Liễu Vũ đối với Cổ Đạo Tông không quen thuộc lắm, nguyên bản dự định vừa đi vừa hỏi thăm, nào ngờ sau khi ra khỏi Vân Hải Ngọc Các liền phát hiện bản thân trước kia đã từng tới những nơi này, nhưng khi nhìn thấy đường đi liền biết đi thông tới nơi nào, rất thuận lợi tới được quảng trường nội môn, thoáng liếc mắt liền thấy Trương Tịch Nhan đang ngồi ở vị trí chủ vị nghị sự ở trong đại điện phía trước.
Trương Tịch Nhan khôi phục bộ dáng đầy cao lãnh bộ tịch của đại lão ngày thường, vị trí ngồi lại rất cao, giống như nữ vương lâm triều, khí thế mười phần.
Liễu Vũ nhìn thấy nàng như vậy trong lòng mạc danh nhút nhát, trong lòng kính sợ lại bắt đầu dâng lên, không dám tới gần. Ý niệm của cô vừa mới bắt đầu, liền thấy được Trương Tịch Nhan như cảm thấy được gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, đã vậy tầm mắt đúng lúc đối diện với cô.
Liễu Vũ không khỏi có điểm chột dạ, liền lộ ra một cái tươi cười lễ phép, xoay người đi tới phòng luyện khí một bên quảng trường nội môn.
Mắt nhìn cửa phòng luyện khí nửa điểm không chớp mắt, một trong hai cánh cửa kiểu cũ rộng mở, trước cửa có bày cái bàn và các loại quầy hàng, ở đó có một cổ người đang ngồi.
Cổ người đang ngồi đó lật xem một quyển thư tịch luyện khí, nhận thấy được có người tiến vào, lại phát hiện người tới không mặc phục sức của môn phái, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện là một gương mặt xa lạ, tu vi còn khá tốt, đồ đang mặc là phục sức của Hoa Tế Thần, không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi: “Thuộc bộ lạc nào?”
Liễu Vũ nói: “Bộ lạc Hoa Tế.”
Cổ người trông coi ở cửa lớn nghĩ thầm: “Bộ lạc Hoa Tế là bộ lạc nào? Có chút quen tai.” Ngay sau đó liền tĩnh ngộ, Cổ Đạo Tông! Vu thần Liễu Vũ! Hắn lập tức đứng dậy, ôm quyền hành lễ. Không mặt mũi kêu người ta là Liễu Vũ lão tổ, nếu nói về tuổi tác, chính mình còn lớn hơn cô ấy cả ngàn tuổi. Hắn chắp tay hỏi: “Ngài có gì phân phó?”
Mắt Liễu Vũ nhìn về hướng đại điện, dùng ảo thuật đóng lại thanh âm cùng tầm mắt, lúc này mới lấy cặp sừng thần thú ra, nói: “Ta muốn dùng cái này chế tạo một đôi nhẫn.”
Cổ người thấy cô cẩn thận như vậy, cũng không khỏi thận trọng theo, lại nhìn thấy thế nhưng là thần tài, càng nửa điểm cũng không dám đối đãi không tốt, vội hỏi: “Là muốn tạo ra nhẫn kiểu dáng như thế nào? Hoặc là loại hình gì khác?”
Liễu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Đẹp là được, dùng làm trang sức.”
Cổ người tổ tông sửng sốt, đứng im liên hệ lại giữa việc đem vật liệu tốt như vậy để chế tạo nhẫn làm trang sức và không dùng làm thiết bị cần thiết khác. Việc này bản thân hắn làm không được, mời Liễu Vũ đi tới nội thất, tìm khí sư luyện khí lợi hại nhất ở Cổ Đạo Tông xem thử.
Liễu Vũ phát hiện phòng luyện khí thực tế và trong tưởng tượng của mình khác xa nhau.
Trong tưởng tượng của cô phòng luyện khí cùng với chỗ của thợ rèn hẳn không khác lắm, giống như một cái xe hay gian hàng lớn lớn, trong đó có nhiều thợ rèn binh bàng lang mà gõ gõ đánh đánh, kết quả sau khi tiến vào, phát hiện nơi này lại giống như một cái khách sạn, ở ngay giữa có một cái hành lang dài, hai bên là hai dãy cửa được đóng kín mít. Trên mỗi cánh cửa có dán số nhà, lạc khắc có cùng loại hoa văn với pháp trận và đủ kiểu pháp khí, mặt ngoài còn bao trùm một tầng linh khí. Khí thể này tiếp giáp với mặt đất, nối thẳng đến hộ sơn đại trận.
