Liễu Vũ nói như thế nào cũng là thần thể, so với Trương Tịch Nhan chịu lực tốt hơn nhiều, dưới tình huống nguy cấp, Trương Tịch Nhan lại đem Liễu Vũ ôm chặt chẽ vào trong ngực, trên cơ bản không cần xem cũng đều biết Liễu Vũ êm đẹp.
Trải qua một chuyến này ở Hải tộc, thương vong thảm trọng, vô luận là Long tộc, Côn Bằng hay Giao Nhân ba tộc vẫn là Hải Thần tộc thắng được, trong thời gian ngắn, bọn họ không thể có lực lượng chi viện cho liên minh Ngự Vu, nếu không có tình huống gì phát sinh bất ngờ, chiến cuộc hẳn có thể ổn định.
Trương Tịch Nhan lo lắng nhất vẫn là Cổ Đạo Tông thực lực yếu kém, không nói cái khác, Thiên tộc chỉ cần phái một kỳ binh đến đánh bất ngờ, đều có khả năng bưng luôn hang ô của nàng, lập tức cùng Liễu Vũ chạy về.
Nàng vừa bước vào Cổ Đạo Tông liền cảm nhận phương hướng đạn điện nghị nghị có vài cổ Thái Dương tinh hỏa nóng rực, thình lình thấy được Kim Ô nữ đế mang theo mấy con Kim Ô lớn đến ngồi ở vị trí của khách, bế mắt đả tọa, biểu tình không rõ hỉ nộ, nhưng tình hình này hiển nhiên là chuyện quan trọng.
Cảm nhận được có tầm mắt quét tới, Kim Ô nữ đế mở mắt ra liền thấy được Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ xuất hiện ở bên ngoài đại điện. Kim Ô nữ đế khẽ cười một tiếng, nói: “Này là không thể trở lại sao?” Tiếng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng mang theo vài phần ý vị không rõ.
Trương Kiều Nghiên nói với Trương Tịch Nhan: “Mấy tháng các con không ở đây, đầu tiên là tin tức Hải tộc bị Vu thần thụ phong bế, tiếp theo là liên minh Ngự Vu bất kể đại giới bắt đầu công kích về phía Lãnh Cốt, người cảm nhiễm Phệ Thần Trùng mãnh liệt tăng lên mỗi ngày, bạo động không ngừng….” Bà nói tới đây liền dừng lại đề tài này. Chuyện bên trong, bà biết Trương Tịch Nhan có thể trực tiếp hướng tới Lãnh Cốt để hiểu rõ ràng. Huống hồ có Kim Ô nữ đế ở nơi này, vạn nhất nói sai chỗ nào đó, ngược lại thụ người lấy bính.
Kim Ô nữ đế nói: “Hiện giờ Phệ Thần giới từ chiến trường của Ngự Vu liên minh đã tràn ra các bộ lạc khác chưa từng tham gia, cơ hồ có thể nói là nhanh chóng quét sạch Thiên tộc.” Bà nói xong, ánh mắt sắc bén như tia chớp cắm vào trên người Trương Tịch Nhan, ngữ khí lại trước sau như một vẫn mềm nhẹ, “Không biết Đại Tế Tư có biện pháp gì để thu thập cục diện này không?”
Trương Tịch Nhan lập tức bước vào trong điện, ngồi vào trên vị trí chủ vị, lấy cảm giác liên hệ Lãnh Cốt, “Tình huống ở chỗ đó của cô như thế nào?”
Lãnh Cốt không trả lời, chỉ giống như trước kia buông ra ý thức trong đầu của mình, để Trương Tịch Nhan có thể dễ dàng biết được ý tưởng, ký ức của chính mình, này cũng giống như đem toàn bộ cơ thể giao vào trong tay Trưng Tịch Nhan, Trương Tịch Nhan chỉ cần động một ý niệm, nàng ta có thể bị lau sạch đi ký ức, biến lại trở về con rối đầu óc trống trơn như trước kia.
Trước tiên Trương Tịch Nhan cảm giác được Lãnh Cốt sinh khí, bãi công. Này đúng thật là cảm xúc, tình cảm càng ngày càng phong phú, không tính bạch phịch. Vô số hình ảnh tiếng nói, cảm xúc nhanh chóng hiện lướt qua trong đầu nàng, tương đương với lấy thân phận của Lãnh Cốt trực diện một lần nữa ở tiền tuyến chiến trường.
Giết chóc, và giết chóc vô chừng mực.
