Liễu Vũ cảm thấy được ánh mắt Trương Tịch Nhan có dị, ngạc nhiên hỏi: “Có cái gì không ổn sao?”
Trương Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Không có gì không ổn.”
Tầm mắt của nàng dừng ở trên mặt Liễu Vũ xem lại, bừng tỉnh tựa như trở lại thời điểm lúc Liễu Vũ vừa tốt nghiệp xong thạc sĩ đi làm ở công ty. Khi đó Liễu Vũ cũng như lúc này toàn thân đều lộ ra mười phần nhiệt tình. Nói về hạng mục khó gặm sao? Ở trong mắt Liễu đại tiểu thư là không có tồn tại, những khó khăn này nó giống như trạm kiểm soát, trên đường kiếm tiền và đi đến thành công đều phải đi qua nó thôi.
Liễu Vũ ở trong mắt Trương Tịch Nhan có thể nhìn ra “Chị rất thích bộ dáng này của em.” Cảm xúc cũng không có bởi vì cô an bài thủy yêu mà sinh khí, thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm tình càng thêm tốt, trong mắt tất cả đều nồng đậm ý cười.
Cô vui mừng mà vẫn giữ chặt canh tay của Trương Tịch Nhan, nói: “Chúng ta đổi một chỗ khác, nói tiếp.”
Cô hiểu rõ Trương Tịch Nhan dụng tâm, nhưng cô lại không phải nguyện ý giống như tuyệt đại bộ phận những người tu luyện như vậy, y theo người khác an bài hoặc là tùy đại lưu mà lao lực bôn ba. Kết quả như vật đều là bận bận rộn rộn đến cuối cùng, trừ bỏ tuổi già sức yếu một thân thương bệnh thì cái gì vui vẻ đều không có.
Dựa vào chính mình bán lao động làm việc, làm được giống nhau, trở thành xã súc, cẩn trọng vì công ty làm cống hiến, vì làm giàu cho người khác mà thiêu đốt chính mình, sau khi người khác làm giàu chính mình không làm nữa, chỗ nào mát mẻ thì đi chỗ đó.
Có hơi chút một ít điểm bản lĩnh, khả năng sẽ làm thành hộ cá thể chính mình mà làm một số sinh ý nhỏ, hoặc là trở thành người làm công cao cấp cho người khác, nhưng làm mệt sống mệt chết cũng không hưởng được bao nhiêu tiền, nhiều nhất cũng chỉ đủ nuôi gia đình sống tạm bợ, còn phải lấy mệnh ra ngao, hơi vô ý một tý còn mất công lỗ sạch vốn. Trương Tịch Nhan chính là ví dụ điển hình, đều làm tới Đại Tế Tư, vẫn như cũ cực kỳ nghèo khổ mà vẫn phải làm công cho Vu thần. Vu thần sinh con, Trương Tịch Nhan đi làm bảo vệ, thiếu chút nữa đem mệnh bồi vào. Vu thần sau khi sinh con xong, Trương Tịch Nhan còn phải làm bảo mẫu, mệt đến hoảng.
Liễu Vũ thà rằng bản thân là cá mặn, phế vật, cũng không trải qua những ngày tháng như vậy.
Trong tay chính mình cóp điểm đồ vật này là nhiều, xác thật nhiều, nhưng là thọ mệnh dài như vậy, tu luyện lại yêu cầu nhiều dược liệu và quỷ linh tinh như vậy, nếu không khai nguyên, mấy thứ này trong giới tử thạch không dùng được bao nhiêu năm liền háo không. Cách làm chính xác đó là, giữ lại một bộ phận tự dùng, lại lấy ra một ít đi đầu tư cũng khá tốt, chính mình gây dựng sự nghiệp cũng được, khởi đầu làm tài chính, thu lời được chút tiền. Về sau muốn đầu tư thêm hạng mục gì, phải cần cẩn thận quan sát thêm thị trường lúc sau mới đưa ra quyết định.
