Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 143



Trương Tịch Nhan nổi trên mặt biển.

Nước biển phía dưới tựa như nùng mặc, nước biển trên mặt biển thì kích động, giống như cự thú thích người.

Không trung là mảnh xanh xanh thông thấu, không có bất luận cái gì ô nhiễm, không có trong cảnh tượng Trương Tịch Nhan dự đoán, cổ chướng tràn ngập xác chết trôi nổi vô số cảnh tượng thảm thiết.

Bởi vì thuật giam cầm, ngay cả chim trên bầu trời cũng không có, chỉ có một ít đảo nhỏ của Hải tộc xuất hiện trên mặt nước, cũng không phải là nơi thích hợp để loài chim sinh tồn, ở chỗ này loài chim cực ít. Nhưng cho dù như thế cũng giống như Côn Bằng, Phi Ngư, hải yêu và các sinh vật biển thỉnh thoảng bơi khỏi mặt biển bay lượn trên không trung.

Nơi này cho Trương Tịch Nhan cảm giác an tĩnh, chỉ có nước biển kích động, cùng ánh mặt trời nóng rực và Thiên Cương chi khí nồng đậm trong không khí, không có bộ tộc Hải tộc tuần tra, càng không có cảnh tượng hai tộc giao chiến có các bộ tộc điều binh khiển tướng đi tới đi lui.

Trương Tịch Nhan buông ra cảm giác hướng đến xung quanh tìm kiếm.

Chịu ảnh hưởng của thuật giam cầm, phạm vi cảm giác cũng suy giảm mạnh, chỉ có thể thấy được bao trùm xung quanh mấy trăm mét. Vô luận là trong phạm vi cảm giác hay trong tầm mắt, không nhìn thấy được bất cứ vật gì còn sống, ngay cả sinh vật phù du trôi theo hải lưu cũng đều biến mất.

Nàng bằng vào cảm giác giữa Hoa Thần Cổ, đi cảm giác nơi Liễu Vũ rơi xuống, khoảng cách rất xa, nhưng loáng thoáng có thể tỏa định được phương vị của Liễu Vũ, ngoài ra tựa hồ Liễu Vũ cũng thấy được nàng cảm ứng, trong đầu nàng vang lên tiếng nói của Liễu Vũ: “Là chị sao Trương Tịch Nhan?”

Nháy mắt tâm tình của Trương Tịch Nhan liền nhẹ nhàng ngoài ra tràn ngập vui sướng, những lo lắng đều biến mất, hiện tại bản thân đang ở vùng biển yên tĩnh, cho dù là ngâm mình trong thây sơn biển máu, chỉ cần có Liễu Vũ bên người, cũng có thể giống như dạo chơi du xuân ngoại thành rất tốt đẹp. Nàng truyền âm nói: “Chị tới tìm em.” Bơi về phương hướng của Liễu Vũ.

Sau khi nàng bơi ra ngoài được một đoạn, bỗng nhiên nhìn đến trên mặt biển bay tới một lượng lớn thi thể của hải thú và xác của các loại cá.

Số cá này có hình thể khổng lồ, con nhỏ nhất cũng tới vài mét, lớn nhất là mấy chục mét, số lượng và giống loài đều rất nhiều, rậm rạp mà trôi ở trên mặt biển, bởi vì thời tiết nóng bức mà bắt đầu hư thối, một đám phình to lên như một cái túi hơi, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khó ngửi. 

Không có ruồi bọ sâu, cũng không có các loại cá đến ăn thịt thối, chỉ có thi thể các loại sinh vật biển không thể đếm được hết.

Xen lẫn trong bầy cá còn có một lượng lớn rong biển và các loại hải tảo.

Trên mặt biển có nhiều thi thể như vậy, tình huống dưới đáy biển hẳn là cũng không mấy lạc quan.

Trương Tịch Nhan lẻn vào trong nước, bơi đến phương hướng của Liễu Vũ.

Nàng lại bơi thêm được một đoạn, bỗng nhiên dòng nước vọt tới, đem nàng xốc đến rời khỏi đó hơn cả trượng mới ổn định lại được thân mình. Nàng thả ra cảm giác hướng lên phía trên mặt biển nhìn xem, chỉ thấy sóng biển hình thành dòng nước như sóng thần khuếch tán hương đến xung quanh, nhưng kia không phải là sóng thần, mà có dạng hình tròn hướng tới bốn phía tản ra.

Đánh nhau hình thành xung kích!

Dưới loại tình huống này, như thế nào lại có loại cấp bậc như này chiến đấu, chẳng lẽ Liễu Vũ cùng Hải tộc đánh nhau?

