Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 85



Thanh âm của Trương Tịch Nhan vang lên trong đầu của Liễu Vũ, “Khoảng cách hắn thành thần chỉ cách nửa bước chân” Thanh âm như gió lạnh nhẹ nhàng phất qua trong óc của Liễu Vũ, đem ý niệm nảy sinh thô bạo thổi tan.

Lê Vị đứng bên cạnh Trương Tịch Nhan, nói: “Lão Quỷ đế này ăn trái tim của chị, lại cắn nuốt luôn bản mạng linh cổ, lực lượng tích tụ mà hắn cần đã không sai biệt lắm.” Chỉ kém một bước phá xác nữa là có thể thành thần.

Lê Vị không tự giác mà quét mắt qua Thiên Nhãn giữa trán của Trương Tịch Nhan, lại ngó mắt sang Liễu Vũ, nhịn không được âm thầm cảm khái.

Vận thế như thế này nhìn không thấy sờ không được, rồi lại vô hình bắt đầu muốn ảnh hưởng cường điệu.

Nếu hai nàng tới muộn mấy ngày, hoặc là phát hiện chậm mấy ngày, chỉ sợ chạy trời cũng không khỏi nắng. Nhưng cố tình ở thời điểm lão Quỷ đế sắp thành thần hai nàng lại tới.

Vu tộc có rất nhiều chỗ có thể cho Liễu Vũ bế quan tu luyện, Trương Tịch Nhan bởi vì nguyên bản Liễu Vũ là Nhân tộc muốn cùng người ở chung, mới có thể vào địa giới Địa Linh giới nơi Nhân tộc kinh doanh, chọn một thôn có thể gọi là núi hoang dã Quỷ Linh thành, để cho Liễu Vũ bế quan.

Nhiều năm như vậy, Quỷ giới chỉ nghe có tứ phương Quỷ đế, ngay cả Vu thần cũng không hề biết có một lão Quỷ đế như vậy, bọn họ vì sợ Vu tộc phát hiện, lựa chọn Quỷ Môn thành phòng bị nghiêm ngặt sau đó ngủ đông bế quan tu luyện, hiển nhiên ủ mưu đã lâu ngoài ra mưu đồ còn cực lớn.

Một khi hắn tu luyện thành thần, liền không sợ chỉ am hiểu chạy trốn, trong chư thần sức chiến đấu tra nhất chính là Vu thần thụ, hơn nữa Quỷ giới cường thịnh, dễ như trở bàn tay là có thể thôn tính tiêu diệt mất Vu tộc. Trương Tịch Nhan có Thiên Nhãn là người có hy vọng cực lớn có thể tu luyện thành thần, Lê Vị là tiểu Vu thần, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này mà diệt trừ hai nàng.

Nhưng mà, lão Quỷ đế muốn bước thêm nửa bước để tới được cửa kia yêu cầu tích tụ một lượng rất lớn năng lượng trợ giúp hắn tiến giai. Lúc này, tiện nhất chính là đến Quỷ Linh thành bắt cướp một đợt, như thế tức là có thể chiếm được đất vì khuếch trương làm chuẩn bịm lại có thể chộp tới cho lão Quỷ đế trợ giúp hắn thành thần,

Bọn họ tính hết mọi thứ, chuẩn bị rất nhiều thứ, như thế nào lại không thể ngờ tới Trương Tịch Nhan lại ở Quỷ Linh thành.

Thất điện quỷ tướng quân vì tránh việc đưa tới các vị mà thánh hay Vu thần mà phát sinh biến cố, quyết đoán lựa chọn lui lại, đổi thành bắt cướp ở Quỷ Môn thành. Lại nhân đây là nơi hai giới giao hội, vô luận là Địa Linh giới hay Vu tộc, ở chỗ này đều có nhãn tuyến, bọn họ vì che tai mắt của mọi người, cố ý giả làm đám cưới quỷ, lại không nghĩ rằng chụp tới trên đầu của Liễu Vũ.

Liễu Vũ là một phàm nhân siêu phổ thông lại trải qua nhiều sự tình như vậy, đến bây giờ có thể hoàn chỉnh nhảy nhót, Lê Vị đều đến cảm khái Liễu Vũ này vận thế cũng không ai sánh bằng.

Lê Vị rất rõ ràng, đây không chỉ là cuộc chiến sinh tử của mấy người các nàng, mà là cuộc chiến sinh tử của lão Quỷ đế cùng Vu tộc.

Cô ấy cùng Trương Tịch Nhan liến nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nhau tấn công về hướng lão Quỷ đế.