Liễu Vũ đi theo cổ người trông cửa đến một gian nhà ở không chút thu hút nào, nhìn thấy một lão nhân râu và tóc bạc trắng.
Thẻ bài trên eo của lão nhân viết “Tông sư phòng luyện khí nội môn Cổ Đạo Tông- Dư Hữu Nghị”, trong tay hắn cầm một cái bếp lò to cỡ bàn tay đùa nghịch. Trong đế của bếp lò đó nằm một cái pháp bảo nhỏ bằng kim loại tròn vo giống với long nhãn bên ngoài còn mạo Thái Dương Tinh Hỏa.
Ngọn lửa kia thật nhỏ, Liễu Vũ phỏng chừng Ô Huyền chỉ cần A một khẩu khí liền có thể thiếu đốt được trăm năm, bản thân cô thì chỉ cần A một khẩu Âm Sát khí liền tưới diệt được nó. Bất quá, vị này chính là tông sư, kỹ thuật luyện khí của hắn chắc là khá tốt đi.
Dư Hữu Nghị giơ tay thả ra một cổ linh khí nâng lò luyện khí, đứng dậy đầu tiên là hướng tới cổ người tổ tông hành lễ, lại nhìn đến phục sức trên người Liễu Vũ liền sửng sốt, sau đó nhìn tới gương mặt của cô rất khác với người Vu tộc nhưng cùng Nhân tộc lại giống nhau như đúc, ngoài ra lớn lên còn rất đẹp, lập tức biết được người tới là ai, nhanh chóng chạy tới hành một cái đại lễ, “Bái kiến Vu thần Liễu Vũ.”
Liễu Vũ lấy đôi sừng thần thú ra đưa cho tông sư luyện khí Dư Hữu Nghị, nói: “Ta muốn nhờ người giúp ta chế tạo một đôi nhẫn cho nữ.”
Dư Hữu Nghị chỉ nhìn mắt vật liệu này, cũng chưa tiếp nhận xem xét. Hắn chắp tay nói: “Xin Vu thần Liễu Vũ thứ lỗi. Cặp sừng thần thú này tinh hoa bên trong còn chưa tan, năng lượng bên trong tích tụ quá mức mạnh mẽ, nếu như muốn luyện hóa được nó, tất nhiên phải yêu cầu tới pháp thuật thần thông. Tại hạ đạo hạnh không đủ, tu vi cũng không đủ, chớ nói chi luyện hóa hóa nó, chỉ cầm trên tay e rằng gặp phải nguy hiểm. Toàn bộ Cổ Đạo Tông người có thể luyện hóa được cặp sừng thần thú này, chỉ có ngài cùng lão tổ, cho dù cầm đi tới Địa Linh giới cũng chỉ có thể nhờ đến mấy vị mà thánh hoặc Du tông chủ mới có thể luyện hóa được nó.”
Người ta đều đã tới tới mức như thế này rồi, Liễu Vũ cũng không thể miễn cưỡng. Thuật luyện khí sao, tốt xấu bản thân cô cũng biết chút ít, lúc trước Trương Tịch Nhan mang theo mình bế quan học bù, cũng không phải không học được gì.
Liễu Vũ nói câu. “Cám ơn ha.” Cô dự định tạo bất ngờ cho Trương Tịch Nhan, dặn dò hai người họ giữ bí mật, sau đó mượn một gian phòng luyện khí, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa cặp sừng thần thú.
Sự thật chứng minh, thứ này có thể nhiều năm như vậy không lạn đi, cũng không phải là loại kiên cố bình thường.
Liễu Vũ dựa theo kỹ thuật luyện khí mà Trương Tịch Nhan đã dạy, dùng Âm Sát khí luyện hóa nó, nhưng nó lại không động dù là một chút.
Cô tức giận, thả tiểu cánh hoa ra gặm nó, lại gặm không thấm tháp, cái thứ này vừa cứng vừa bóng loáng không một khe hở, tiểu cánh hoa không tìm thấy chỗ để hạ khẩu. Cô lại thả ra kịch độc để ăn mòn, nhưng vẫn như cũ, vô dụng.
Liễu Vũ chỉ có thể dùng thử cách này tới cách khác nhưng vẫn không được.
Cô lại nghĩ tới có khi nào phương pháp luyện hóa của mình có vấn đề, lại chạy tới khí phòng mượn một cái lò luyện khí, đỉnh luyện khí và đủ loại bếp lò và đủ loại đỉnh, dùng nào là Thái Dương tinh hỏa, Địa Linh tinh hỏa, Địa hỏa, dung nham hỏa, Âm Sát hỏa, ma trơi u minh toàn bộ đều thử qua một lần, nhưng cả một chút da cũng không tổn hao.
