Lê Vị hiểu rõ quá khứ đã xảy ra của Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, đem việc lúc trước mẹ cô ấy thừa dịp Trùng Trùng ngủ say lén lút hướng Liễu Vũ nhét trong đầu hai đoạn ký ức quá khứ cùng việc vừa rồi đột nhiên Liễu Vũ xảy ra chuyện liên hệ chúng lại với nhau, lại đem cảm giác mơ hồ khi cô ấy còn ở trong bụng mẹ liền hệ lên, thực mau chải vuốt lý giải rõ ràng tiền căn hậu quả bên trong, thật lo lắng mẹ của cô sẽ bị Trương Tịch Nhan bổ ra làm củi đốt.
Trương Tịch Nhan cơ hồ đã xỏ xuyên qua cả cuộc đời của Liễu Vũ, không chỉ có điểm điểm tích tích từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, càng là sau khi Liễu Vũ bị gieo Hoa Thần Cổ, còn đoạn thật lâu về sau khi Liễu Vũ trở thành một con cổ cung phụng Vu thần, thẳng đến sau này lại gặp được Trương Tịch Nhan, mới một lần nữa tìm về được bản thân.
Vừa rồi, đột nhiên Liễu Vũ không hề dự triệu mà toái tán, như là đột nhiên gặp phải một ngoại lực cực cường đại tàn phá. Từ cổ thân đến thần hồn trong nháy mắt liền băng tán, cũng chính là thường hay nói hồn phi phách tán, tiêu mây khói diệt.
Dưới loại tình huống này, cho dù là thần, cũng chỉ có thể trước dùng pháp thuật đem cô toàn bộ bao lại tụ thành đoàn làm cô không biến mất nhanh như vậy, lại nghĩ cách trọng tố hồn phách thân thể.
Nhưng mà, liền lúc Trương Tịch Nhan đem Liễu Vũ tản ra thành tiểu cánh hoa cùng nguyên thần bao lấy trong nháy mắt. Các nàng tinh tường cảm giác được Liễu Vũ có một cổ chấp niệm phi thường cường đại, chấp niệm này làm Liễu Vũ tại ý thức cơ hồ tiêu tán dưới mọi tình huống, lại từng chút từng chút mà đem chính mình khâu lên, lại lần nữa ngưng tụ thành hình.
Liễu Vũ thần hồn thật sự rất yếu, cô sở hữu ý tưởng, cảm giác đều như là ở lỏa bôn, chấp niệm của cô có thể nói là không hề che lấp mà hiện ra ở trước mặt các nàng.
Cô ở một mảnh phế tích núi sụp không ngừng mà tìm kiếm người bị chôn vùi ở phía dưới.
Cô rất rõ ràng bản thân là một con người, đang đi tìm một người khác, ở đó đợi người nọ, cảm xúc tuyệt vọng lại không cam lòng cực độ mãnh liệt, cô bướng bỉnh mà chờ, tìm kiếm chẳng sợ cô đã không nhớ rõ chính mình là muốn tìm ai, cũng không muốn rời đi, chỉ muốn vẫn luôn dừng lại ở chỗ này vẫn luôn tìm kiếm đi xuống, chờ đợi, trừ phi tìm được.
Liễu Vũ lúc tìm Trương Tịch Nhan, cũng là lúc đang tìm kiếm chính cô.
Hơn một ngàn năm, tư duy và ký ức của Liễu Vũ vẫn còn dừng lại không biến mất, không dám rời đi sợ hoàn toàn biến mất.
Lê Vị có thể xác định, hiện tại Liễu Vũ kỳ thật biết Trương Tịch Nhan là ai, chỉ là không dám nhận. Bởi vì Trương Tịch Nhan hiện tại cô quen biết cùng Trương Tịch Nhan cô muốn tìm trong tiềm thức không giống nhau. Trương Tịch Nhan hơn một năm trước cùng Đại tế Tư hiện tại có quá nhiều khác biệt. Khoảng thời gian các nàng bỏ lỡ kém hơn một ngàn năm.
Đối với mẹ cô mà nói, hơn một ngàn năm cũng giống như Nhân loại mang thai mười tháng, này chẳng quá là một trò đùa dai nho nhỏ của bà, nhưng hiện giờ lại phát hiện Đại Tế Tư không dễ chọc, lại không dám chọc tới Đại Tế Tư một lần nữa, không hơn.