Trương Tịch Nhan mở ra Thiên Nhãn giữa trán, trong tay cầm kiếm đâm thẳng vào cái trán của lão Quỷ đế! Nàng có Thiên Nhãn, lão Quỷ đế không dám lấy đầu của nàng, bằng không năng lượng tích tụ trong Thiên Nhãn sẽ nổ mạnh dẫn đến cả hai đồng quy vu tận. Nàng lấy đầu lão Quỷ đế lại không hề cố kỵ. Người tu luyện mà không có Thiên Nhãn năng lượng sẽ phân tán khắp nơi, xương sọ là nơi kiên cố cứng rắn nhất, nhưng đầu là bộ vị chứa toàn bộ nguyên thần hồn phách, tinh thần yếu ớt nhất, cũng là nơi trí mạng nhất.

Nếu cho Lê Vị thời gian thêm vạn năm, thì có thể dễ dàng chém chết hắn. Cô ấy nếu như tu luyện đã được 5000 năm đối với lão Quỷ đế có thể chiến đấu được một trận, nhưng hiện tại cô ấy tay nhỏ chân yếu, lực lượng có thể phát huy cực kỳ hữu hạn, cho dù là liều mạng cũng không thể gây ra bao nhiêu thương tổn tới đối phương, vì thế loại sự tình như là xử lý tên lão Quỷ đế này chỉ có thể giao cho người có Thiên Nhãn là Trương Tịch Nhan.

Lê Vị biết kết quả ra sao nên chỉ phụ trợ công kích, điên cuồng mà phóng xuất ra dây đằng, dẫn động Âm Sát khí xung quanh thi triển thuật giam cầm ý đồ khóa trụ lão Quỷ đế này. Cô ấy chỉ cần làm chậm động tác của lão Quỷ đế một chút, đều đủ để Trương Tịch Nhan giết hắn.

Lão Quỷ đế này ngồi một chỗ nửa bước cũng không dịch chuyển, chỉ vươn đôi tay, tay trái một phen túm chặt dây đằng của Lê Vị, tay phải một phen nắm lấy kiếm của Trương Tịch Nhan, lực lượng bàng bạc mạnh mẽ cuốn ra, đem bảo kiếm của Trương Tịch Nhan chấn vỡ đồng thời đem Lê Vị túm chặt lại che ở phía trước!

Trương Tịch Nhan đem lực lượng trong Thiên Nhãn phóng xuất ra tới trong nháy mắt nhìn thấy Lê Vị bị đem chắn ở phía trước, sợ tới mức thu hồi lại lực lượng, chấn đến đầu óc chính mình ong lên một tiếng, chỗ giữa mày máu chảy xuống, xương trán đều xuất hiện vết rạn, hơn nữa bản mạng linh kiếm của nàng bị bẻ gãy lại đem thêm một hương tổn đến cho nàng, hiện tại nàng bị thương rất nặng, nàng ngay cả đứng thẳng liền không xong mà ngã trên mặt đất, đầu óc từng trận choáng váng, phảng phất như thấy được ngày chết vẫn kề.

Nàng theo bản năng mà hướng Liễu Vũ truyền âm, hô: “Trốn..”

Liễu Vũ trước giờ cũng chưa từng thấy hai vị đại lão lại bị đánh bại nhanh tới như vậy, cơ hồ tương đương bị hạ gục trong nháy mắt. Cô liền không hề nghĩ ngợi, trong đầu trực tiếp xem nhẹ câu kêu trốn kia của Trương Tịch Nhan, phóng thích đại chiêu thuật tiếp dẫn, đồng thời đem hình ảnh Lê Vị gần như bị lão Quỷ đế xé nát cấp cho Vu thần thụ.

Cô thi triển đại chiêu thuật tiếp dẫn cấp cho Vu thần thụ đồng thời trong đầu hiện lên Vu thần thụ đang phiêu trong bóng đêm, trước mặt bày một khối hài cốt thật lớn, Vu thần thụ chính là đang đem dây đằng tiến vào trong xương cốt để hấp thu chất dinh dưỡng, bộ dáng một bộ mỹ tư tư trốn đi ăn mỹ thực, cô nghĩ thầm: “Ôi đệt, ngươi còn tâm tư đi ăn cơm, con gái của ngươi sắp bị người ta đánh chết tới nơi..”

Ý tưởng trong đầu Liễu Vũ mới hiện lên một nửa, cảm xúc Vu thần thụ nháy mắt nổ mạnh, thụ thần đang mỹ tư tư ăn cơm một giây biến thành sư tử mẹ bạo nộ.

