Liễu Vũ sau khi hấp thu xong sinh dưỡng của hột, cảm giác rõ ràng được xương bột phấn của mình hàm lượng dày đặc hơn gấp đôi, nhưng thể tích lại không thay đổi.
Cô mở mắt ra, phun ra hạt xương bột phấn của mình muốn đưa cho Trương Tịch Nhan xem giúp, lại thấy Trương Tịch Nhan đang đả tọa chính mình chìm đắm trong ánh rạng đông sáng sớm.
Đổi tay Trương Tịch Nhan giao nhau thành một cái ấn đặt ở trước người, xung quanh nàng có dòng khí nhàn nhạt phiếm ánh sáng. Biểu tình của nàng an tĩnh nhu hòa, phảng phất như đang cảm thụ gió nhẹ nhàng thổi qua.
Liễu Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan, nghĩ thầm: “Đại khái đây là quang minh đi.” Giờ phút này Trương Tịch Nhan cực kỳ đẹp, lại có thể nói như vượt ngoài cái đẹp, ai nhìn thấy cũng phải động lòng, giống ánh nắng sáng sớm, ấm áp thoải mái, mang đến một ngày mới đầy hy vọng. Nhìn nàng, cảm xúc buồn bực trong lòng đều nhẹ đi rất nhiều, thêm rất nhiều cảm xúc tốt đẹp.
Trương Tịch Nhan cảm giác được ánh mắt của Liễu Vũ, mở mắt ra liền thấy Liễu Vũ đang nhìn mình chằm chằm đến xuất thần, trên người toát ra hơi thở khó an tĩnh được, một đôi mắt giống như đắm chìm trong vui buồn tan hợp, thấm vào dấu vết của năm tháng, cùng Liễu Vũ trước kia ở công ty đi làm bận trộn, người đầy giao tranh nhiệt tình là hoàn toàn khác nhau.
Nàng cho rằng từng người có thể khỏe mạnh, nhưng mà qua đi một ngàn năm lúc nàng vượt qua trong mệt mỏi bôn tẩu thì Liễu Vũ…
Nàng cho rằng nàng đem Liễu Vũ phó thác cho Vu thần, Liễu Vũ sẽ được Vu thần chiếu cố cùng bảo hộ. Vu thần xác thực cũng có chiếu cố cùng bảo hộ Liễu Vũ, nhưng lại là… người ngoài dù sao cũng không thể so được với người nhà.
Liễu Vũ há mồm phun ra cục xương bột phấn của mình, nhờ Trương Tịch Nhan xem giúp bản thân.
Trương Tịch Nhan nói: “Em hấp thu quỷ linh tinh, hấp thu chính là khoáng vật, nó giống với xương cốt, cái hột này trong nó lại chứa đựng sung túc huyết khí, cái này nó là huyết nhục, em thử nhìn xem có phải tơ máu trên xương cốt đã nhiều hơn một chút không.”
Liễu Vũ nhìn kỹ, nói: “Thật đúng là vậy a.” Cô lại cười cười tiện hề hề hỏi: “Vừa rồi khi chị mở mắt ra nhìn em, sao nhìn chị thật thương tâm, làm sao vậy?”
Trương Tịch Nhan nhanh chóng phủ nhận: “Không có gì.”
Nàng lại cảm thấy được có ánh mắt trông lại đây, quay đầu nhìn lại thì thấy Lê Vi đang đồng dạng khoanh chân đả tọa đang nhìn hai nàng.
Trương Tịch Nhan hiểu rõ, cảm xúc này của bản thân và Liễu Vũ trước mặt Lê Vị cơ hồ là trong suốt. Không nói Lê Vị kia sinh ra đã có sẵn năng lực cảm giác cường đại mà Lê Vị đây đã trải qua nhân thế tang thương hơn 5000 năm, cô ấy so với bất luận chủng tộc nào đều có thể hiểu biết Nhân loại hơn hết. Cô ấy có thể đọc hiểu mỗi một cái biểu tình, ánh mắt động tác nhỏ của mọi người.
Nàng đối với Vu thần oán hận, không hề che lấp mà dừng ở trong mắt của Lê Vị và cả Vu thần.
