Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 153



Huyền bí cảnh thi quái đối với những người tu luyện Cổ thuật mà nói đó là thánh địa tu hành.

Ở Cổ Đạo Tông, dưỡng cổ và tu luyện Cổ thuật mới là chủ yếu, môn hạ đệ tử cơ hồ đều lựa chọn Cổ Đạo song tu.

Có thêm một bản mạng linh cổ tương đương có thêm một mạng, tu luyện bản mạng linh cổ so với tu luyện bản mạng pháp bảo càng có lời hơn, tuy rằng dưỡng cổ có thể gặp nguy hiểm phản phệ, nhưng tu luyện bản mạng pháp bảo, một khi gặp tai nạn, pháp bảo bị hủy cũng có thể xem như xóa hơn phân nửa cái mạng.

Dưỡng cổ, nếu gặp phải cổ trùng phản phệ, còn có thể hướng tới sư trưởng tông môn hoặc dược phòng, y đường cầu cứu, không như tu luyện bản mạng pháp bảo gặp phải tai nạn liền thảm hại khỏi bàn, nếu là dưỡng được cổ trùng tới khi chúng mở được linh thức cũng có thể xem như có thêm sủng vật, đồng bọn. Quan trọng nhất chính là, lúc trước vị trí địa lý của Cổ Đạo Tông lấy nơi Âm Sát khí làm chủ, tu luyện Cổ thuật càng có thể thích ứng được với hoàn cảnh, tiện lợi sẵn có, từ kinh tế mà nói, có thể giảm bớt rất nhiều tiền mua bùa thanh trừ Âm Sát khí, tiền kiệm được một mớ tiền chi tiêu.

Lần này đi huyền bí cảnh thi quái, mang đội chính là lão tổ và Vu thần Liễu Vũ, nếu bọn họ có thể đi theo, đó là cơ hội tốt như thế nào? Không nói cái khác, chỉ nhìn một cách đơn giản các nàng thi triển thần thông như thế nào đều có thể mở rộng và tăng thêm kiến thức, rất có lợi cho việc tu hành về sau.

Hiện giờ tin tức vừa đưa ra, từ trên xuống dưới của Cổ Đạo Tông đều oanh động.

Trương Kế Bình chân trước vừa nhận được tin tức, sau lưng liền chặn lại tin tức không cho đại chưởng phòng và các trưởng lão của các phòng không xuất thân từ hai họ Trương, Liễu biết.

Thợ mỏ là cu li, trước giờ trên cơ bản không có người của hai họ Trương và Liễu đi làm, người ta là lưng được dựa đại thụ, làm việc lương cao, có rất nhiều tài nguyên tu luyện, trước nay không cần chịu khổ đi đào quặng để kiếm sống.

Hiện giờ cái loại cu li, vẫn là nhường cho họ tới làm đi.

Trương Kế Bình nghĩ thầm, mẹ chỉ để hắn chọn mấy người để đi vào, nhưng lại không nói là phải chọn người họ Trương và họ Liễu, huống hồ với cái tính tình kia của mẹ cũng sẽ không làm như vậy.

Hắn hiểu rõ, có rất nhiều người không phải hai họ Trương và Liễu, nhìn thấy hai dòng họ này ở Cổ Đạo Tông hưởng thụ tài nguyên tốt, thân cư muốn vị, ít nhiều gì cũng đỏ mắt cùng tâm lý không cân bằng, cảm thấy tông môn có điểm bất công không công bằng, cũng sẽ lo lắng lần này đi vào chỉ mang theo người của hai nhà Trương Liễu. Đãi ngộ và hưởng thụ của hậu đại hai nhà Trương Liễu, kia đều là đời đời dư dả. Trương Kế Bình có thể ngồi ở vị trí này, cũng là vì hắn một người mẹ lợi hại, bằng không, lấy đạo hạnh của hắn, phỏng chừng chỉ có thể làm thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ.

Bất quá, những người này chỉ là ngầm nói thầm vài câu, nhưng thật không bởi vì vậy mà sinh sự nháo tới nhiễu loạn, hắn cũng tự nhiên tùy vào bọn họ vậy. Dù sao, ai đều có thời điểm tâm lý không cân bằng, chính mình còn có đây. Kiếp trước của mẹ thì đối với cha của hắn tốt hơn đối với hắn, kiếp này thì mẹ lại đối tốt với Liễu Vũ hơn đối với hắn, trong lòng hắn khó chịu, kia cũng thật rất nghẹn.

