ đế, đại đế.