Nàng với Vu thần mâu thuẫn cùng Lê Vị không có liên quan, nhưng nàng và Vu thần đều là người thân cận nhất bên người Lê Vị, một khi xảy ra xung đột, người bị kẹp ở giữa cũng là Lê Vị. Nàng càng hiểu rằng, Lê Vị đang cố hết sức bù đắp đối với Vu tộc, đối với nàng và cả Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan đối với Lê Vị nói: “Nhọc lòng nhiều như vậy, coi chừng không…” lời nói đến bên miệng, nhưng lại nghĩ lời này không may mắn nên nước ba chữ “Không lớn nổi” trở về.
Lê Vị nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện. Lê Vị không lo lắng Trương Tịch Nhan tước mẹ của mình, dù sao luận về chạy trốn không ai qua được Vu thần, chỉ là cảm nhận được Trương Tịch Nhan thương tâm có điểm khó chịu, nhưng việc đã đến nước này cũng không có cách nào thay đổi.
Thủy yêu yên lặng không một tiếng động mà sức ở một góc lặng yên quan sát các nàng, chỉ cảm thấy đạo hạnh cùng kiến thức hơn 8000 năm của mình cũng thật vô nghĩa quá.
Đại Tế Tư Vu tộc trên mặt đất của Địa Linh giới mà vẫn có thể tu luyện, bộ dáng của tiểu Vu thần đối với Địa Linh giới cũng không một chút nào không thích ứng cũng như bày xích. Cứ theo lẽ thường mà nói, các nàng sinh hoạt là nơi Âm Sát, tu luyện chính là Âm Sát khí, nếu đi tới Địa Linh giới nơi có Linh khí đầy đủ sẽ nghĩ cách đem chính mình cũng Linh khí xung quanh ngăn cách, để ngừa việc chịu sự ăn mòn của Linh khí. Hai nàng đều không dựa vào đồ ăn bổ sung Âm Sát khí ở trong cơ thể tuần hoàn tu luyện, mà là thật thật sự sự hấp thu lực lượng tự do bình thường trong thiên địa để tu luyện. Đại Tế Tư thì trực tiếp hấp thu Thiên Địa Linh khí, còn thiếu Vu thế nhưng từ Thái Dương tinh hỏa tương khắc với Âm Sát khí dẫn tụ lại chậm rãi luyện hóa sau đó dẫn vào trong cơ thể. Có điểm đáng sợ!
Trương Tịch Nhan có tâm mang theo Liễu Vũ rèn luyện, phương pháp rất quan trọng, bằng không chỉ biết hoàn toàn ngược lại. Liễu Vũ giờ phút này, càng như là bị nàng đẩy đi, không rõ trạng huống, không biết muốn đi đâu, càng không biết rốt cuộc là vì cái gì. Câu thông, phi thường trọng yếu.
Nàng đi đến bên người của Liễu Vũ ngồi xuống, nói: “Phi thuyền chạy chậm, yêu cầu ba ngày nữa mới đến được Quỷ Linh giới.”
Liễu Vũ “Ân” một tiếng, chả sao cả, đại lão an bài liền hảo. Dù sao cũng là chính mình đi theo đại lão ăn ké, uống ké, đại lão đi đâu thì cô đi theo đó, đại lão an bài cái gì thì nghe theo cái đó.
Trương Tịch Nhan cảm giác được cảm cảm xúc tiêu cực của Liễu Vũ, có điểm chua xót, lại khó mà nói là cái gì. Nàng lấy ra lệnh bài nhiệm vụ, nói với Liễu Vũ: “Quỷ giới cung phụng Vu thần, Hoa Tế Thần tương đương với sứ giả của Vu thần, ở Quỷ Vu hai giới, thân phận địa vị đều cực kỳ cao, Quỷ đế nhìn thấy em đều phải khách khí mấy phần. Nếu là Hoa Tế Thần trong bộ lạc, ở Quỷ giới địa vị không sai biệt gì so với Quỷ đế, cùng Quỷ đế là cùng cấp, em cùng Hoa Tế Thần khác lại có sự khác biệt, địa vị sẽ cao hơn so với những Hoa Tế Thần khác, so với Quỷ đế cũng sẽ cao hơn một đoạn.”