Sức chiến đấu của Ngự Vu liên minh không ngừng cuồn cuộn tham gia vào chiến trường, cùng những Thiên tọc cảm nhiễm Phệ Thần Trùng vẫn còn giữ được ý thức cùng nhau công kích Lãnh Cốt, những thứ bị trấn áp ở Bạch Cốt Uyên cũng nhân cơ hội bạo động. Mặc dù Lãnh Cốt có thể khống chế Phệ Thần Trùng không tràn ra bên ngoài, lại không cách nào khống chế Thiên tộc muốn chết chui vào, số lượng Phệ Thần Trùng thú đã vượt qua giới hạn Lãnh Cốt có thể trấn áp được, ngoài ra số lượng càng tăng nhanh.
Bọn họ là cố ý. Bọn họ nhìn ra được Lãnh Cốt không tiếp nhận nhiều Thiên tộc đến vậy, liền không thể khống chế được Bạch Cốt Uyên, tiếp đó có chủ ý đánh chết nàng ấy, để Lãnh Cốt mất đi lực khống chế Bạch Cốt Uyên, cũng không có cách nào bắt đầu tổ chức quân ngũ, thậm bị rơi vào phản công của Phệ Thần Trùng thú.
Lãnh Cốt mệt mỏi ứng phó, ngoài ra số lượng Phệ Thần Trùng thú quá nhiều, đã vô lực khống chế, vì thế liền hất chân sau không làm.
Nàng ấy không thèm trấn áp Bạch Cốt Uyên, tùy ý Phệ Thần Trùng thú thoát ra bên ngoài, cũng không hề khống chế Phệ Thần Trùng tràn lan ra ngoài, vì tự bảo vệ bản thân mà bắt đầu cắn nuốt tấn ất Phệ Thần Trùng để bản thân lớn mạnh hơn, tính toán nhân cơ hội này đánh sâu thành thần. Cùng với việc phí công sức quá nhiều trong việc trấn áp Bạch Cốt Uyên, không bằng tự tu luyện thành thần càng có lực chấn nhiếp, dù sao nàng ấy muốn bảo vệ là Vu tộc cùng Liễu Vũ chứ không phải Thiên tộc.
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm, “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.” Nàng không muốn mở ra chiến tranh để trăm họ lầm than, không muốn cuốn vào những người vô tội, nhưng nàng không phải thánh mẫu cũng không phải siêu nhân, lấy sức lực của bản thân không chống nổi thương sinh trong thiên hạ, càng quản không được những ai tự tìm đường chết. Nàng liền người bên cạnh đều thủ đến gian nan, chính mình đều ở nơi sinh tử bồi hồi, cũng không có bất luận lý do gì không cho Lãnh Cốt tự bảo vệ chính bản thân nàng ta mà lại đi bảo hộ ranh giới, thương sinh trận doanh của phe đối lập.
Trương Tịch Nhan phi thường bình tĩnh đạm nhiên mà nhìn về phía Kim Ô nữ đế, nói: “Lửa cháy, xây lên phòng tuyến cách ly, phái ra đội phòng cháy khống chế thế lửa, cũng không thể chịu nổi có người cuồn cuộn không ngừng châm dầu vào lửa, dẫn tới thế lửa lại tràn ra lần nữa, tia lửa văng khắp nơi, đốt tới rừng rậm ở các nơi khác.”
Kim Ô nữ đế nói: “Phệ Thần Trùng tràn đến các nơi ở Thiên tộc, tất cả Thiên tộc đều không thể lại chỉ lo cho chính mình, đã có xu hướng liên hợp lại với nhau. Vu tộc, Vu Đạo giới, sợ là đỡ không nổi lực lượng của toàn bộ Thiên tộc hợp lại.”
Trương Tịch Nhan đạm nhiên cười, nói: “Nữ đế nhìn xem ta có mấy cái phân thần hóa thân giống như Lãnh Cốt? Lại đoán xem ta cùng với Ô Huyền ai có thể thành thần trước?” Cho nhau uy hiếp, ai còn sẽ không a. Nàng có thể giúp Liễu Vũ thành thần, Vạn Pháp mà thánh ở Địa Linh giới thành thần cũng có nàng nhúng tay vào trong đó, liền hỏi Thiên tộc kỵ hay không kỵ, sợ hay không sợ.