Nhưng lại nói, có người vội vàng muốn làm cu li tới vậy, chuyện tốt a!

Trương Kế Bình lập tức an bài.

Làm thỏ mỏ dễ bàn, chỉ cần là đệ tử tu luyện tới tôi cốt cảnh đều có thể đến báo danh để đi đào quặng. Sau khi đi vào, muốn ra ngoài thì phải mãn thời hạn là 5 năm, trước khi muốn đi phải suy xét rõ ràng ăn khổ kia được hay không, có chịu nổi cuộc sống không có mặt trời trong 5 năm hay không. Cậy mạnh cũng không liền quán, dù gì trước khi đi vào cũng phải ký giấy sinh tử, bị điên sẽ được chữa trị, chết thì bao chôn.

Muốn làm đội trưởng hoặc là quản sự của thợ mỏ, vậy thì đến khảo thí so để tuyển chọn. Trước tiên phải thông qua khảo hạch tuyển chọn, hắn lại đem danh sách quản sự trình lên trên, để mẹ hắn và Liễu Vũ chọn.

Còn về phòng thu chi, quản lý buôn bán cái này dễ tính, này đó thuộc về quản lý tiền tài, người này sẽ từ Trương Kế Bình tin tưởng và an bài, trực tiếp chỉ định là được, ai cũng không không thể đến tranh.

Pháp sư phụ trách luyện chế trận bàn, duy tu pháp trận, chỉ có người của phòng Pháp trận đảm nhiệm, cái này cũng từ Trương Kế Bình trực tiếp chỉ định, dù sao người có đạo hạnh trong phòng Pháp trận mới được đi vào giữ gìn pháp trận, dùng hai bàn tay liền có thể điếm xong, có một người tính một người, toàn bộ kéo lên.

Diệt trừ này đó, cái mọi người có thể tranh duy nhất chính là bảo an của quặng mỏ, cái này giống như tuyển thợ mỏ, chỉ cần đệ tử có đạo hạnh tu luyện đủ yêu cầu, nhưng yêu cầu lại rất cao.

Bảo an quặng xưởng chia thành tuần tra cùng thủ vệ.

Tuần tra là từ đệ tử nội môn đảm nhiệm, ít nhất tu vi cũng phải đạt tới hóa linh cảnh. Hóa linh cảnh đối ứng chính là động thực vật tu luyện thành yêu, có thể thi triển pháp thuật thần thông phi thiên độn địa, đã hoàn toàn thoát ly khỏi cảnh giới của phàm nhân, bước vào giai đoạn thuộc linh thể.

Đệ tử đảm nhiệm thủ vệ yêu cầu thấp nhất tu luyện đến thần khiếu cảnh, ý đây nói đến nguyên thần hồn phách tu luyện thành công, từ một tầng nào đó mà nói, là như đã chết và siêu thoát, mặc dù thân xác đã chết, nguyên thần thì có thể tồn tại ở hậu thế, đối ứng chính là cấp bậc yêu tổ. Cổ Đạo Tông hiện giờ, trên cơ bản nhóm thuộc về về loại này chính là cổ người tổ tông có vài ngàn năm cũng với một ít người có thiên tư xuất chúng mới có thể tới cảnh giới này. Thông thường tu luyện tới cảnh giới này, đều là nhân vật trưởng lão cấp lão tổ ở các phòng. Đi đến khu vực khai thác mỏ, đó đều là tọa trấn một vùng, một khu vực, thời điểm không có việc gì bản thân cứ làm ổ ở đó tu luyện, thời điểm có việc thì đi ra ngoài thanh trừ nguy hiểm, bảo hộ an toàn cho khu vực khai thác mỏ và đệ tử tông môn.

Còn lên cao nữa là thánh cảnh, hiện tại Cổ Đạo Tông chỉ có ba người, Trương Kế Bình, Trương Kiều Nghiên và Hắc Hồ.