Liền vừa rồi, thời điểm Trương Tịch Nhan nhìn đến chấp niệm của Liễu Vũ, tinh tường cảm nhận được từ Trương Tịch Nhan có loại cảm xúc bi ai cùng cực, hối hận cực kỳ mãnh liệt. Trương Tịch Nhan hối hận, hối hận đã đem Liễu Vũ giao cho Vu thần giữ lại nơi này, hối hận sao không mang cô cùng nhau đi.
……
Trương Tịch Nhan đem Liễu Vũ thu vào trong không gian thứ nguyên trong cơ thể, lại dùng chân khí của chính nàng bảo hộ thật cẩn thận. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vu thần thụ đang khóa lại bên ngoài bảo thuyền, hỏi: “Ký ức quá khứ của Liễu Vũ đâu?”
Liễu Vũ tinh tường nhớ rõ đoạn quá khứ kia, nhớ rõ việc muốn tìm nàng, cảm tình mãnh liệt như vậy, chấp niệm sâu như vậy, chứng tỏ Liễu Vũ căn bản không có quên nàng. Nàng vẫn luôn cho rằng, Liễu Vũ không quen biết nàng là vì thần hồn bị hao tổn, nhưng nếu là thần hồn hao tổn cũng không thể dẫn đến việc mất trí nhớ có lựa chọn, không phải là loại như một ai đó đem một tấm ảnh chụp riêng người nào đó cố ý xóa đi không còn nữa.
Có người đã thanh trừ hết thảy ký ức về nàng trong trí nhớ của Liễu Vũ.
Ở Vu thần địa giới, người có bản lĩnh cùng thực lực đối với Hoa Tế Thần tinh thông ảo thuật cùng độn thuật làm được hoàn toàn sạch sẽ như vậy chỉ có thể là Vu thần.
Vu thần thấy sự tình đã lộ ra ngoài, ngoài ra còn thấy bộ dáng Đại Tế Tư đằng đằng sát khí không giống chỉ muốn chặt nhánh cây, càng như là muốn chặt luôn cây quật luôn rễ, càng như vậy thì đánh chết bà cũng không dám thừa nhận, mau chóng nói: “Ta là để cô ấy yên tâm dưỡng thương, đem ký ức của cô ấy về ngươi dịch ra ngoài, định là trong tương lai ngươi tới tìm ta nhận lại cô ấy sẽ mang ra cùng nhau trả lại. Nào nghĩ đến, ta sau lại suy yếu ngủ say không tỉnh, mà ngươi lại tìm được cô ấy trước, liền vừa rồi, ta thấy bộ dáng cô ấy cái gì cũng không biết mới nhớ tới việc này, nên đã đem ký ức còn lại của cô ấy nhét trở về, không nghĩ tới cô ấy lại bị thương nặng như vậy, thực sự suy yếu… nên những kí ức vừa rồi cô ấy không tiếp thu hết, cũng đã biến mất.” Bà kiên quyết không đề cập đến việc chính mình đã đem ký ức của Liễu Vũ lộng như đến không còn gì, chỉ còn sót lại một chút ít vụn vặt linh tinh, bà đem số ký ức đó đổi thành ký ức của chính mình.
Nếu bà nói ra, Đại Tế Tư có thể sẽ lập tức rút kiếm chặt cây. Nhưng có thể bà đã quên chính mình thần hồn cường đại, một phàm nhân nho nhỏ, căn bản không có khả năng thừa nhận được hết ký ức đó. Liễu Vũ không có lập tức hồn phi phách tán, thật là bởi cô có chấp niệm cùng ý chí cầu sinh đều quá mạnh mẽ.
Trương Tịch Nhan chậm rãi đứng lên, Thiên Nhãn giữa trán mở ra, chiến ý cường đại từ trong cơ thể phát ra, giống như dây cung đã được kéo căng đang chờ phát động, thần thức cùng niệm lực trực tiếp tỏa định cây mây, rễ cây và thân cây bao trùm bảo thuyền của Vu thần. Nếu lúc này nàng từ bên trong gốc cây của Vu thần gây khó dễ, Vu thần tất sẽ bị thương rất nặng!
