Liễu Vũ cũng sẽ bơi lội, nhưng mật độ xương cốt của cô lớn, thể trọng lại không tầm thường, lực nâng của nước biển cơ bản không nâng nổi cô lên. Tại cái nơi địa giới Hải tộc tràn đầy Thiên Cương chi khí, lo lắng bị lộ ra bên ngoài, không thể phóng thích ra Âm Sát khí để ngự khí phi hành gì đó, ở dưới tình huống không có tọa kỵ, phịch thôi đều đã khó khăn, bơi bất động.
Cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan bơi đến nhẹ nhàng, giống như một con cá vậy, quyết đoán đem tay chụp vào trên đai lưng của Trương Tịch Nhan, định bụng đáp một cái đi nhờ xe, lại không nghĩ rằng đem đai lưng Trương Tịch Nhan nới lỏng kéo rớt ra.
Trong tay Liễu Vũ còn đang túm chặt đai lưng của Trương Tịch Nhan, mà Trương Tịch Nhan lại giống như một mũi tên cá nháy mắt đã đi xa tới vài trăm mét.
Trương Tịch Nhan dừng lại, lơ lửng ở trong nước, cúi đầu chỉ thấy quần áo đang siết vào ở chỗ đai lưng bị lỏng ra, đạo bào thu eo êm đẹp biến thành áo dài rộng thùng thình, bộ dáng hơi có điểm quần áo lộn xộn, biểu tình của Liễu Vũ có chút ngu si. Nàng lấy ra một sợi đai lưng khác đeo vào, bơi trở lại bên cạnh Liễu Vũ, ý vị không rõ hai mắt đánh giá Liễu Vũ, hỏi: “Em mở đai lưng của chị ra làm gì?”
Liễu Vũ ý bảo Trương Tịch Nhan xem ở dưới chân, nói: “Bơi không nhúc nhích.” Cô đứng ở trên cát, cố ý đem toàn bộ thể trọng đều áp ở dưới chân, từ chân đến gần nửa thân mình chôn ở trong những hạt cát dưới đáy biển.
Trương Tịch Nhan đã hiểu, nàng vừa định cõng lấy Liễu Vũ, bỗng nhiên nhớ tới, bơi lội thì cõng như thế nào? Tư thế kia, tuyệt đối sẽ không thuần khiết. Nàng duỗi tay giữ chặt tay Liễu Vũ, nói: “Chị kéo em.” Lại nói cho Liễu Vũ: “Em đem Âm Sát khi bọc lấy bên ngoài cơ thể, có thể thúc đẩy chính mình đi tới.”
Liễu Vũ xoay người dán đến phía sau Trương Tịch Nhan, ôm cổ Trương Tịch Nhan, chơi xấu, “Mặc kệ, em muốn chị cõng thôi.”
Trương Tịch Nhan dại ra một lúc, nghĩ thầm: “Không tốt lắm đâu.” Lại vì hành vi chơi xấu này của Liễu Vũ mà cao hứng, đánh ra một đạo ảo thuật đem hai nàng giấu ở trong nước biển, nói: “Em cứ ôm eo, không cần mở đai lưng.” Nói xong liền rời đi như mũi tên rời cung đi thẳng về phía trước.
Liễu Vũ không có cảm giác được trên người Trương Tịch Nhan phóng xuất ra Âm Sát khí hay Âm Dương nhị khí ra bên ngoài, nhưng lại cảm giác được có dòng nước thúc đẩy hai nàng đi lên phía trước. Cô bỗng nhiên nhớ tới Trương Tịch Nhan đã từng dạy mình thuật ngự thủy, bất quá khí đó trọng điểm cô học là ngự khí thuật. Khi biết thuật ngự khí sẽ thông qua đó mà biết được thuật ngự thủy, cho nên, lúc ấy hoàn toàn xem nhẹ thuật pháp bé nhỏ thi triển ở trong nước này.
Khi đó không muốn học, hiện tại… tự nhiên cũng là sẽ không.
Liễu Vũ ôm sát eo Trương Tịch Nhan, yên tâm thoải mái mà dán chặt trên người Trương Tịch Nhan, để Trương Tịch Nhan mang theo cô bơi đi. Cô cảm thấy được Trương Tịch Nhan tựa hồ có điểm mạc danh khẩn trương, cảm thấy có chút cổ quái, sau đó mới chú ý đến điểm quái đó ở tư thế của hai nàng.