Kim giáp thi vương ở huyền bí cảnh thi quái, tuy không có bản lĩnh thần thông gì, nhưng lại có thể trạng cường tráng lực lượng cường đại, bên trong lại có cấm chế, thánh cảnh đi vào đều không lại chúng nó, cho nên lần này đi vào người đảm nhiệm tuần tra cũng thủ vệ, tất nhiên sẽ được lão tổ Trương Tịch Nhan tự mình chỉ điểm, còn sẽ trang bị thêm thực lực của vũ khí, pháp bảo hoặc là những thứ tài liệu linh tinh khác.

Dưới loại tình huống này, cổ người tổ tông đều ngồi không yên, đều muốn đi.

Người báo danh quá nhiều, nếu nhiều người tới báo danh như vậy, Trương Kế Bình liền ở quảng trường nội môn mở một trận tỷ thí để tuyển chọn tuyển dụng, khiêu chiến tìm ra những người có thực lực mạnh nhất sẽ được đi vào.

Này cũng có thể xem như đại bỉ tông môn, cổ người tổ tông người thường làm ổ không ra đều ra tới, người có thực lực nổi bật của các núi, các thành, các phong đều ra tới tham gia tuyển chọn. Người muốn xem náo nhiệt, quan sát học tập kỹ thuật chiến đấu cũng kéo tới. Nội môn quảng trường biển người tấp nập, rất náo nhiệt.

Liễu Vũ nguyên bản đang ở Vân Hải Ngọc Các phụ giúp Trương Tịch Nhan xử lý hải sản, đem xương rồng muốn bày trận lấy ra, nhưng thấy quảng trường nội môn thật quá náo nhiệt, ngồi yên không được, cũng chạy tới để xem.

Cô biết chính mình là thần có điểm yếu, sức chiến đấu thì tra, cũng muốn đến quan sát để học một ít bãn lĩnh chiến đấu.

Cô dùng ảo thuật đem bản thân giấu đi, nghênh ngang ngồi trên nóc nhà đại điện Cổ Đạo Tông, quan sát đài tỷ thí phía dưới.

Người dự thi quá nhiều, vì thế cùng lúc kéo ra mười cái lôi đài, hai cái lôi đài là tuyển chọn thủ vệ, tám cái còn lại là dùng để tuyển chọn đệ tử tuần tra, đánh đến khi thế ngất trời, người đến vây xem thì xem đến mê mẫn.

Còn Liễu Vũ thì: ?????

Có bốn cổ người tổ tông chia ra hai cái lôi đài đánh nhau, rõ ràng nhìn thoạt qua như bọn họ dùng toàn lực để chiến đấu, nhưng Liễu Vũ sao lại cảm thấy bọn họ như những ông cụ đang ở công viên múa Thái Cực quyền vậy, khỏi nói cái độ chậm nha, cô nhìn đều chấp thế bọn họ. Tốc độ của thi quái ném bọn họ xa cả 80 con phố. Liền chọn những người này, đi và huyền bí cảnh thi quái để làm bảo an? Xác thực không phải là đi đưa đồ ăn cùng không lấy tiền lương sao?

Bọn họ thả ra bản mạng linh cổ, con nhện con rết đều mang ra tới. Chúng nó không chỉ mọc cánh, còn biết chơi biến thân, biến ra một cái nhuyễn thân mê hoặc đối phương.

Rõ ràng bọn họ đánh nghiêm túc tới như vậy, Liễu Vũ thoạt nhìn lại tổng cảm thấy bọn họ cứ như đang tự ở nhà luyện công.

Cô vạn phần hoài nghi, đám này thật là do Trương Tịch Nhan dạy ra?

Trương đại lão thực lưu nha, dạy người trong tông môn không tới mức thành đồ ăn như vậy đi?

Liễu Vũ lặng lẽ truyền âm cho Trương Tịch Nhan, “Có phải thời điểm chị dạy đồ tử đồ tôn là tàng thư có phải hay không? Vì cái gì người của Cổ Đạo Tông thoạt nhìn yếu tới như vậy?”

Trương Tịch Nhan không quá hiểu, hỏi: “Ý em là gì?”