Trương Tịch Nhan thật sự tức giận. Nàng đối với lời Vu thần nói một chữ cũng không tin. Nếu Liễu Vũ dung hợp chính ký ức của bản thân, sẽ như nước đến cừ thành tự nhiên chảy mà thôi, cho dù thời gian trôi qua quá dài, nhiều nhất cũng chỉ sinh ra ảo giác như cảnh trong mơ, sẽ không sinh ra bài xích, càng sẽ không đánh đến thần hồn sơ xác. Giải thích duy nhất chính là, vừa rồi Vu thần đã cấy vào trong đầu ký ức không thuộc về Liễu Vũ.
Vu thần tinh tường cảm giác được Đại Tế Tư đang kiệt lực áp chế phẫn nộ, tùy thời sẽ ra tay với bà. Bà rất sợ Đại Tế Tư dưới sự giận dữ lại tước đi hết nhánh cây của bà, thậm chí là thân cây đều cầm đi làm thuyền để hả giận.
Trong lúc nguy cấp, Vu thần trong cái khó ló cái khôn, dùng cây mây cuốn lên hài tử của bản thân chắn trước mặt Đại Tế Tư. Đại Tế Tư có thể vì hài tử mình sinh ra đem mạng sống đánh cược, xem phần tình cảm đối với Lê Vị hẳn là sẽ thủ hạ lưu tình. Lê Vị không nghĩ mẹ ruột chính mình lại đem bản thân đến chắn trước mặt Trương Tịch Nhan đang dỗi đến đằng đằng sát khí, phi thường ngạc nhiên mà quay đầu hướng mẹ ruột nhà mình nhìn lại, rất muốn hỏi một câu: con là con ruột của người sao?
Nhưng trước mắt không phải thời điểm rối rắm, hai nàng nếu đánh lên tới, rất thể đưa tới bên cạnh Thiên Long tộc, mọi người đều bị tiêu diệt. Huống hồ, chẳng sợ Trương Tịch Nhan thật sự chém tới mẹ cô ấy làm thành củi đốt, sự tình này cũng không có biện pháp để cứu vãn. Cô nói với Trương Tịch Nhan: “Liễu Vũ chống được đến hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, việc cấp bách là tìm cho cô ấy thuốc dưỡng hồn.” Lê Vị nói xong dùng cái tay trẻ con béo tròn chỉ thẳng mẹ của mình.
Nhánh cây Vu thần nâng lên Lê Vị run lên, thiếu chút nữa đem hài tử ném văng ra, bất quá vẫn là con ruột, không thể ném được.
Trương Tịch Nhan nghĩ đến Liễu Vũ, nắm tay dừng lại ý muốn chém nát Vu thần, bắt đầu do dự. Hiện giờ trong thời gian ngắn có thể gom đủ thuốc cho Liễu Vũ chỉ có Vu thần. Nếu nàng tự chính mình đi tìm, Liễu Vũ chắc sẽ không đợi được đến khi đó.
Lê Vị nói với Trương Tịch Nhan: “Chị chờ em trong chốc lát.”
Cô ấy đi theo cây mây vào bên trong thân thể khổng lồ kia thằng đến chỗ nguyên thần đang trốn.
Nguyên thần Vu thần thụ là một đoàn hồn quang dạng đám mây thật lớn, sau khi đi vào, giống như tiến vào trong một cái thế giới thần kỳ với diện tích rộng lớn.
Lê Vị ngồi ở trong hồn quang nguyên thần của Vu thần thụ, biến trở lại bộ dáng nguyên hình.
Nguyên hình của cô ấy chính là Vu thần thụ phiên bản mini, khác ở một chỗ là, thân cây cùng nhánh cây rất non mịn, cây mây thì thực như sợi tóc, độ cao của toàn bộ thân cây cũng chỉ như một em bé Nhân loại 2-3 tháng tuổi.
Lê Vị dùng rễ của chính mình bát bát nguyên thần của Vu thần thụ hỏi: “Mẹ. Là để con tự mình đi tìm hay người dẫn con đi.” Cô ấy ở trong nguyên thần của mẹ, đọc được ký ức thật dễ dàng, nguyên thần của mẹ không thương mình.