Xác thực Thiên tộc thật sự rất cường thịnh, tài nguyên cũng nhiều, nhưng cũng chịu không nổi số lượng quá nhiều của Thiên tộc, phân đều thì trên đầu mỗi Thiên tộc còn lại được bao nhiêu? Liền tính Ô Huyền là Kim Ô quá nữ không thiếu tài nguyên tu luyện, Kim Ô tộc có một đại bộ phận cần nuôi dưỡng, tiêu hao cũng rất lớn, nào có thể so kịp với Tỳ Hưu keo kiệt Vu thần thụ. Huống hồ, vì sinh ra là cường đại nên Kim Ô lớn lên rất chậm, rất nhiều xương cốt vẫn còn rất mềm, kinh mạch vẫn chưa mọc được rắn chắc, thân mình cũng chưa phát dục hoàn toàn, mạnh mẽ đánh sâu vào thần cảnh, kia cùng yết địch cổ vũ không khác biệt.
Trương Tịch Nhan sớm đã thành niên, hoàn toàn không có băn khoăn này giống Ô Huyền, lúc nào cũng có thể đánh sâu và thần cảnh, chỉ cần tài nguyên đủ là được.
Nàng còn tu luyện Cổ thuật, mà cổ loại am hiểu nhất chính là cắn nuốt tiến hóa chỉ cần có đủ tài nguyên đủ chất dinh dưỡng, giục sinh phát triển rất nhanh. Lực cản lớn nhất khi nàng tu luyện thành thần đó là tu luyện Thiên Nhãn hao phí quá lớn, của cải mỏng, chống đỡ không nổi, lại chính là muốn đem căn cơ có thể kháng vững chắc thêm một chút. Hiện giờ nàng có Phượng Hoàng thần hỏa, sau đó bảy đua tám thấu chút tài nguyên, mạnh mẽ đánh sâu vào thần cảnh, không phải không có hy vọng.
Trương Tịch Nhan có bao nhiêu khó gặm, nhìn một cái kết cục Thiên Long tộc và Thiên Phượng tộc và nàng đã giảo đục Thiên tộc thành cái dạng gì liền biết. Cho dù là sang bằng Vu Đạo giới, trừ bỏ hoàn toàn chọc giận Trương Tịch Nhan, là làm thực lực suy yếu không khởi dậy được đối với Trương Tịch Nhan cũng không có tác dụng gì.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Ô nữ đế ngăn lại các bộ lạc Thiên tộc, tự mình đi vào Vu Đạo giới chờ Trương Tịch Nhan ở chỗ này.
Kim Ô nữ đế nói: “Nếu lại đánh tiếp, đối với Thiên Vu hai giới đều là tràng tai nạn.”
Trương Tịch Nhan nói: “Chuyện của Vu tộc ta có thể một lời mà quyết. Chuyện ở Thiên tộc, nữ đế có khả năng không?”
Kim Ô nữ đế im lặng. Không thể. Tuy Kim Ô tộc là đế tộc đứng đầu ở Thiên giới, các bộ tộc bên bên ngoài bên ngoài tôn sùng, trên thực tế các bộ tộc đều đó suy tính riêng của họ, từng người tụ tập bao đoàn, bà có thể hoàn toàn hiệu lệnh, nhưng cũng không trực tiếp khống chế các bộ tộc đó, có không ít bộ tộc dựa vào Kim Ô tộc nhưng là bằng mặt không bằng lòng. Tỷ như Thiên Bằng tộc, bên ngoài là dựa vào Kim Ô nhưng thực tế lại cùng Thiên Phượng tộc hợp tác với nhau làm ra việc ám sát Liễu Vũ, giảo thành sự tình như trận chiến như hiện tại.
Phệ Thần Trùng ra, Thiên giới hoàn toàn rối loạn.
Bộ tộc Kim Ô tộc trực tiếp khống chế, địa giới đều xuất hiện Phệ Thần Trùng và Phệ Thần Trùng thú, lúc này mới bức cho Kim Ô nữ đế không thể nào không ra mặt. Nhưng thấy được, tình thế đã vượt qua ngoài sức khống chế của Trương Tịch Nhan và Lãnh Cốt.
Ô Huyền xuất hiện ở cửa đại điện, bên cạnh còn đi theo Lê Vị chỉ cao hơn một mét một chút.
Kim Ô nữ đế nhìn thấy nữ nhi không biết đã lãng tới nơi nào đột nhiên xuất hiện, không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Sao con lại tới đây?”