Bởi vì Trương Tịch Nhan bơi lên phía trước bằng tốc độ rất nhanh, mà bơi ở trong nước không giống như đi trên đất bằng, giờ phút này nàng đang giống như một con cá đang bơi mặt hướng xuống ở tư thế nằm sấp.
Liễu Vũ muốn Trương Tịch Nhan cõng, liền biến thành ám muội đè trên người của Trương Tịch Nhan, tuy nói ở giữa cách chân khí hộ thể tạo ra khe hở, nhưng lại cũng làm người khó tránh khỏi sinh ra mơ màng.
Tâm niệm của Liễu Vũ khẽ nhúc nhích, đem một tay ôm cổ đổi thành sờ cổ, còn đang có ý muốn thuận thế trượt xuống phía dưới.
Trương Tịch Nhan kinh ngạc nhảy dựng, hơi thở loạn nhịp, ở trong nước thắng gấp một cái, nhấc lên một đoàn bọt nước lớn.
Liễu Vũ phụt cười ra tiếng, nói: “Trương Tịch Nhan, ý tưởng trong đầu của chị không thuần khiết.” Bằng không vừa rồi khẩn trương như vậy làm cái gì, lúc này lại hoảng loạn cái gì, chạm nhẹ một chút, đến mức vậy sao.
Trương Tịch Nhan chán nản! Cái người này chính là cố ý! Chính mình không thuần khiết thì có làm sao, trước kia Liễu Vũ lại không phải không dùng qua tư thế này với nàng, nhưng lời này không thể nói ra được, Trương Tịch Nhan đều chỉnh lại hơi thở, tiếp tục bơi đến phía trước.
Liễu Vũ cố ý chơi xấu, một chốc thì sờ sờ eo của Trương Tịch Nhan, một chốc thì lại sờ vành tai, sờ mặt, ăn đậu hủ no nê.
Trương Tịch Nhan vừa bơi vừa mặc niệm thanh tâm chú, đồng thời dùng ảo thuật đem hai nàng bọc trong ba tầng ngoài ba tầng, bao lại đến kín mít.
Bỗng dưng, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một vùng ánh sáng, trong nước biển tràn ngập mùi máu tươi, Thiên Cương chi khí nồng đậm đến hình thành một đám sương với ánh vàng nhàng nhạt.
Mặc dù cách dòng nước, Liễu Vũ vẫn có thể cảm nhận được Thiên Cương chi khí kia nóng rực. Động tác quấy rối trên tay cô dừng lại, ngẩng đầu, kinh nghi bất định mà nhìn về phía trước.
Trương Tịch Nhan thi triển liễm tức thuật, ngay cả dòng nước cũng không dám nhấc lên một chút động tĩnh, thật cẩn thận mà nhẹ nhàng tiến gần lên phía trước. Sau khi hai nàng bơi khỏi rãnh biển đến phía trước mặt, liền thấy phần biển trước mặt giống như một chiến trường diễn ra một trận đấu lớn.
Khắp nơi đều là thi thể của Hải tộc và vũ khí rơi rớt xuống.
Long tộc, Côn Bằng thân hình khổng lồ rơi rụng cũng hơn mấy trăm con.
Chủng tộc càng cường đại, sinh sản càng khó khăn, loại tử với số lượng như này, hơn nữa trước đó Liễu Vũ sáng lập thông đạo cuốn đi làm chết hết một mớ, thêm việc này đủ để tạo thành thương tổn nặng nề với hai tộc này.
Liễu Vũ nhỏ giọng hỏi: “Phát sinh chuyện gì rồi?”
Trương Tịch Nhan nói: “Không biết nữa, cẩn thận một chút.” Nàng lén lút tới gần một thi thể của Long tộc gần đó, căn cứ vào vảy, sừng rồng, móng vuốt của nó có thể nhìn ra đây là một con rồng gì sống được mấy vạn năm, cho dù không phải Long vương nhưng cấp bậc cũng không khác mấy.
Phía dưới lớp vảy của nó có một lỗ thủng thật lớn, chỗ động mạch chủ nối thẳng đến tim bị cắt đứt, máu tươi trong cơ thể sớm đã cạn sạch. Từ dấu vết của miệng vết thương có thể nhìn ra được vũ khí gây thương tích là pháp bảo Thiên Cương chi khí. Long hồn đã không còn nữa, nhưng nội đan vẫn còn bên trong cơ thể. Những chỗ khác trên người của nó không có bất kỳ vết thương nào khác. Đây là bị đánh lén, bị một kích mất mạng tạo thành.