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ, “Trên thuyền không đủ để em bày hết đồ vật trong giới tử thạch ra ngoài, đi đến Quỷ Linh thành tìm một chỗ đặt chân trước rồi lại nói.” Nàng nói xong, lấy ra phi kiếm, tiếp đón Lê Vị cùng Liễu Vũ lên kiếm.
Thủy yêu thấy thế liền hiểu rõ, đây là muốn thu hồi phi thuyền. Nàng ta không có pháp bảo phi hành, liền ngự phong bay lên không trung, thành thật mà đi theo phía sau Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan lấy ra một cây phi kiếm đưa cho thủy yêu, nói: “Ngươi dùng cái này.”
Thủy yêu ngạc nhiên mà nhìn Trương Tịch Nhan, lại nhìn về phía phi kiếm trước mặt, phi thường kinh ngạc.
Dưới tình huống bình thường, sau khi Đại Tế Tư thu phục nàng ta sẽ cướp đoạt đi toàn bộ tích tụ của bản thân, lại thi triển pháp thuật hoặc dùng pháp bảo đánh dấu phó nô lên người để sử dụng. Nếu chính mình làm không như ý nguyện của Đại Tế Tư, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị xử tử hoặc đem đi luyện thành đan dược, pháp bảo. Nhưng hiện tại, đầu tiên là thiếu Vu tiện tay tặng cho thần quả, lại được Hoa Tế Thần trả thù lao để làm việc, giờ thì Đại Tế Tư không những không gieo dấu vết phó nô, tịch thu tài vật mà còn tặng cho phi kiếm.
Thủy yêu ngốc, tâm nói: “Đây là có chuyện gì?” Nàng ta thấy Đại Tế Tư đã thu hồi linh bảo phi thuyền, che lấp khuôn mặt, chân đạp phi kiếm phóng về phía nơi xa, nhanh chóng bước lên phi kiếm gắt gao đuổi theo.
Liễu Vũ đứng ở trên phi kiếm, đôi tay ôm lấy eo của Trương Tịch Nhan nhìn xuống sơn xuyên đại địa dưới chân.
Ở giữa những dãy núi mênh mang, phân bố rất nhiều phòng ốc, thôn xóm, trấn nhỏ lớn bé, nhưng không nhìn thấy thành trì lớn nào cả. Trương Tịch Nhan không chỉ không đi xuống mà còn phi càng cao trên không trung, đều mau đến tầng mây. Liễu Vũ cảm thấy thực mê man, hỏi: “Không phải nói là đến Quỷ Linh thành sao?” Quỷ Linh thành ở đâu? Đừng nói là thành ngay cả cái quỷ ảnh cũng chưa nhìn thấy.
Bỗng nhiên, ở trong tầng mây phía trước xuất hiện một cái xoáy nước đen như mực thật lớn, xoáy nước kia nằm úp ngược xuống ở phía trên bầu trời, có dòng khí thong thả lưu động, ở chính giữa xoáy nước còn lại là một mảnh gió êm sóng lặng.
Trương Tịch Nhan nói: “Cái này là cửa ra vào được gọi là Quỷ giới chi mắt, là một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới rất ổn định, từ nơi này tiến vào Quỷ Linh thành. Quỷ Linh thành được là một cái Thứ Nguyên Giới ổn định, nó là nơi giao hội liên thông giữa Địa Linh giới và Quỷ giới, là một nơi Âm Dương giao hội.” Khi nàng nói chuyện, tốc độ nhanh hơn tiến vào trong tầng mây đen đặc, bay vào trong Quỷ giới chi mắt.
Nguyên bản không trung trên cao có mặt trời chợt nổi lên tối tăm, không gian trên đỉnh đầu bao trùm nồng đậm mây đen. Liễu Vũ có cảm giác quen thuộc quanh năm không thấy mặt trời, thậm chí ngay cả gió thổi qua cũng thấy có cảm giác quen thuộc thân thiết, giống như được về nhà thật an tâm kiên định, phảng phất cô đã từng ở một nơi như vậy thật lâu thật lâu.