Ô Huyền giơ tay, bàn tay xuất hiện một rổ trái cây nhỏ đưa cho Kim Ô nữ đế, nói: “Con và Lê Vị vừa mới hái ở bí cảnh.” Nàng ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kim Ô nữ đế, hỏi: “Mẹ, sao người lại tới đây? Thiên tộc lại làm ra sai lầm gì sao?”
Kim Ô nữ đế đem chuyện Phệ Thần Trùng tràn lan nói cho Ô Huyền nghe.
Ô Huyền nhìn mẹ nàng ta giống như nhìn cộc lốc, làm bộ như suy tư gì đó, “Bên ngoài Kim Ô tộc của chúng ta không phải có loạn lưu Thứ Nguyên Giới làm cách ly sao? Phệ Thần Trùng như thế nào lại tràn qua được? Giới môn thất thủ sao? Hay có ai cố ý mang vào?”
Tầm mắt Kim Ô nữ đế dừng trên người Ô Huyền quét qua.
Ô Huyền ở địa giới nhân gian chuyển thế luân hồi nhiều năm như vậy, không ít đời đều đầu thai ở vương thất hoàng tộc, thấy qua nhiều loại phân tranh, đối với cục diện này của Thiên tộc chính là nhìn quen không trách. Nàng ta kề sát vào Kim Ô nữ đế nhỏ giọng nói: “Mẹ, người nói, chúng ta thừa dịp các bộ tộc đang hỗn loạn, nhất cử đem bọn họ bắt lấy, thật tiện. Phệ Thần Trùng lại loạn, cho dù cảm nhiễm Phệ Thần Trùng, trong một chốc cũng không thể chết được, sau này từ từ trừ giải là được, lại không phải không ai có thể giải. Làm được Kim Ô nữ đế, thì làm Thiên đế hiệu lệnh Thiên tộc thoải mái. Thành Cát Tư Hãn, nhất cữ dẹp yên các bộ lạc thảo nguyên, thành lập đế quốc Mông Cổ. Mẹ, ở điểm này người nên học người ta một chút.”
Liễu Vũ khiếp sợ mà nhìn về phía Ô Huyền với bộ dáng của một học sinh tiểu học.
Kim Ô nữ đế yên lặng nhìn Ô Huyền. Một lúc lâu sau vẫn vô ngữ. Bà mất một hồi lâu mới nói: “Con ở Vu tộc nói muốn ta dẹp yên các bộ lạc Thiên tộc, thống nhất Thiên tộc?”
Ô Huyền nói: “Ở đây lại không có người ngoài.” Nàng ta ngọt tư tư mà hướng về phía Trương Tịch Nhan cười, nói: “Đúng không, Trùng Trùng?”
Trương Tịch Nhan tâm nói: “Thiên tộc thống nhất đối với Vu tộc không phải là chuyện tốt.”
Nhưng trước mắt, Kim Ô tộc thay đổi đầu mâu đi đánh Thiên tộc khuếch trương lãnh địa, như thế nào cũng đều nhằm vào Vu tộc mạnh lên. Kim Ô tộc có thể đánh hạ toàn bộ Thiên tộc hay không còn khó nói. Tuy nói Kim Ô đại đế và Kim Ô nữ đế sức chiến đấu có thể sánh ngang với thần, mà thần ở Thiên tộc đặt ở bên ngoài vẫn có tới mười mấy vị, các bộ tộc không hiện sơn không lộ thủy liền càng không biết là bao nhiêu. Ý tứ của Ô Huyền muốn thâu tóm toàn bộ các bộ lạc Thiên giới, các bộ tộc khác cũng có tâm tư thay thế. Thiên tộc toàn diện nội loạn, đối với Vu tộc là chuyện tốt.
Trương Tịch Nhan nói: “Chuyện bên trong Thiên tộc các cô tôi không tiện trộn lẫn vào.”
Kim Ô nữ đế khẽ quát Ô Huyền: “Con đúng thật là nghĩ cái gì là muốn cái đó.” Bà tức giận mà nói: “Trước cùng mẹ trở về một chuyến, đem Phệ Thần Trùng bay tới đốt một đợt đi.”
Ô Huyền “Nga” một tiếng, nói với Lê Vị: “Em về bận xong lại đến tìm chị chơi.”
Lê Vị nhẹ nhàng gật đầu.
Ô Huyền xoa bóp gương mặt nhỏ đầy thịt của Lê Vị nói: “Ngoan ngoãn chờ em.” Đứng lên nói: “Trùng Trùng, chúng tôi cáo từ.” Lại vẫy vẫy tay về phía Liễu Vũ nói: “Cúi chào.”