Vu thần thụ túm lên xương cốt đang gặm một nửa tạp đến lão Quỷ đế đồng thời một lượng lớn cây mây từ trên người phóng xuất ra tới, Hoa Thần Cổ che trời lắp đất, cây mây, nhánh cây lập tức bao phủ lão Quỷ đế tính cả Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ.

Lão Quỷ vừa giơ Lê Vị lên, đang chuẩn bị hấp thu lực lượng Vu thần cuối cùng từ Lê Vị để đánh sâu vào thần cảnh, yếu nhất trong ba người các nàng là con sâu nhỏ kia thế nhưng trong một khoảnh khắc lại sáng lập ra thông đạo đem Vu thần thụ túm lại đây.

Hắn khiếp sợ vạn phần, trong đầu chỉ hiện ra một ý niệm: “Nó bằng cách nào có thể gọi đến?” Sâu nhỏ thi triển thần thông thế nhưng lại trực tiếp đem Vu thần túm lại đây! Con sâu nhỏ này có địa vị gì, chính mình tính xót cái gì? Mấy cái ý niệm nhanh chóng xẹt qua trong đầu của hắn.

Liền lúc hắn thất thần trong nháy mắt, tiểu Vu thần trong tay bị Vu thần đoạt lại đi, theo sát dây đằng và nhánh cây điên cuồng chụp xuống.

Cho dù hắn có thiên đại thần thông, không hề dự triệu mà bị đánh trở tay không kịp, lại trong nháy mắt xuất thần ném đi tiên cơ, cũng không khỏi luống cuống tay chân.

Vu thần thụ sức chiến đấu thì yếu, nhưng cũng là lão thần thụ mấy chục vạn năm, không nói thần thông thế nào, nhưng công lực kia kỳ thực rất thâm hậu. Dây đằng khi trừu xuống, xương cốt của lão Quỷ đế đều bị đánh nát, da thì phiên thịt thì bong, một số lượng thật lớn các nhánh cây chui vào trong cơ thể của hắn.

Lão quỷ đế cũng không ăn chay, sớm làm tốt chuẩn bị khi bị Vu thần phát hiện, lập tức đem tất cả pháp bảo đã chuẩn bị ném về phía Vu thần thụ, tước đến nhánh cây cùng dây đằng của Vu thần thụ từng tấc từng tấc bị tạc nứt.

Đột nhiên, cổ của hắn tê rần, giống như bị con gì đó cắn.

Lão Quỷ đế biết, bản thân là bị Hoa Thần Cổ của Vu thần cắn.

Rễ cây dây đằng chui vào trong người hắn, Vu thần thụ tất nhiên sẽ phóng xuất ra Hoa Thần Cổ tới cắn hắn.

Ý niệm này vừa hiện lên đồng thời hắn dùng toàn lực tỏa định vị trí bị Hoa Thần Cổ. Một con Hoa Thần Cổ to cỡ ngón tay cái, đỉnh đầu có mười một hoa quan, cả người đỏ tươi, thần thái hoa quang trên người nổi lên hoa văn kim sắc nhàn nhạt khác thường, những con Hoa Thần Cổ vừa đến bên người của hắn liền bị giảo diệt như hạt bụi so với nó kém nhau rất xa.

Sau khi con Hoa Thần Cổ to bằng ngón tay cái cắn hắn một cái, nhanh chóng cuốn lấy Trương Tịch Nhan trên mặt đất bay thật xa.

Chỗ miệng vết thương hắn bị cô cắn nhanh chóng bắt đầu thối rữa.

Con Hoa Thần Cổ này độc cũng khá lắm!

Cảm giác đau đớn kia truyền từ cổ nhanh chóng lan tới trên mặt, khuếch tán đến lỗ tai và bả vai.

Trong mắt lão Quỷ đế tràn ngập khiếp sợ cùng khó có thể tin: Chính mình thế nhưng lại bị trúng độc? Còn nữa độc này sao lại đáng sợ như vậy!

Chính mình chuẩn bị sung túc như vậy, thế nhưng lại thua trong tay một con sâu nhỏ?

Hắn dự cảm được cái chết của bản thân, nhưng bản năng cầu sinh làm hắn liều mạng mà đi hóa giải độc hắn trúng phải, đồng thời điều động năng lượng ngăn trở công kích từ Vu thần.

Độc kia lan tràn đến cực nhanh, theo bắt đầu từ mạch máu khuếch tán, những nơi đi qua, máu hóa thành huyết mủ, Âm Sát khí tứ tán…

Hắn trước nay chưa thấy qua sâu độc như vậy, nghe cũng chưa nghe qua.