Bên cạnh thì thể lão long, nằm mấy chục con rồng tráng niên, mỗi một con đều có toàn thân màu vàng kim, giống như được đúc thành từ vàng rồng, có rất nhiều con trên móng và cổ có đeo nhẫn và trang sức hoa lệ, trong số đó còn có mấy con trên người đeo huy chương đồ đằng Thiên Long tộc, nó mang ý nghĩa là có huyết mạch chính thống của Thiên Long, đặt ở Hải tộc, kia cơ hồ tương đương với dòng chính vương thất. Số rồng còn lại kia hẳn là rồng hộ vệ, số tôm cua cá còn lại hẳn là tương đương với quân tốt.
Trương Tịch Nhan lại đi xem xét thi thể Côn Bằng.
Thảm trọng cũng tương đối ít hơn so với Long tộc, Côn Bằng số lượng ít hơn nhiều chỉ có mười sáu con, nhưng mỗi một con vết thương đều chồng chất vết thương, hiển nhiên là trải qua hỗn chiến tắm máu. Có vài con trên người còn có vòng lưới bị tổn hại.
Trương Tịch Nhan cẩn thận xem xét thương thế trên thi thể của Côn Bằng tức khắc hiểu rõ. Nàng giương mắt nhìn về phía chiến loạn ở nơi này, quả nhiên không phát hiện được thi thể của Giao Nhân.
Liễu Vũ hỏi: “Tình huống này là như thế nào? Hải tộc nội chiến sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Không xác định là giá họa hay là…. Thật là do Giao Nhân làm.” Nàng thấp giọng nói: “Em nhìn ở nơi này, cách ra với dòng hải lưu, nước ở đây cũng rất sạch sẽ, không có hải lưu mang đến vật chất dinh dưỡng, xung quanh đều rất hoang vắng, ngay cả thủy thảo và tôm cá cũng ít có, xem như có người muốn giao tiếp đi tới nơi này. Đàn Côn Bằng này hẳn là bị thứ gì đó dẫn lại đây, lọt vào phục kích của các hải tộc loại nhỏ, ngoài ra còn là chiến đấu theo kiểu một tổ ong cùng nhau lên, phục kích bỏ mình. Căn cứ vào miệng vết thương tới phán đoán, rất giống là Giao Nhân làm. Sau khi đàn Côn Bằng này gặp nạn, sau đó Hỏa Long tộc mới tới, bọn họ còn chưa tới gần Côn Bằng liền bị phục kích.”
Nàng nói xong, tựa như nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu trở lại rãnh biển vừa rời khi nãy, lại dọc theo bên sườn ở rãnh biển bơi một vòng quanh khu vực chiến trường, quả nhiên phát hiện phía trên mặt cát biển có rất nhiều khe đá, huyệt động thích hợp với cái loại hải tộc nhỏ ẩn thân, ở trên vách đá còn phát hiện được dịch nhầy ở trên người giao nhân.
Nàng phỏng chừng, sau khi Giao Nhân phục kích Long tộc và Côn Bằng xong, phỏng chừng là băn khoăn cái gì đó, chưa kịp xử lý đống thi thể đó, chỉ vội vàng gom thi thể của bộ tộc của chính mình rồi bỏ chạy.
Rất có thể, số giao nhân này sẽ còn trở lại. Nàng nói: “Chúng ta nhanh chạy tới đó đem số thi…” Bỗng nhiên phát hiện phía sau không có ai, chỉ thấy Liễu Vũ đã lén lút bơi trở lại chiến trường, đang giống như tặc mà gom cái thi thể Long Vương cái con lớn nhất vào trong giới tử thạch.
Đều là vừa mới chết không lâu, còn rất tươi nha.
Trương Tịch Nhan cũng bơi qua, cùng với Liễu Vũ cùng nhau nhanh nhẹn dùng giới tử thạch đem đống thi thể gom vào trong giới tử thạch không sót lại cái nào. Nàng chuẩn bị mang theo Liễu Vũ rời đi, bỗng nhiên cảm nhận được ở phía xa có lượng lớn gợn nước kích động, tựa hồ như có một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn hướng về phía bên này vội vàng tới gần.