Trương Tịch Nhan nhanh chóng cảm giác tình huống của Liễu Vũ, lại phát hiện cô vẫn còn ở nơi rất xa, cơ hồ ở tại chỗ không nhúc nhích. Nàng hỏi: “Có khỏe không? Không có việc gì chứ?”

Tiếng Liễu Vũ trong đầu Trương Tịch Nhan vang lên: “Có thể có chuyện gì?” Cùng lúc đó, trong đầu Trương Tịch Nhan hiện lên tình hình bên Liễu Vũ, cô đang ngồi trên lưng một con hải thú đầu kỳ xấu vô cùng, thản nhiên tự đắc ở sâu mấy vạn mét dưới rãnh biển.

Rãnh biển kia rất hẹp, bốn phía đều không có thủy thảo, chỉ có một ít cá nhỏ tôm nhỏ ăn trầm tích ở dưới đáy biển.

Liễu Vũ nghiêng đầu đánh giá bốn phía một vòng, do dự, nghĩ thầm: “Được rồi, buông tha chúng nó vậy.” Số cá này là tầng dưới chót của biển rộng, cho dù chết sạch cũng không thể phá hư được gì đối với Hải tộc, cũng không thể ảnh hưởng tới được.

Trương Tịch Nhan cảm giác được ý tưởng của Liễu Vũ, trong đầu bắt đầu hoang mang: Liễu Vũ rốt cuộc muốn làm gì a?

Nàng tâm niệm còn chưa xong, bỗng nhiên lại có một cơn sóng biển lớn hơn nữa đánh úp lại, sóng biển kia một ngọn lại tiếp nối một ngọn, một ngọn qua đi lại xuất hiện thêm ngọn khác ngoài ra còn giống như đang có một sinh vật biển cường đại nào đó đang nhanh chóng tới gần.

Trương Tịch Nhan cắt đứt cảm giác cùng Liễu Vũ, toàn thân đề phòng, giương mắt nhìn lên, liền thấy được một con rồng toàn thân màu đỏ cam rơi vào vây công của vô số hải thú và cá biển. Nó ở trong biển rộng quay cuồng, nhấc lên bọt sóng thật lớn, trên người phóng ra uy áp nghiền chết vô số tôm cá, đem nước biển xung quanh đều nhuộm đỏ, nơi chúng nó đi qua xác chết chìm xuống vô số.

Số lượng vây công Thiên Long Hải tộc nhiều đến làm da đầu Trương Tịch Nhan tê dại, ngay cả các loại như cá nhỏ tôm rùa cũng đều trộn lẫn tiến vào chiến đấu, ra sức truy kích ở phía sau Thiên Long, ánh mắt tràn đầy hung ác và điên cuồng.

Trương Tịch Nhan lấy cảm giác đảo qua trong đầu rùa đen, cảm nhận được tất cả đều là cảm xúc thô bạo. Cảm xúc này nàng cực kỳ quen thuộc, khi cổ đàn được nuôi ở Cổ Sơn bạo động, đó cũng là như vậy.

Cổ loại, đại đa số đều dựa vào cắn nuốt cái cổ loại khác để trưởng thành, hung tàn hiếu chiến, một ít cổ khi biến thành cổ vương hoặc thậm chí là cổ yêu, liền có thể thao tác cổ xung quanh, thậm chí phóng xuất ra tính hiệu làm ảnh hưởng đến cảm xúc cùng suy nghĩ của cô loại xung quanh, khiến cho chúng rơi vào trong cảm xúc điên cuồng tàn sát, mà một khi loại tàn sát nãy hình thành lan tràn, liền sẽ lôi cuốn thêm nhiều giống loài, giống như thú triều.

Khi thú triều hình thành, vạn thú tề bôn, không đi theo chạy, liền bị dã thú phía sau chạy tới đâm vào dẫm đạp trên mặt đất đến chết đi.

Cổ đàn bạo động, lọt vào các loại cổ khác cắn xé, không cắn trả lại, liền chỉ biết sống sờ sờ mà bị cắn chết, chỉ có đem cổ xung quanh cắn chết hết, đánh bại, mới có thể sống sót.

Thiên Long kia không biết vì sao lại lọt trong công kích của đông đảo sinh vật biển điên cuồng đó.

Số sinh vật biển này, tuyệt đại bộ phận đều là phàm thú không có đạo hạnh tu vi, trong đó chỉ có một ít đã tu luyện thành tinh, thành yêu, nhưng đại yêu thì số lượng cực ít. Nếu là thường thường lui tới, đám sinh vật biển này đối với Thiên Long không tạo thành uy hiếp, không nói đến đến bộ vảy của nó rất chắc chắn, trên người còn có vòng phòng ngự, những sinh vật nhỏ yếu này cơ bản không thể cắn tới nó được. Cho dù chúng có thể cắn tới, Thiên Long chỉ cần hất đuôi bay lên trời, liền có thể trốn thoát khỏi khốn cảnh.