Dự cảm đến không tới một giây, lão Quỷ đế quyết đoán mà vứt bỏ thân xác. Hắn chỉ cần giữ lại nguyên thần cùng hồn phách, tương lai vẫn có thể trùng tu thân xác.

Nhưng mà, nguyên thần cùng hồn phách của hắn mới vừa vọt lên tới đỉnh đầu, đột nhiên dây đằng và nhánh cây từ không trung trên đầu rơi xuống..

Hắn rành mạch mà thấy được dây đằng cùng nhánh cây kia chui vào trong đầu lâu xé rách mở ra xương đầu!

Lão Quỷ đế dùng hết toàn lực điên cuồng giãy giụa phản kích, bản lĩnh có được ở đời này cũng pháp bảo hắn có được đều thao tác tạp đến cây mây cùng nhánh cây, mưu cầu cấp đủ cho chính mình hy vọng một tia một đường sinh tồn.

Nhưng cây mây cùng rễ cây quá nhiều, tựa như cuồn cuộn không ngừng.

Hoa Thần Cổ từ cây mây và rễ cây điên cuồng gặm ăn hắn, đau đến hắn phát ra tiếng gào rống tê tâm liệt phế.

Lòng tràn đầy tuyệt vọng, phẫn nộ cùng không cam lòng cơ hồ đem hắn bao phủ.

Hắn thừa dịp Thiên, Quỷ, Vu tộc ba giới đại chiến, giả chết ẩn tu, ngủ đông hơn 7000 năm, mắt thấy liền có thể thành công xuất quan, tính hết thảy tất cả, lại không nghĩ rằng thế nhưng…. Thua trong tay một con sâu nhỏ.

Hắn không bước thêm được nửa bước kia, không thể lột xác tiến giai, không thể thành thần, cùng Vu thần thụ có một khoảng cách không nhỏ, ở trước mặt Vu thần thụ, hy vọng trốn thoát của hắn liền không có!

Lão Quỷ đế cực kỳ hận. Hắn với Vu thần không có biện pháp, chỉ có thể đem cừu hận đầy ngập trút hết lên người con sâu nhỏ đã tặng hắn một nhát chí mạng.

Hắn đầy mắt cừu hận mà nhìn về hướng của con sâu nhỏ, duỗi tay chột tới.

Nhưng con sâu nhỏ kia cực kỳ cảnh giác, ở lúc hắn vươn tay trong phút chốc, đột nhiên quấn lấy Đại Tế Tư thoát đi không ảnh không tung.

Cái tay vươn ra của lão Quỷ đế bị dây đằng cuốn vào trong, đồng thời tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, hắn nhìn lại cánh tay bị nổ tung của chính mình, máu độc đậm đen chảy ra dính lên dây đằng và cây mây, còn bị Vu thần ghét bỏ mà run run, chấn động mà rớt xuống.

Độc kia, không thương tổn đến Vu thần thụ nửa phần.

Sâu này là được Vu thần tụ tạo ra!

Thần của Quỷ Vu hai đều chết sạch, chỉ có mình Vu thần thụ là còn sống…

Ý niệm còn lại vẫn chưa xong, cây mây cùng nhánh cây đâm xuyên thấu qua hắn nguyên thần hồn phách lại chợt phát lực đem nó giảo toái, ý niệm của bản thân cùng cảm xúc toàn bộ biến mất..

Liễu Vũ cảm thấy được có nguy hiểm, mang theo Trương Tịch Nhan tránh thoát rất xa, chạy ra ngoài vài đỉnh núi, mới quay đầu nhìn lại. Vu thần thụ đem một mảnh kia bao trùm dày đặt, lão Quỷ đế thì bóng dáng không còn thấy nữa.

Trong thời điểm cô chiến đấu, chỉ cảm thấy đánh đến trời sụp đất nứt nhật nguyệt vô quang, lúc này nhìn xem lại, bên kia đỉnh núi kia an tĩnh như gà, cũng không biết Vu thần thụ đang làm cái gì.

Cô đem cảm giác của bản thân phóng thích tới mức lớn nhất, cũng không thể thấy được tới nguyên cớ, không biết đã đánh xong hay chưa.

Qua vài giây, bỗng nhiên Vu thần thụ biến mất, theo sát một loại hơi thở phi thường đáng sợ từ không trung bao phủ xuống dưới, giống như có cự thú hay cái gì đó xuất hiện.

Bỗng dưng, trên bầu rơi xuống người như mưa, nói chính xác là người, Vu tộc, Yêu Linh tộc. Bọn họ bị ném xuống như ném rác rưởi rơi xuống bên cạnh cô, tạp rơi đầy đất.