Vu thần thụ phía trong sáng lập tầng tầng lớp lớp vô số không gian dùng để trữ gia sản, làm cho muốn tìm cái gì cũng không được.
Lê Vị gần nhất vẫn luôn là Vu thần tự chăm sóc nuôi nấng, ăn đều là thứ tốt nhất, nên cũng biết được Vu thần có những thứ gì tốt.
Nơi này đã từng có một vị thần rất mạnh ngã xuống, có thể nói là thời kỳ tồn tại đỉnh cao của Quỷ giới. Mẹ của cô đã đem di vật, hài cốt tính cả huyết nhục tủy xương của vị thần kia sau khi chết diễn hóa, diễn sinh ra tới khoáng vật, ngay cả động thực vật, quỷ vật, linh loại cũng không buông tha, toàn bộ vớt đi, kéo vào tích trong không gian thế giới. Toàn bộ thần vẫn bí cảnh, so với quát ba thước còn muốn sạch sẽ hơn.
Vu thần nói cho Lê Vị, muốn nuôi lớn cô phải yêu cầu rất nhiều đồ ăn, đồ ăn của bà tích góp không thể lấy ra được.
Lê Vị nói: “Đống đồ vật vừa rồi mẹ ném cho Trương Tịch Nhan, thời điểm vừa mới cất giữ nó không phải như vậy đi, vừa thối vừa nát.”
Vu thần thật mau nói: “Thanh trừ đi bộ phận mục rữa, vẫn có thể tinh luyện ra không ít vật có thể sử dụng, đủ dùng. Hiện giờ không thể so với năm đó, Vu tộc hiện giờ chỉ còn lại có mẹ, muốn thu hoạch đồ ăn không dễ, ăn cũng phải tiết kiệm.”
Lê Vị không chút khách khí, dỗi nói: “Mẹ chính là keo kiệt.”
Vu thần chém ra một cây mây muốn đánh hài tử, nhưng con ruột, xuống tay không được, sau đó nói thêm: “Con còn dùng cách của Nhân tộc để nói, mẹ đây kêu là biết sinh sống.”
Lê Vị không muốn tại đây cùng bà cãi cọ sự tình không có ý nghĩa, trực tiếp nói đến vấn đề hiện tại. Cô nói: “Trùng Trùng đã chuyển thế, tuy rằng vẫn còn ký ức cùng một phần tình cảm ở quá khứ, như hiện tại nhân cách chủ yếu là Trương Tịch Nhan. Trương Tịch Nhan sinh ra ở một thời đại vô thần, tín ngưỡng của bọn họ không phải là thần, mà là thờ phụng tự lập từ cường, dựa vào nỗ lực của chính mình đi thay đổi vận mệnh. Bọn họ không tin thần, cho nên Trương Tịch Nhan cũng sẽ không tin mẹ. Nàng giúp mẹ, là trao đổi lợi ích, nàng liều mình bảo vệ con đó là tình cảm. Vô luận là xuất phát từ tình cảm hay là lợi ích, chúng hẳn nên vì nàng mà cứu Liễu Vũ, đây là chúng ta nợ nàng.”
Vu thần nói: “Bọn họ cung phụng thần linh, vì thần linh mà hiến tế là đương nhiên. Bọn họ muốn có được cái gì, thì phải giá giá gấp trăm ngàn lần để tới đổi.”
Lê Vị nói: “Con và Trùng Trùng bảo hộ bộ lạc, cùng các tộc của Thiên giới, cùng Canh Thần đánh đến không chết không ngừng cũng hơn 5000 năm, nàng có thể vị bộ lạc và người nhà mà tru diệt Canh Thần, cũng có thể vì Liễu Vũ mà tới đối phó người. Mẹ, con đã từng trải qua cũng gặp phải sự tình giống nàng bây giờ, kết quả người cũng biết đó, nếu không phải người đem nửa cái mạng ra đề tiếp dẫn con trở lại trong cơ thể, con đã sớm hồn phi phách tán. Khi đó Ô Huyền đã nỏ mạnh hết đà, nếu nàng ấy không trở về Bất Chu Sơn trở về Kim Ô thần cung thì nàng ấy sẽ chết, con vì luyến tiếc nàng ấy, cho nên đánh cược hết thảy. Tình trạng hiện giờ của Liễu Vũ so với Ô Huyền năm đó còn muốn không xong, mẹ nói Trương Tịch Nhan sẽ lựa chọn như thế nào.”