Nàng lập tức kéo theo Liễu Vũ bơi về phía rãnh biển, dọc theo cái khe phía dưới phía dưới đáy biển, bơi ra ngoài khu vực chiến trường.
Liễu Vũ cũng cảm thấy được có một lượng lớn Hải tộc đang tiến lại gần đây, ngay cả tiếng thở cũng không dám lộ ra ngoài, gắt gao mà dán sát bên người Trương Tịch Nhan không chớp mắt một đường bơi vào trong khe đá.
Trương Tịch Nhan nâng tay áo phất một cái, đem một tảng đá ở đáy biển dịch lại chắn ở trước cửa động, lại nhẹ nhàng mà phất cát biển sang bằng che lắp lại dấu vết xung quanh. Nàng lược làm cân nhắc như cũ vẫn không yên tâm, lại nhanh chóng đem một hòn đá nhỏ luyện thành giới tử thạch, kéo Liễu Vũ tàng vào trong, hai người lại gắt gao dính chặt thành một đoàn.
Sau khi các nàng trốn kỹ không lâu sau liền có mười mấy con Thiên Long, mười mấy con Côn Bằng, một đống lớn Giao Nhân lãnh theo mấy vạn Hải tộc lại đây.
Bơi ở phía sau ba tộc là những bộ tộc bất phàm có thân thể khổng lồ của Hải tộc, rất nhiều Hải tộc ở phần đầu và ngay cổ có đeo phụ kiện đại biểu cho thân phận địa vị, mang theo vũ khí pháp bảo uy lực cường đại. Trận thế này, nếu nói là đại quân xuất kích cũng không quá.
Bơi ở phía trước chính là một Giao Nhân nho nhỏ, xem bề ngoài thân hình kia, hiển nhiên là một thiếu niên choai choai. Giao Nhân kia hẳn là người dẫn đường cho đại quân, khi đi tới chỗ chiến trường, trợn tròn mắt, dùng ngôn ngữ của Hải tộc bô bô mà dẫn đầu nói chuyện cùng với ba tộc.
Trương Tịch Nhan ngưng thần yên lặng lắng nghe. Nàng đối với ngôn ngữ Hải tộc có thể nghe hiểu được nhưng nói thì không được. Nội dung cơ bản tên Giao Nhân thiếu niên kia nói chính là: “Liền ở chỗ này, ta phát hiện ra chúng nó, nhưng thế nào lại biến mất.”
Liễu Vũ sợ bị phát hiện, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô lẳng lặng chăm chú xem tình huống bên ngoài. Cô xem như người ngoài nghề xem náo nhiệt, đối với trường hợp bên ngoài thật là…. Khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Long tộc, Côn Bằng, đại Bạch Tuộc và thủy quái đi đầu có thân thể vô cùng khổng lồ, nhìn như một oa phong lội tới, nhưng bởi vì khổ người quá lớn, thế cho nên mỗi con đều chiến một diện tích rất lớn, phỏng chừng cá tôm cua ở phía sau sợ chúng dịch bước chân dẫm phải chúng nó nên đứng cách rất xa không dám tới gần, thế cho nên đội ngũ này chiếm cả khu vực rộng lớn này.
Muốn vớt mớ hải sản này, nếu không sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới thì không biết bằng cách nào mới có thể giăng lưới vớt được.
Một con bạch tuộc lớn bơi ra tới, trên đầu con bạch tuộc kia đột nhiên xuất hiện một cặp mắt thật lớn. Đôi mắt nó đột nhiên mở, bắn ra quang mang chói mắt dừng ở trên bề mặt cát biển.
Có xung xung kích thật lớn phóng ra, giống như đem thứ gì đó xé nát, phỏng như đẩy ra mây mù thấy được thủy minh.
Hải tộc ồ lên! Không thấy thi thể, nhưng mùi máu tươi nồng đạm tràn ngập khắp nơi, hiển nhiên nơi này phát sinh qua thương vong cực kỳ lớn.
Trong lòng Liễu Vũ thầm kêu lên một tiếng: “Đệt, nơi này cư nhiên còn có ảo trận.” Cô nghĩ thầm: Kẻ phục kích số Hải tộc này không phải bắt mình cõng nồi đi?