Liễu Vũ không nhìn thấy được thành trì âm trầm khủng bố như trong tưởng tượng, chỉ nhìn thấy được dãy núi phập phồng, con sông uốn lượn chảy theo, rừng rậm dày đặc quỷ khí, liền thôn trấn cũng không thấy, chỉ có phòng ốc thưa thớt phân tán ở trong núi. Có một số nhà ở bị rách tung tóe như phế tích, một số còn lại là nhà cao cửa rộng phòng ở có đèn dầu chiếm địa cực lớn, số phòng ốc này cơ hồ đều một mình chiếm cứ một khu đất rộng lớn, đừng nói hình thành phố sá, muốn tìm được mấy hộ gần kề nhau cũng rất khó.
Phi kiếm dừng ở bờ sông.
Nước sông đen đến giống mặc nhiễm, dòng nước chảy xiết, thỉnh thoảng nhảy ra một ít thứ làm nhấc lên bọt sóng, còn có thể nhìn đến vật có hình thể thật lớn đang bơi ở trong sông.
Bờ sông tắc mọc đầy cây cối hoa cỏ, bất kể là cây hay là cỏ, lá cây đều rất thưa thớt, còn lại cành khô nhưng lại lớn lên phá lệ xum xuê.
Trong bụi cỏ, trong cây cối, thường xuyên có thể nhìn đến đủ loại đồ vật và quỷ gì đó nhảy tới nhảy lui, có một số thứ liền hình dạng đều không có, chỉ là một đoàn khí đen sì lì bay tới thổi đi, ngẫu nhiên còn có lân hỏa thổi qua. Trên cây cối có quỷ thắt cổ lúc thì thắt ở chỗ này lúc thì đổi chỗ khác để thắt, mặt của nó xanh đến giống như bị hắc ánh xanh từ trên núi, hai mắt cố trợn to, lưỡi thì thè ra thật dài, bộ dáng một bộ tử trạng thê thảm. Trong đám cây cối bên cạnh có chuột quỷ kêu chi chi thật to loáng thoáng vang lên, chuột đó thế nhưng lại có mặt người.
Bỗng nhiên, trong bụi cây có tiếng cười “Hì hì hì hì”
Liễu Vũ quay đầu liền thấy một con quỷ lớn lên nhìn thật giống mì sợi ngoại hình nhìn phá lệ buồn cười. Quỷ kia làm mặt cười nhạo cô, một bộ “Ngươi mau tới đánh ta này” Bộ dạng thật sự nhìn là muốn đấm.
Trương Tịch Nhan quét mắt qua con quỷ đó, nói: “Con đó gọi là quỷ khiêu khích, gặp được người đi đường liền ra tới khiêu khích gây chuyện, chọc cho đối phương tức giận sau đó liền bỏ chạy, đem người ta dẫn đến nơi nguy hiểm, lừa người ta vào chỗ chết. Nó chính mình sẽ không động thủ, nhưng thông thường sẽ đem người hại chết, thuộc về một loại ác quỷ. Nếu ở địa giới người sống nhìn thấy loại quỷ này, thì cứ việc đánh chết.” Nàng nói xong, nàng vận Âm Dương nhị khí hội tụ thành Thái Cực ở dưới chân, đem Liễu Vũ, Lê Vị và thủy yêu đang đuổi tới bên cạnh nàng cùng nhau khóa lại.
Theo Thái Cực khuếch tán, xung quanh nhấc lên nước gợn trạng gợn sóng, phảng phất như phá mở hắc ám, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống dưới.
Liễu Vũ đưa tay ngăn lại ánh mặt trời mất hai giây để thích ứng, sau khi thích ứng ánh sáng hướng xung quanh nhìn lại.
Bên cạnh có một con sông lớn, nước sông như cũ vẫn chảy xiết, nhưng dòng nước lại xanh trong tươi mát. Có thuyền đánh cá chạy trên mặt sông, còn có ngư dân đang đánh bắt cá. Các nàng đang ở trên con đường nhỏ ven bờ sông, bên đường cỏ dại mọc dài nở ra hoa dại, tạo dựng từng mảnh đồng ruộng, loại đang chờ thu hoạch.