“Nàng hối hận đem Liễu Vũ để lại nơi này với mẹ. Con cũng hối hận vì để bảo vệ bộ lạc mà hiến tế Ô Huyền. Bởi vì hối hận, con đã rời đi bộ lạc mình bảo vệ, rời xa mẹ, mặc kệ hết thảy để cứu vãn lại.”
Vu thần nhớ đến bộ dáng của hài tử mình năm đó, nên thỏa hiệp, còn mạnh miệng mà nói: “Vì một chút thuốc, đáng sao.” Sau đó yên lặng mở ra một cái thông đạo.
Lê Vị nói: “Đáng.” Cô quét mắt đồ vật bên trong, tức khắc tức giận nói: “Mẹ đem tất cả kho hàng cửa mẹ mở ra hết, con chính mình đi chọn.”
Vu thần cảm nhận lần này hài tử của mình thật sự sinh khí, đành phải thuận ý làm theo.
Lê Vị nhìn đến tràn ngập tiểu thế giới tầng tầng lớp lớp kho hàng. Thiếu chút nữa khí dồn lên não. Mẹ của cô, thà nhồi nhét vào trong tới mụt rửa hư thối cũng không chịu lấy ra. Nếu có kho trữ hàng này của mẹ, các nàng cũng đâu tới nỗi thê thảm như vậy, Vu tộc làm gì tới nỗi rơi vào hoàn cảnh lưu lạc như hiện tại.
Vu thần cảm giác được cảm xúc của hài tử nhà mình, nói: “Đồ vật chỉ có thể cho một ít, không thể dưỡng thành tật xấu hể có chuyện gì đều cầu Vu thần ban thưởng của các bộ lạc được. Là bọn họ cung phụng mẹ, chứ không phải mẹ nuôi dưỡng bọn họ.”
Lê Vị nói: “Mẹ, vì chúng ta là quan hệ mẹ con nên mẹ không cần nói cùng con, kho lưu trữ hàng của mẹ con sẽ tiếp quản. Con sẽ giữ lại một bộ phận đủ để mẹ không thiếu dùng.”
Vu thần nghe vậy, rễ cây, cây mây đều dâng lên, “Đây là mẹ đã vất vả tích góp hơn ba mươi vạn năm… cả đời tích tụ.”
Lê Vị hỏi: “Mẹ là muốn con hay là muốn tích tụ?”
Vu thần không luyến tiếc bỏ ra hơn một nửa cái mạng để sinh hạ hài tử, chỉ có thể nói: “Vậy con giữ lại cho mẹ nhiều một chút.”
Lê Vị nhàn nhạt mà “Ân” một tiếng, bắt đầu đào hàng tồn kho của mẹ. Những thứ sắp bị hư, biến chất, toàn bộ phủi đi lớp hư đó đi nếu không sẽ lạn hư toàn bộ.
Vu thần đau lòng đến tột đỉnh. Đó là hàng bà trữ hơn hai mươi vạn năm trước! Sinh hạ hài tử còn chưa dám ăn.
Lê Vị mới sinh ra chưa được bao lâu, thần lực chỉ có thể thi triển được một chút, dọn đồ cũng chậm, ở trong cơ thể của chính mình sáng lập ra một cái không gian dọn đi mấy thứ này càng là tốn sức, bất quá không vấn đề gì, cứ chậm rãi rửa sạch cái kho hàng giống bãi rác kia của bà.
Liễu Vũ không chờ nổi cô sửa sang lại kho hàng, vì thế, cô gom đủ số thuốc Trương Tịch Nhan cần, trước mắt cô cần tìm thuốc dưỡng hồn phách và nguyên thần đóng gói lại, dịch đến trong khoang thuyền đưa cho Trương Tịch Nhan.
Vu thần thụ nhìn thấy Lê Vị đem bảo vật mà bà đã mặc kệ nguy hiểm có thể bị Thiên Long tộc đánh chết gom được trong Thần vẫn bí cảnh tính luôn cả cái đầu của Thần đế Quỷ giới đều mang ra đưa cho Đại Tế Tư, đau lòng đến hoàn toàn tự bế.