Liễu Vũ dùng ảo thuật đem những cảnh tượng bản thân thấy hiện ra trước mặt Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan nói: “Em là Cổ thần, là Hoa Thần Cổ tu luyện thành thần. Em cùng với những loại cổ đó không giống nhau, giống như sự khác nhau giữa Thiên Long tộc cùng với tôm cá vậy, trời sinh chủng tộc có chênh lệch. Ở Bất Chu Sơn, Nhân tộc nằm trong phàm thuộc, thuộc vào chuỗi đồ ăn chính, không có thân thể cường hãn, không phải sinh ra là đã có thần thông, những người hiện tại em thấy là Nhân tộc bình thường, chị cùng Du Thanh Vi mới thuộc về dị loại của Nhân tộc. Chị với kiếp trước dung hợp, trên thực tế hẳn có thể xem là Vu tộc. Ông nội của Du Thanh Vi nghịch thiên cải mệnh đoạt tạo hóa của Lộ Vô Quy, có được lực lượng của giao long, có thể xem như thuộc về Địa Linh tộc.”

Liễu Vũ chỉ cảm thấy áp lực như bị núi lớn đè, thật lo lắng cô và Trương Tịch Nhan thêm vào đều không thể mang nổi một Cổ Đạo Tông yếu thành như vậy. Cô nói: “Trong Nhân tộc chắc cũng sẽ có kỳ tài kinh tài tuyệt diễm đi.”

Trương Tịch Nhan nói: “Kỳ tài kinh tài tuyệt diễm ở Cổ Đạo Tông đều trước mặt em rồi đó. Lấy thời gian của phàm nhân chỉ dùng thời gian 300 năm là có thể tu luyện đến hóa linh cảnh, cái này giống như một con đại yêu phải dùng 300-400 năm mới có thể tu luyện biến thành hình người, thế này đã là thực phi phàm. Có cổ người mất khoản ngàn năm ngắn ngủn liền có thể tu luyện tới thần khiếu cảnh, thân thể chết rồi vẫn có thể siêu thoát.”

Liễu Vũ nhìn nhóm thiên tài trong Nhân tộc này đấu nhau với các động tác chậm, từng trận tâm tắc: Gánh nặng đường xa a.

Cô lại một lần nữa đối với Trương Tịch Nhan tràn ngập khâm phục. Trương đại lão một mình có thể lôi kéo cả một cái tông môn như vậy, là thật sự rất rất trâu bò.

Liễu Vũ nhìn bọn họ tỷ thí thêm một chút, đối với thực lực của đệ tử Cổ Đạo Tông lại có thêm nhận biết, liền trở về Vân Hải Ngọc Các, giúp Trương Tịch Nhan xử lý hải sản, lấy xương Thiên Long làm tài liệu bày trận.

Lấy thực lực của bọn họ, huyền bí cảnh thi quái một khi có sai lầm xuất hiện, kia tuyệt là tai họa ngập đầu.

Liễu Vũ đột nhiên liền có nhận tri và giác ngộ chính mình cũng trở thành đại lão, cũng đột nhiên cảm nhận được gánh nặng trên vai của mình.

Cổ Đạo Tông yếu sao? Không nha mà là đặc biệt yếu. Nhưng là nơi hai nàng dừng chân mà, rời khỏi nơi này, kia đều là địa giới của tộc khác còn các nàng là ngoại lai khác loại, ở chỗ này mới có thể tìm được chút lòng trung thành như vậy.

Trương Tịch Nhan thấy Liễu Vũ lung lay đi ra ngoài gần nửa ngày trở lại, thái độ cũng thay đổi, ngay cả xử lý hải sản cũng nghiêm túc hơn, có điểm không quen lắm, nàng rất tò mò, nên hỏi: “Em đây là đột nhiên muốn nỗ lực vươn lên? Không dùng mánh lới để trộm lười biếng nữa sao?”

Liễu Vũ từ từ liếc mắt Trương Tịch Nhan, dùng xoang mũi phát ra một tiếng hừ, tiếp tục rút xương Thiên Long ra.

Trương Tịch Nhan lấy xong xương cột sống của hai con Thiên Long, liền gom đủ tài liệu để bày trận.

Nàng thừa dịp tỷ thí nội tuyển của tông môn chưa kết thúc, mang theo Liễu Vũ đi đến tu sửa lại cửa ra vào của huyền bí cảnh thi quái trước.