Thuật giam cầm phong bế Hải tộc, làm Thiên Long không thể bay lên cao được, mà những sinh vật biển ở Hải tộc lại không ngừng mà còn cuồn cuộn nhào lên, tuy bắn tỉa có lực công kích bạc nhược nhưng như thế nào cũng có thể được sức công phá nhất định. Thiên Long vì thể thoát khỏi vây công của đám sinh vật biển nên đã không ngừng tạo ra sóng biển đem chúng đẩy ra, nhưng chúng lại cắn chết không bỏ, dẫn tới hiệu quả cực nhỏ. Số Hải tộc đó nhào qua, tựa như thiêu thân bay thẳng vào trong lửa, bị Thiên Long phóng xuất ra uy áp cùng vòng phòng ngự liền chết tươi.

Trương Tịch Nhan ẩn tàng thân hình, nhanh chóng tránh đi khu vực của Thiên Long và đám sinh vật biển đang cùng nhau phát cuồng, dùng tốc độ nhanh hơn tiến về hướng của Liễu Vũ.

Ven đường, hoặc là khắp biển rộng an tĩnh không tìm thấy được một sinh vật còn sống nào chỉ còn lại thi thể trôi dạt khắp nơi, hoặc là chính các sinh vân thiển tự tàn sát máu nhiễm vùng biển rộng lớn.

Khi Trương Tịch Nhan tìm được Liễu Vũ, Liễu Vũ đã ra khỏi rãnh biển, đang ngồi trên đá ngầm ở hải đảo phơi nắng, bộ dáng lười nhác, rõ ràng có vẻ thực thích ý, dừng ở trong mắt Trương Tịch Nhan lại mạc danh cảm thấy Liễu đại tiểu thư đặc biệt giống một con hải yêu mê hoặc ngư dân tạo ra giết chóc.

Nàng lên bờ, ngồi xuống bên cạnh Liễu Vũ.

Liễu Vũ biết chút chuyện mà bản thân đã làm, cũng biết Trương Tịch Nhan một đường bơi thẳng tới đây hẳn là đã thấy hết, nghĩ đến Trương đại lão từ trước tới nay đều lấy thương sinh vì niệm, bản thân cô lại tai họa tới nhiều hải sản như vậy, nói không chừng sẽ lại bị giáo huấn, liền giải thích nói: “Em cái này gọi là nhiễu loạn phía sau địch nhân.”

Bỗng dưng, một cổ cảm giác khác thường trong chỗ sâu trong biển khuếch tán mở ra, phất qua bên cạnh hai nàng, cảm giác kia như có điện lưu rà soát qua, lại hình như là ai đang mở to hai mắt quét qua tứ phương.

Liễu Vũ đánh cái rùng mình, cảm giác nguy hiểm thật mạnh mẽ làm cô theo bản năng mà đứng lên, chuẩn bị đổi một chỗ khác.

Trương Tịch Nhan nhặt một hạt cát biển, nhanh chóng luyện chế thành một viên giới tử thạch có không gian rất nhỏ ném vào trong biển, liền kéo Liễu Vũ chui vào trong.

Khi Liễu Vũ chui vào trong giới tử thạch, phát hiện không gian trong này nhỏ tới không thể để được một cái giường lớn, đứng lên đều rất khó, sau khi cô chui vào liền cùng với Trương Tịch Nhan chen chúc thành một đống. Nơi này không giống với những viên giới tử thạch khác bốn phía đen nhánh muốn sờ cũng không thể sờ tới, cô duỗi tay sờ thử thì chạm vào vách tường giống như cát đá. Cô nhỏ giọng truyền âm, “Trương Tịch Nhan, tình huống như thế nào? Giới tử thạch này của chị cũng quá mini đi.”

Trương Tịch Nhan trả lời: “Luyện chế giới tử thạch từ một hạt cát, chế thành như vậy đã là cực hạn rồi, nếu luyện quá lớn liền không thể tàng được.”

Khi hai người nói chuyện, liền cảm giác được có một đám thực khí thế mà cường đại nhanh chóng tới gần.

Trương Tịch Nhan ôm lấy Liễu Vũ, đem không gian xung quanh ép tới cực nhỏ, nhỏ đến mức hai nàng chỉ có thể gắt gao dính chặt vào nhau, không một khe hở, đồng thời phong bế hoàn toàn liên hệ của giới thạch với ngoại giới, lặng lẽ truyền âm cho Liễu Vũ: “Không nên dùng bất kỳ cảm giác hay pháp thuật gì.”

Liễu Vũ nhỏ giọng hỏi: “Hải tộc đã tìm tới sao? Em rất cẩn thận, bọn họ như thế nào tìm thấy được em?”

B.A