Liễu Vũ chống cằm ngồi buồn thiu, tâm nói: “Hay mình thử đem nó mài thành bột phấn thử xem?”
Bỗng nhiên, năng lượng pháp trận ở nóc phòng luyện khí xuất hiện dao động, theo sát hư ảnh của Trương Tịch Nhan hiện lên ở phía trên, nói câu: “Liễu Vũ, lễ mừng đã sắp bắt đầu rồi. Cặp sừng thần thú kia của em cần Thần hỏa Thiên Nhãn mới luyện hóa được, đừng lăn lộn mù quáng.” Nói xong, hư ảnh tan ra, biến mất.
Liễu Vũ đầy mặt dại ra mà nhìn chằm chằm nóc nhà, tâm nói: “Trương Tịch Nhan biết mình ở đây luyện hóa cặp sừng thần thú sao? Ngọa tào, nàng cư nhiên biết mình luyện hóa cặp sừng này, cái kia nàng có biết mình muốn luyện hóa nhẫn cặp không? Nếu nàng biết, vì cái gì lúc đầu không đề cập là mình không thể luyện hóa được cặp sừng thần thú này chứ?”
Liễu Vũ tức giận đến dứt khoác đem cặp sừng thần thú này ném vào trong giới tử thạch, tâm nói: “Nhẫn à, không tiễn.” Tức chết rồi! Mẹ nó!
Cô hầm hừ mà ra khỏi phòng luyện khí, liếc mắt một cái liền thấy Trương Tịch Nhan đang chờ ở cửa, trợn trắng mắt, nói: “Trương đại lão, chị có thể nói trước một tiếng là em không thể luyện hóa được cặp sừng thần thú đó, miệng hội trưởng phao sao?”
Trương Tịch Nhan giải thích: “Trước đó em đến phòng luyện khí dùng ảo thuật che lại, chị nghĩ là em muốn làm gì đó không muốn cho chị biết, liền không có quấy rầy. Lễ mừng của em ngày mai là tới, lo lắng ở thời điểm mấu chốt quầy rầy tới em không tốt, trước tiên thông báo tới em, để em có thể chuẩn bị trước, lúc này mới nhìn tới em đang luyện hóa cặp sừng thần thú.” Nàng đốn hạ, nói: “Em định luyện chế cái gì, chị có thể hỗ trợ.”
Được rồi! Người khác cũng không làm gì được! Liễu Vũ liền lấy cặp sừng thần thú nhét vào trong tay Trương Tịch Nhan, nói: “Phiền toái, một đôi nhẫn, kiểu tình nhân dành cho nữ.”
Trương Tịch Nhan nhận lấy cặp sừng thần thú nghe được yêu cầu của Liễu Vũ, lập tức hiểu được Liễu Vũ đang định làm gì, tim liền đập lệch đi mấy nhịp, biểu tình cũng không biết nên thể hiện như thế nào. Nàng sửng sốt, mới làm bộ như không có việc gì mà nói: “Được.” Lại hỏi: “Có yêu cầu khắc thêm hoa văn hay chữ viết gì không?”
Liễu Vũ làm không lâu tới như vậy, lòng dạ không thuận, định nói không cần, nhưng lại không nói nên lời, vì thế nói: “Có thể thêm pháp thuật vào đó hay không, vạn nhất một ngày nào đó bị rớt lạc, liền có thể tự động quay trở về.” Cô cảm thấy trước kia chính mình hẳn là có một chiếc nhẫn giống với chiếc nhẫn mà Trương Tịch Nhan đang mang trên tay, cũng không biết là đánh rơi hay là bị hỏng rồi.
Trương Tịch Nhan nghe được yêu cầu của Liễu Vũ liền biết vì sao lại có yêu cầu như vậy, trong lòng hơi toan, đáp: “Được.” Đốn hạ, nàng nói với Liễu Vũ: “Chị cần một giọt tinh huyết của em.”
Liễu Vũ rất thống khoái mà ngưng tụ một giọt tinh huyết đưa tới trước mặt của Trương Tịch Nhan, nói: “Đưa trừ hao chút, đỡ phải thiếu.”