Liễu Vũ tính lễ phép vẫy vẫy tay lại.
Kim Ô nữ đế thở dài, đứng dậy, nói với Trương Tịch Nhan: “Làm phiền. Chúng ta liền cao từ ở đây.”
Trương Tịch Nhan đứng dậy đưa tiễn.
Lê Vị ngẩn ngơ xuất thần mà nhìn Ô Huyền mang theo một đám Kim Ô rời đi. Cô ấy có Trùng Trùng gánh vác hết gánh nặng không cần để ý tới việc gì, làm một nhàn vân dã hạc, Ô Huyền lại có tính tình yếu thích náo nhiệt khắp nơi giảo ra chuyện, lại mang trên người cái thân phận Kim Ô quá nữ, còn không biết sẽ giảo ra sóng gió như thế nào nữa.
Trương Tịch Nhan sờ sờ đầu nhỏ của Lê Vị, nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đem bản thân nuôi lớn thêm cường tráng, lớn lên thật tốt mới là chính sự. Như vậy ngày tháng gian nan đều lại đây, cục diện hiện giờ so với năm đó của chúng ta đã tốt hơn rất nhiều.”
Lê Vị liếc mắt qua Trương Tịch Nhan nói: “Em không phải trẻ con.” Nói xong, biến thành bộ dáng của chính mình năm đó ở Nhân gian, từ trên ghế đứng dậy, rời khỏi đại điện nghị sự.
Liễu Vũ chính mắt nhìn thấy một em bé béo béo biến thành một đại mỹ nữ tóc dài ôn nhu nội liễm lại lộ ra vài phần vũ mị còn có dáng người thật đẹp thì trợn tròn mắt. Cô nghĩ thầm: Có thể biến thành như vậy sao?
Trương Tịch Nhan nói: “Em ấy kiếp trước lớn lên là như vậy. Em cũng đã từng gặp qua.” Nhưng thật ra so với trước kia u buồn âm trầm giảm bớt ôn hòa hơn rất nhiều. Nàng lại gọi Trương Kế Bình và trưởng lão các phòng tới, tìm hiểu tình hình của các bộ lạc Vu tộc và Cổ Đạo Tông.
Cô Đạo Tông và các bộ lạc Vu tộc xuất chinh, chỉ có một nửa sống sót trở về, trợ cấp thương vong chỉ có thể hoạch ở điểm này, căn bản không đủ bổ sung chiến hại. Nhưng dưới chế độ hiến tế của các bộ lạc Vu tộc, cung phụng thần linh hiến tế bằng sinh mệnh đều thuộc bình thường, các bộ lạc Vu tộc không những không tới đòi bồi thường trợ cấp, còn đem việc bọn họ hiến sinh mệnh cùng máu tươi, xuất chinh thảo phạt Thiên tộc làm vinh quang, thế nhưng còn sinh ra chút sức mạnh thổ khí dương mi.
Về sau Trương Tịch Nhan còn phải chi tiền bồi dưỡng nhân tài cùng xây dựng, không có nhiều tiền tài có thể chi rải rác ra ngoài để trợ cấp chiến hại như vậy, liền nghĩ tương lai sẽ chọn ra một ít mầm tốt từ các bộ tộc đã xuất chinh để bồi dưỡng, sau đó xây dựng quy hoạch để bọn họ chọn một ít, không thể để bọn họ bỏ công sức không không.
Mặc dù là Cổ Đạo Tông bên trong, lại là cùng tiêu chuẩn với các bộ lạc trong Vu tộc mà phát trợ cấp cho tất cả người đã nhận nhiệm vụ.
Vì thế, Trương Kế Bình khóc than. Bảo khố tông môn trống không, hỏi khi nào khai thác huyền bí cảnh thi quái cổ. Mẹ, người có thể đừng vừa về tới một tẹo lại đi ra ngoài được không, tốt xấu gì cũng ở lại lâu một chút, xử lý một ít sự vụ tông môn đi, đều đã nghèo muốn chết, sinh hoạt thường ngày sắp chịu không nổi nữa rồi.
Trương Tịch Nhan nói: “Trong thời gian ngắn sẽ không đi ra ngoài. Đi về trước đi, chờ định xong chương trình, sẽ lại kêu các người tới.” Nàng nói xong, đứng lại, kéo Liễu Vũ rời đi.