Liễu Vũ nhìn qua Trương Tịch Nhan, hỏi: “Bởi vì quan hệ của em với chị, chị là Đại Tế Tư bộ lạc Hoa Tế còn em là Hoa Tế Thần bộ lạc Hoa Tế sao?”
Trương Tịch Nhan lắc đầu, nói: “Bởi vì hoa quan của em so với những Hoa Tế Thần khác nhiều hơn, thực lực, thần thông, bản lĩnh đều là mạnh nhất. ở Bất Chu Sơn, không luận về về thân sơ quan hệ mà hết thảy đều dựa theo thực lực dùng nắm đấm để nói chuyện. Nếu thực lực của em vô dụng, vô luận đến quan hệ của em và chị có bao nhiêu thân cận, vô luận là chị sẽ che chở em nhiều đến đâu, người khác cũng chỉ khinh thường em, mà không phải kính trọng em.”
Liễu Vũ nhướng mày, “Nga” một tiếng, nghĩ thầm: “Mình thế nhưng vẫn có điểm lợi hại sao?” Địa vị cao hơn so với Quỷ đế? Cái này trước đánh cái dấu chấm hỏi, nhưng Hoa Tế Thần đối với bọn Trúc Kim Nha và Hồ Lương tới nói, xác thật địa vị là cao thật. Cô quét mắt qua nhiệm vụ Quỷ Linh thành, hỏi: “Chúng ta đi Quỷ Linh giới là vì muốn thu tiểu đệ sao?” Quang côn đại lão, liền một cái hạ nhân sai vặt để căng mặt cũng không có, tính là đại lão cái gì chứ.
Trương Tịch Nhan không có phủ nhận cũng không xác nhận, tiếp tục nói: “Thân là Hoa Tế Thần, em cần hiểu được tộc đàn của chính mình là cái dạng gì. Một số từ người biến thành quỷ, còn giữ lại tình cảm, thói quen lúc còn làm người, trừ bỏ cấu tạo thân thể và vẻ ngoài không giống nhau thì cùng người không có khác biệt gì quá lớn, nhưng đại đa số quỷ đều không có tình cảm, còn có một số từ người biến thành quỷ, sẽ nhân đủ loại nguyên nhân giống như người tu luyện cổ thân dần dần bị mất đi bản tính, trở thành ác quỷ mất đi nhân tính. Các loại quỷ khác nhau thì tập tính sẽ không giống nhau, có một số quỷ tàn bạo thích giết chóc, một số thì tham lam thành tánh, có một số quỷ lại nấp trong đám người chế tạo các loại tai nạn để từ đó đạt được thích thú của chúng.”
Liễu Vũ hỏi: “Ý của chị là mang em đi tìm hiểu các loại quỷ sao?
Trương Tịch Nhan nói: “Này chỉ là cái thứ nhất, càng nhiều là muốn mang em đi nhìn xem cùng khảo sát thị trường, muốn cho em tìm được định vị cùng phương hướng của bản thân. Bỏ qua quan hệ giữa em và chị trong qua khứ, gần là từ góc độ lợi ích tới nói, chị thực nguyện ý ở trên người của em tiến hành đầu tư.”
Nàng dừng một chút, nhìn Liễu Vũ, nhẹ giọng nói: “Nói trên tư tâm, chị thật muốn tìm về một Liễu Vũ tràn ngập tự tin cùng nhiệt tình mười phần của lúc trước, chị đã đem cô ấy đánh mất. Ở thời điểm chị khó khăn nhất, cô ấy vẫn không từ bỏ chị, vẫn luôn đối với với chị không rời không bỏ liều mình tương hộ, nhưng ở thời điểm cô ấy khó khăn nhất…. Chị chính mình đều không đi chiếu cố cô ấy, bảo hộ cô ấy, thế nhưng lại kỳ vọng người khác sẽ đối tốt với cô ấy.”