Phía trước cách đó không xa, có một lượng lớn phòng ốc được xây dựng tụ tập kế bên nhau, quy mô cỡ một huyện thành nhỏ.
Ngoại hình và bộ dáng Lê Vị thực sự quá nhỏ, đi ở trên đường rất khó trông coi được.
Trương Tịch Nhan liền ôm Lê Vị đặt ở trên khuỷu tay, dẫn các nàng đi về phía Quỷ Linh thành trước mặt.
Thủy yêu đi theo phía sau Trương Tịch Nhan, cùng Liễu Vũ giống nhau tò mò mà đánh giá bốn phía.
Ở trên đường, người đi đường mỗi người dưới chân sinh phong, chạy trốn cực nhanh. Người, chim, thú ở trên bầu trời còn nhiều hơn với ở dưới mặt đất, đầy trời đều là “Người” điều khiển đủ loại đủ kiểu pháp bảo phi hành hoặc là cưỡi mãnh thú và ác điểu.
Trương Tịch Nhan chậm rãi đi đến phía trước Quỷ Linh thành.
Nàng nói với Liễu Vũ: “Quỷ Linh thành là nơi Âm Dương giao hội, Âm Phủ cùng Dương gian ở nơi này xếp chồng lên nhau.” Nàng chỉ hướng con sông bên cạnh, nói: “Sông vừa rồi em nhìn đến là Âm Hà, còn con sông hiện tại này là Dương Hà, chúng là cùng dòng sông, chẳng qua là đồng thời hội tụ cả Linh khí lẫn Âm khí, diễn sinh ra hai thế giới Âm Dương xếp chồng lên nhau. Núi xung quanh đây bao gồm một ít nhà cũ xung quanh đều là như thế.”
Liễu Vũ “À” một tiếng, nói: “Ý tứ ở đây chính là khi em phóng xuất ra Âm Sát khí, có thể làm chính mình đi đến Âm Phủ?”
Trương Tịch Nhan gật đầu.
Liễu Vũ nói: “Em thử xem há.” Cô nói xong, phóng xuất ra Âm Sát khí.
Cảnh tượng xung quanh vặn vẹo rất nhỏ, theo sát bầu trời liền tối lại. Liễu Vũ về đến nơi có quỷ khí dày đặc vừa rồi. Cô tâm nói: “Nguyên lai là như thế này a.” Ngay sau đó lại đơ người, tâm nói: “Mình làm sao để trở lại Dương gian?” Chính mình chỉ có Âm Sát khí, không có Thái Cực của Trương đại lão, phóng thích không ra Dương khí.
Bỗng nhiên, một đạo vòng Thái Cực xuất hiện ở dưới chân Liễu Vũ, cảnh tượng xung quanh lại một lần nữa biến hóa, cô lại xuất hiện ở địa giới Dương gian.
Hảo chơi! Có ý tứ! Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan, “Đại lão, có cách nào để em có thể tự chính mình từ Âm Phủ trở lại Dương gian mà không cần chị trợ giúp không?”
Trương Tịch Nhan gật đầu, chỉ về hướng phòng ốc trước mặt, nói: “Nhìn thấy bảng hiệu kia không? Đó là cửa hàng bán bùa chú.” Nàng dẫn Liễu Vũ đi dọc theo đường nhỏ, xuyên qua hẻm nhỏ ở hậu viện cư dân trong thành, liền đi tới đường lớn rộng mở.
Liễu Vũ ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu trước mặt, chỉ thấy chữ viết thon dài hình cuộn sóng, mặc kệ là dựng hay hoành đều là những ký tự vặn vẹo hình cuộn sóng, nhìn đặc biệt giống đạo sĩ tùy tay vẽ bùa trừ quỷ. Cửa hàng cách vách bảng hiệu lại càng kỳ lạ, chữ trên đó rất giống một đàn nòng nọc bò tới bò lui, khi khóe mắt liếc nhìn những cái chữ đó tựa hồ biết động đậy, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chữ không nhúc nhích.
Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ, “Đây là phù văn, từ bùa diễn biến mà ra đến một loại văn tự. Cách vách chính là quỷ văn, là loại văn tự quỷ tộc thông dụng. Văn tự thông dụng ở Linh tộc là phù văn, Quỷ tộc thông dụng văn tự là quỷ văn, Vu tộc có vu văn, là một loại văn tự thực cổ xưa, đặc biệt hiếm gặp. Âm Dương Đạo Tông cùng Cổ Đạo Tông văn tự thông dụng là chữ Hán giản thể.” Nàng nói xong, đi vào cửa hàng bùa chú, kêu: “Lão bản, mua bùa. Bùa tụ dương, bùa Chu Tước đốt tà, bùa dẫn đường, bùa dẫn hồn, bùa tụ linh, bùa tụ hồn, ….” Nàng báo tên một hơi mười mấy loại bùa, nói: “Mỗi loại mười tấm.”
Thủy yêu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đại Tế Tư. Bùa thực quý, ngoài ra, lấy đạo hạnh của các nàng căn bản không cần những loại bùa này. Nàng ta theo bản năng mà nhìn về hướng của Liễu Vũ, duy đoán Đại Tế Tư có thể mua đống bùa này là để chỉ cho Liễu Vũ cách dùng bùa và nhận biết các loại bùa.
Liễu Vũ hướng vào trong tiệm nhìn, chỉ thấy cửa hàng hàng diện tích đại khái cỡ 200-300 mét vuông, bốn phía bày đầy container, một tủ mặt trong ngăn tủ bày đầy các loại bùa, ba tủ còn lại bày tràn đầy các loại đồ vật đủ kiểu dáng như giấy, bút, còn có một số xương cốt và ngọc linh tinh đã qua gia công.
Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ, “Những vật là vật liệu dùng để vẽ bùa.” Nàng chỉ hướng ngọc cũng xương cốt, nói: “Những cái đó dùng để làm ngọc phù và cốt phù, là vật liệu dùng để chế tác bùa đặc thù. Còn lại các loại bùa đều giống nhau dùng giấy hoặc là da thú để chế tác.”
Cái mành phía sau xốc lên, một nữ nhân bộ dáng quyến rũ đi ra, nói: “Ai nha, Lê trưởng lão, khách ít đến.” Tầm mắt nàng ấy đảo qua từ trên người từ Lê Vị, Liễu Vũ đến thủy yêu, ý cười tiệm liễm, nhiều thêm vài phân ngưng trọng, hỏi: “Này trận trượng như vậy đến Quỷ Linh thành…”
Trương Tịch Nhan cười nói: “Yên tâm, chỉ là tới đi dạo.” Nàng đối với Liễu Vũ giới thiệu, “Đây là Hồ lão bản, Linh Hồ tộc. Đây là Liễu Vũ, là người… là người bạn cũ của ta.”
Liễu Vũ từ từ liếc mắt Trương Tịch Nhan, hỏi: “Muốn từ Âm Phủ trở lại Dương gian là dụng loại bùa nào?”
Hồ lão bản thật kinh ngạc mà nhìn về phía Liễu Vũ. Đạo hạnh của ngài không thấp đi, thế nhưng ngay cả một chút nhận biết bình thường này cũng không biết?
Trương Tịch Nhan cầm lấy bùa của tiểu nhị đem tới đưa cho Liễu Vũ, nói: “Em cảm thụ xem, có phải cảm giác được có một cổ nhiệt khí hay không?”
Liễu Vũ cảm thụ xong, nói: “Xác thực có, bên trong chữ trên giấy, mực nước ngưng tụ. Hoa văn mực nước này….. Có điểm quái ha.”
Hồ lão bản cùng thủy yêu quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, lại quyết đoán thu hồi lại tầm mắt.