Nếu là hai nàng ra vào, giơ tay là có thể phong bế cửa động lấp kín thi quái ở bên trong, nhưng đối với đem tử Cổ Đạo Tông lại rất khó khăn.

Nếu cửa ra vào huyền bí cảnh nối thẳng đến Vu Đạo giới, một khi thi quái ở bên trong chạy qua tới, hậu quả không dám tưởng tượng.

Bởi vậy, ở cửa thông đạo Trương Tịch Nhan tiếp thêm một cây cầu bắt ngang, từ huyền bí cảnh thi quái đi ra liền phải bước lên cầu này, trên hai bên sườn cầu bố trí thêm kết giới, nếu có ai mạnh mẽ phá vỡ kết giới để đi ra, cũng không thể rơi xuống Vu Đạo giới mà là bị cuốn vào trong nơi loạn lưu Thứ Nguyên Giới. Phía cuối cây cầu là một tòa huyền phù ở phù sơn nơi hắc ám, nơi này ngăn cách với ngoại giới, phải dùng bảo thuyền đi tới đi lui.

Làm như vậy tuy nói là sẽ tăng theo chi phí vận chuyển và giao thông nhưng lại an toàn.

Nàng xong làm tất cả mọi việc, bọn người Trương Kế Bình cũng đã an bài người xong xuôi.

Đệ tử tuần tra quặng xưởng phái 3000 người, thợ mỏ thì mấy vạn. Bảo thuyền Cổ Đạo Tông di chuyển có thể tiến vào nơi loạn lưu đều được điều động tới, mang theo người và tư trang, di chuyển tới bến tàu ở trạm trung chuyển khai thác mỏ.

Hiện giờ bến tàu ở khu mỏ là Trương Tịch Nhan tùy tay dịch tới một tòa núi hoang, ngay cả phòng ngự đại trận cũng không có, trên bến tàu cũng chỉ có một cây cầu trong bóng đêm kéo dài tới đây. Cây cầu này cùng với cây cầu ở thành Săn Thú và đi thông tới cái bí cảnh không khác nhau, người của Cổ Đạo Tông sớm đã nhìn quen không trách.

Bọn họ đều quen với việc đi làm nhiệm vụ tông môn, sau khi đến căn cứ vào trình tự mà thuần thục xếp thành hàng rời thuyền, chờ tiến vào bí cảnh.

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ từ tọa giá đi xuống.

Người Cổ Đạo Tông nhìn thấy bọn họ, đồng tác nhất trí mà quỳ xuống đất hành lễ, “Bái kiến lão tổ, bái kiến Vu thần Liễu Vũ.”

Vài vạn người cùng đồng thanh phát ra tiếng, thanh thế cực kỳ to lớn.

Trương Tịch Nhan tham dự qua quá nhiều lần đại điển cùng tỷ thí trong môn phái, đối với việc này liền đạm nhiên.

Liễu Vũ thì khiếp sợ, nhìn đến mênh mông người như này, đương trường há hốc miệng, sửng sốt vài giây mới khôi phục lại tinh thần, lập tức chỉnh lại tư thế đứng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi đường đều thêm vài phần khí thế.

Trương Kế Bình và Trương Kiều Nghiên từ một bảo thuyền khác đi xuống, mang theo một nhóm người cấp bậc lão tổ ở Cổ Đạo Tông tới bên cạnh hai nàng.

Trương Tịch Nhan đối với bọn họ nói: “Ta và Liễu Vũ đi vào trước, các người cứ từ từ theo sau.” Nàng lại dặn dò Liễu Vũ, “Cửa ra vào chính là thần miếu ở huyền bí cảnh thi quái, hẳn là sẽ còn thi quái, cái đó giao cho em.”

Liễu Vũ đồng ý, đi theo bên cạnh Trương Tịch Nhan đến cái câu cầu, liền nhìn thấy một cái cửa hình vòm quen mắt.

Trên cửa hình vòm có phù văn lập lòe, cho Liễu Vũ một cảm giác không thoải mái, tựa hồ là dùng để ngăn cản nhóm thi quái ra ngoài. Cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan cất bước đi vào, liền đi theo vào.

B.A