Liễu Vũ thấy bộ dáng này của Trương Tịch Nhan nháo đến có điểm ngượng ngùng, cười nói: “Làm gì nghiêm chỉnh đến vậy… khụ… cái kia.. Đại lão có thể xem trọng em, cảm thấy em rất có giá trị đầu tư, em còn thực vui vẻ.” Cô vừa định hỏi, chị cảm thấy trên người em có giá trị đầu tử bao nhiêu, liền nhớ tới linh tinh cùng những loại dược liệu mà đại lão đã nện lên người của mình, quyết đoán câm miệng.
Không thể không nói, chén canh gà này của đại lão rót đến làm cả người thoải mái, nhiệt tình đều tăng lên, mấu chốt, canh gà này của đại lão không phải là dạng sáo rỗng lừa dối, người ta là dùng linh tinh so với vàng thật bạc thật còn muốn thật sự hơn để ngạnh tạp ra được canh gà.
Canh gà uống sảng thì uống sảng thật, nhưng còn những cái phần tình cảm cảm động gì đó đến vượt lửa qua sông, hận không thể đầu rơi máu chảy, lấy chết tương báo loại việc này thì miễn. Liễu Vũ tâm nói: “Loại sự tình này là kịch bản của mình thường cầm đi cho người khác.” Bất quá, cô như cũ khiêm tốn mà thỉnh giáo, hỏi: “Cái kia, đại lão an bài kế tiếp là cái gì? Chúng ta sau khi đến Quỷ Linh giới, cụ thể sẽ làm những gì?”
Nhiệm vụ ở Quỷ Linh thành viết cụ thể là “ Quỷ Linh thành rèn luyện, nộp lên một trăm viên Âm châu 500 năm.”
Phạm trù rèn luyện cũng thực lớn đi, không nói rõ, quỷ mới biết muốn như thế nào rèn luyện. Ngay cả Âm châu này lại là cái quỷ gì?
Trương Tịch Nhan tinh tế giải thích nói: “Ở Âm Dương Đạo Tông tôn chỉ là vạn vật theo ý tứ như này mà nói, người, quỷ, vu, bao gồm cả thiên tộc, từng người đều có từng thế giới sinh tồn của mình, mọi người là có thể cùng tồn tại lui tới, nhưng để muốn bảo trì tốt giới hạn, không cần đi quấy nhiễu đến sinh tồn của tộc khác. Đơn giản mà nói, chính là quỷ thì ở Âm Phủ sinh hoạt, người thì ở Dương gian sinh hoạt, không quấy nhiễu lẫn nhau, cho dù là quỷ bởi vì yêu cầu tạm thời đi vào Dương gian, cũng yêu cầu theo quy củ của Dương gian, không thể làm chuyện hại người. Quỷ đi đến địa giới Nhân gian gây chuyện, đánh chết không oán. Người đi đến địa giới Quỷ giới lãng, bao chết không bao chôn.”
Liễu Vũ tâm nói: “Quy củ này nghe tới khá tốt, nhưng còn tính thực thi thì…” Nhìn thủy yêu bên cạnh là một cái ăn người liền biết! Cái ý kiến này cô giữ lại, không đáng phản bác. Cô chỉ chỉ nhiệm vụ Quỷ Linh thành, ý bảo Trương đại lão tiếp tục nói.
Trương Tịch Nhan nói: “Quỷ Linh thành là nơi giao hội của Quỷ giới với Địa Linh giới, thường xuyên có ác quỷ của Quỷ giới đi vào Quỷ Linh thành, thậm chí là từ Quỷ Linh thành tiến vào Địa Linh giới để quấy phá. Giống như ở Cổ Đạo Tông hằng năm phá ra đệ tử vào rèn luyện ở Cổ Sơn để rửa sạch bớt số cổ loại lan tràn, Âm Dương Đạo Tông cũng như vậy, mỗi năm không gián đoạn sẽ rửa sạch ác quỷ lẻn vào Quỷ Linh thành và Địa Linh giới. Khi quỷ tu luyện đến cảnh giới Quỷ Vương, liền sẽ bắt đầu tôi cốt, Âm Sát khí ở trong cơ thể hình thành kết tinh, gọi là Quỷ châu. Quỷ châu cũng là nội đan của quỷ linh.”