Trương Tịch Nhan đau lòng Liễu Vũ dùng tinh huyết như vậy, nói như vậy, luyện chế pháp bảo bản mạng mới có thể gia nhập tinh huyết. Nàng do dự một chút, vẫn là dùng một cái bình nhỏ thu lại giọt tinh huyết, lại lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho Liễu Vũ, nói: “Đây là lưu trình của lễ mừng, bản nháp của bài diễn văn chị đã soạn rồi, em có thể dựa theo đó hoặc cũng có thể tự dùng câu từ của bản thân để nói. Phía sau bản nháp, cuối cùng có một đoạn, chị có phát âm làm mẫu, đó là ngôn ngữ thông dụng của Vu tộc.” Cổ ngữ Vu tộc, trước đó khi Liễu Vũ tới Bất Chu Sơn hẳn là biết, do được Vu thần thụ cấy vào, chỉ là sau này cô đã quên rất nhiều chuyện, Trương Tịch Nhan chưa từng dạy lại cho Liễu Vũ, phỏng chừng cái ngôn ngữ này Liễu Vũ cũng không còn nhớ.
Liễu Vũ đồng ý, mở quyển sách nhỏ ra, lật tới mặt sau cùng, khi nhìn đến những từ ngữ được thu âm, bên tai liền vang lên tiếng ca hát của Trương Tịch Nhan. Thanh âm từ những đoạn chữ kia phát ra, giọng nàng trong trẻo nhưng tràn ngập lực xuyên thấu, rồi lại lộ ra cổ cảm giác mềm nhẹ phảng phất như đang lẩm bẩm ở bên tai, mơ hồ có thể đi thẳng vào trong nội tâm người khác, làm tâm linh người nghe cũng muốn yên tĩnh theo, làm cho Thiên Địa Linh khí tự do trong không khí đều theo tiếng ca của nàng cùng nhau khiêu vũ.
Cô nghe tới như si như say, nghe thẳng đến hết khúc ca, quay đầu liền muốn Trương Tịch Nhan hát cho cô nghe lần nữa, phát hiện Trương Tịch Nhan đâu mất. Lúc này cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, tiếng ca kia là phát ra từ quyển sách nhỏ này, hình như là một loại pháp thuật thu âm.
Liễu Vũ suy đoán, tám phần ở thời điểm Trương Tịch Nhan viết mấy thứ này, viết lời và hát lên. Khẳng định là đóng lại cửa Vân Hải Ngọc Các, ngay cả cửa sổ đều sẽ che kín mít, sau đó mới hát lên khúc ca dao chúc phúc cho lễ mừng.
Liễu Vũ nghĩ đến Trương đại lão lo lắng cho cô như vậy, hạ quyết tâm nhất định phải học thật kỹ.
Cô quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, ở quảng trường tìm một khóc khuất yên tĩnh, ngồi ở trên lan can, ngâm nga học theo giai điệu ca hát của Trương Tịch Nhan.
Tuy rằng có hơi dài, nhưng vận luật lại rất quy củ, thời điểm hát lên sẽ dẫn động trong cơ thể hành khí vận chuyển, thật là sẽ có Âm Sát khí cùng Thiên Địa linh khí theo ca từ mà phất phới.
Liễu Vũ lo lắng sẽ dẫn phát động tĩnh quá lớn, thi triển pháp thuật đem khu vực nhỏ quanh bản thân phong lên, sau đó với bắt đầu hát.
Đại khái cô học qua ba lần liền thuộc.
Ngày mai phải hát trước quần chúng, đây chính là thời khắc cao quang trong cuộc đời của bản thân, cần phải xuất hiện ở tư thái hoàn mỹ nhất. Cô liền phô ra bộ tịch như đang ở trên đài, cất tiếng hát vang, còn đem bộ dáng bày ra thật đẹp mắt.
Bỗng nhiên, phía sau có tầm mắt nhìn tới, thẳng lăng lăng mà nhìn cô, hình như là Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ tâm nói: “Xem em đây có làm cho thần hồn của chị điên đảo hay không.” Cô lập tức thi triển pháp thuật thêm cho bản thân hiệu ứng ánh đèn, hiệu quả đặc hiệu, chỉ cảm thấy tầm mắt nóng rực như muốn thiêu đốt chính mình. Cô hát xong rồi mới quay đầu lại đắc ý, nói: “Thế nào, dễ nghe không?” Nhưng khi xoay người lại, biểu tình tức khắc biến thành “Ngọa tào!”
Người này một thân quần áo đen nhánh, so về cao lãnh chỉ hơn chứ không kém Trương Tịch Nhan, toàn thân lộ ra khí chất người sống chớ lại gần, hơi thở kia lại giống hơn cả chị em sinh đôi với Trương Tịch Nhan. Không ai khác, mà là Lãnh Cốt Quỷ Vương người lẽ ra nên ở Bạch Cốt Uyên.
Lãnh Cốt vừa định trả lời dễ nghe, liền thấy biểu tình của Liễu Vũ thay đổi, tức khắc biết rằng cô ấy chắc là nhận sai người. Nàng ấy do dự một chút, nhưng vẫn trả lời: “Dễ nghe.”