Hồ lão bản hô: “Các ngươi cứ từ từ xem.” Quay đầu làm bộ đi kiểm hàng hóa.
Thủy yêu vẫn còn đang do dự, lại nghĩ đến Đại Tế Tư là người không ham chút tài trên người của mình, vì thế lấy ra túi trữ vật chuẩn bị mua một ít bùa để dự phòng.
Trương Tịch Nhan làm lơ ánh mắt của các nàng, đặt Lê Vị xuống ghế ngồi bên cạnh, nói cho Liễu Vũ, “Cái này gọi là phù văn, lực lượng của bùa đều hội tụ ở trong phù văn, giấy là vật dẫn mực nước, mực nước là vật dẫn của phù văn, phương thức của nó là hiện ra hoa văn.”
Liễu Vũ “Nga” một tiếng, có điểm tò mò mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan, hỏi: “Chị là tới mua bùa? Chị sẽ không tự vẽ sao?”
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt mà liếc Liễu Vũ một cái.
Liễu Vũ tâm nói: “Hiểu rồi a, kỹ năng không hướng về phương diện này. Cũng là, đại lão mỗi ngày bận rộn như vậy, làm sao có thời gian ngồi xổm luyện vẽ bùa cơ chứ.” Khi cô nói chuyện liền phát hiện ở góc tường có cái gì đó dán góc lén lút tường chui vào trong, quay đầu nhìn lại thì thấy một đám người đi vào mua bùa, bọn họ có vẻ thực gấp gáp, còn đang thảo luận ngoài thành có đại thú quỷ xuất hiện, lại la hét kêu lão bản lấy bùa ra, muốn bùa loại cao cấp.
Những người đó đi tới chen lấn trước quầy, trong đó có một người liếc nhìn Liễu Vũ, còn cố ý đi lên cọ đẩy cô.
Trương Tịch Nhan bất động thanh sắc mà đem người ngăn cách, hơn nữa khí thế còn ngoại phóng.
Cái người vừa nảy đẩy Liễu Vũ nhìn ra các nàng là người không dễ chọc, quyết đoán mà tránh đi, sau đó quay quanh trước quầy tiếp tục mua bùa. Bọn họ lải nhải thực sảo, rõ ràng chỉ có sáu người, nhưng trên người lại có hương vị của mấy chục người, rất giống một đám người cùng chen chúc ở chỗ này,
Liễu Vũ tinh tường ngửi được trên người bọn họ mỗi người đều có một cổ cùng loại với Âm Sát khí còn có mùi hôi của hủ thi. Cô hoài nghi những người này là quỷ giả dạng.
Hồ lão bản nhỏ giọng truyền âm cho Trương Tịch Nhan, “Để ý đứa bé cẩn thận.”
Đột nhiên, một người trong số đó như là có chuyện gì đột xuất nên chạy ra bên ngoài.
Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ và thủy yêu tinh tường cảm giác được Lê Vị không còn ở trên ghế, mà là được một cái người giấy biến thành bộ dáng của Lê Vị ngồi ở đó, đến nỗi biết được là Lê Vị bị một con ác quỷ khiêng ở trên vai chạy đi ra ngoài.
Lê Vị đầy mặt ngốc so mà nhìn về phía ác quỷ kia, trong mắt tràn ngập khiếp sợ. Bắt cóc con nít a! Bắt tới trên đầu của cô! Hai đời mới được một chuyến bị bắt cóc.
Thủy yêu cùng Liễu Vũ đồng loạt cùng nhìn về phía của Trương Tịch Nhan, thấy nàng làm ra bộ dáng dường như không phát hiện, cũng sôi nổi làm ra bộ dáng không nhìn thấy gì. Bất quá hai người cùng một thời gian một người thả ra phiến tiểu cánh hoa một người thì thả ra phiến tiểu giọt nước dính trên người của Lê Vị.
Tuy rằng thiếu Vu thật sự rất lợi hại, nhưng chung quy là quá nhỏ, ít nhiều gì cũng làm người có điểm không yên tâm.