Liễu Vũ đầy mặt dại ra mà nhìn Trương Tịch Nhan, nói: “Ý của chị là muốn em đi bắt một trăm con ác quỷ 500 năm đạo hạnh?” Một trăm con! Ác quỷ 500 năm đạo hạnh, điên rồi đi!
Trương Tịch Nhan nói: “Cũng có thể tương đương thành mười con ác quỷ 1000 năm đạo hạnh.”
Liễu Vũ nghĩ thầm, Trương đại lão rót canh gà nửa ngày, quả nhiên là muốn gạt người ta đi làm cu li. Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về thủy yêu đang ngồi xổm trong một góc, kêu: “Hắc Hồ.” Ở đây có một đại lão 8000 năm đạo hạnh, có sẵn cu li. Cô hướng Hắc Hồ ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Lại đây, ta có lời muốn nói nhỏ với ngươi.”
Trương Tịch Nhan dùng đầu gối cũng có thể nghĩ Liễu Vũ là muốn làm cái gì, âm thầm cảm khái Liễu Vũ này vẫn là Liễu Vũ ngày xưa, tính cách một chút cũng không thay đổi.
Thủy yêu từ trong thái độ của ba nàng có thể mơ hồ đưa ra lớn nhỏ vương, không đợi Liễu Vũ nói thêm cái gì nữa, lập tức một ngụm đáp ứng, “Một trăm viên Âm châu 500 năm đạo hạnh bao trên người của ta!”
Liễu Vũ rất vừa lòng hơi hơi mỉm mỉm cười, quay đầu đối với Trương Tịch Nhan nói: “Thu phục.”
Trương Tịch Nhan chỉ hướng Hắc Hồ, nói: “Nhưng đây là thủ hạ của chị.”
Liễu Vũ nói: “Chị và em còn phân biệt lẫn nhau làm gì.” Tiếp tục nằm ở trên ghế phơi nắng. Ánh mặt trời có điểm nóng, cô lại kéo ghế nằm qua chỗ râm mát, lấy Vu thần bảo điển từ trong giới tử thạch lật ra xem. Thời gian ba ngày, đủ để cô xem kỹ được nhiều công pháp.
Trương Tịch Nhan sớm đã quen với tác phong loại chuyện có thể an bài người khác làm tuyệt nhiên chính mình sẽ không tự động thủ, tốt xấu Liễu đại tiểu thư chịu để bụng nghiên cứu công pháp, cũng coi như là có tiến bộ. Nàng đem giới tử thạch của Lê Vị đưa cho nàng đến trước mặt Liễu Vũ, nói: “Đây là đãi ngộ trợ cấp lúc trước kêu em ở lại bên cạnh chị làm Hoa Tế Thần.”
Liễu Vũ đem giới tử thạch nắm ở trong tay, mắt hướng vào trong nhìn, trước cho rằng chính mình cảm giác sai lầm, cô lặp lại xem một lần nữa, đầy mặt khiếp sợ mà nhìn Trương Tịch Nhan, hỏi: “Đại lão, ngài có đưa nhầm không?”
Trương Tịch Nhan ném xuống một câu, “Dùng một lần trợ cấp đúng chỗ, về sau liền không còn.” Nàng nói xong, đi vào trong khoang thuyền, rõ ràng không muốn tiếp thu cự tuyệt cùng lui hàng.
Liễu Vũ nhìn xem giới tử thạch, mắt lại nhìn qua Lê Vị, đại khái có thể đoán được mấy thứ này từ đâu mà ra. Cô nhanh chóng đem giới tử thạch nuốt vào trong bụng, tàng hảo, từ trên ghế nằm đứng dậy, đến trước cửa ra vào khoang của Trương Tịch Nhan, nói: “Đại lão, chị yên tâm, một trăm viên Âm châu của quỷ 500 năm đạo hạnh, em sẽ tự mình động thủ, tuyệt không lười biếng.”
Trương Tịch Nhan tâm nói: “Em thật đúng là tiền vào đúng chỗ thì cái hết thảy đều dễ bàn.” Nàng thấy Liễu Vũ lại khôi phục một chút sức sống, tâm nói: “Có hiệu quả liền thành.”