Liễu Vũ ngốc, mặt đầy kinh hách: Tình huống là như thế nào?

Sau khi người, vu, yêu rớt xuống tiếp theo là quỷ, tất cả đều là người dạng quỷ, một đám rơi nhanh đến không còn giữ được hình người, chúng nó té rớt trên mặt đất, một đám tất cả đều ngốc, hiển nhiên cũng là không biết chuyện gì xảy ra.

Sửng sốt một lát, sau khi bọn họ phục hồi lại tinh thần chuyện đầu tiên họ làm là quỳ xuống đất cúng bái.

Liễu Vũ ôm sát Trương Tịch Nhan, đang lúc suy xét có nên mang theo đại lão đổi một nơi khác an toàn không nhưng cảm giác của cô mách bảo, lúc này ngàn vạn lần đừng cử động, sẽ chết.

Người, vu, yêu và quỷ đều không còn rơi xuống nữa.

Liễu Vũ mới vừa cảm thấy kết thúc hết thảy, liền thấy Quỷ Môn thành phía trước xảy ra sụp đổ đáng sợ.

Quỷ Môn thành bắt đầu sụp từ ngoại thành đi dần vào trong, trong thành có một lượng lớn quỷ không được ném ra ngoài, chúng nó bị kẹt lại trong đống sụp đổ đang kêu thảm xé gào vì bị xé nát.

Cùng lúc đó, Vu thần thụ xuất hiện phía trên không của Quỷ Môn thành, nhánh cây và dây đằng đang huy thành vũ điệu ở trong thành Quỷ môn sụp đổ, tùy ý trương dương mà chiêu hiện thần uy của chính mình.

Liễu Vũ trơ mắt nhìn thấy một cái thành quy mô còn lớn hơn so với đô thị loại 1 ngắn ngủ vài gian thời gian liền bị sụp đổ chỉ còn lại một đống, cuối cùng biến mất trong Vu thần thụ.

Vu thần thụ lại vung nhánh cây, dây đằng biến mất trong bóng đêm.

Liễu Vũ cảm thấy trong lòng ngực nhiều thêm một thứ gì đó, cúi đầu liền thấy chính mình ôm thêm một cái cây hình dạng như em bé, em bé đè ở trên người của Trương Tịch Nhan ngủ đến rất say.

Liễu Vũ lại ngẩng đầu, đầy mặt dại ra mà nhìn về phương hướng Quỷ Môn thành đã biến thành bột phấn liền một khối ngói bùn cũng không có lưu lại, lại về về phía đoạn nhai phía trước. Phía dưới đoạn nhai trống rỗng, liền một chút gió cũng không có. Chỗ cô ngồi giống như một khối thiên thạch đang phiêu ở giữa vũ trụ mênh mang, xung quanh còn lại là rầm rạp dân chạy nạn.

Tất cả mọi người bái Vu thần xong lại nhất trí đồng tác mà quay đầu, Quỷ tộc, Vu tộc ở đây cùng nhau đối với cô, bái kiến Hoa Tế Thần, cầu Hoa Tế Thần che chở.

Nhân tộc, bao gồm các đệ tử của Âm Dương Đạo Tông cũng đều quỳ một gối.

Cô có thể cảm giác được cảm xúc của bọn họ, đem cô trở thành thần cứu bọn họ.

Liễu Vũ suy đoán nhóm người, vu, quỷ và yêu này là trước khi Quỷ Môn thành sụp đổ đã bị Vu thần thụ ném ra ngoài, khẳng định có quan hệ đến hiệp nghị của Trương Tịch Nhan và Vu thần thụ.

Cô đem Lê Vị đang ngủ nằm đè lên Trương Tịch Nhan nắm lên, đang muốn giúp Trương Tịch Nhan kiểm tra thương thế, Hắc Hồ thủy yêu từ trong đám Yêu tộc chui ra tới, lo lắng hỏi: “Đại Tế Tư như thế nào lại bị thương thành vậy?”

Liễu Vũ nhìn Hắc Hồ chằm chằm, khí tạc: Thời điểm đánh nhau liều mạng thì không thấy ngươi, lúc này bày đặt chạy ra biểu hiện quan tâm.

Cô lười phản ứng đến Hắc Hồ thủy yêu, đi kiểm tra thương thế của Trương đại lão, phát hiện miệng vết thương không có tự động khép lại. Cô lúc này mới nhớ đến bản mạng linh cổ của Trương đại lão đã không còn, năng lực tự lành cường đại đã bị phế đi.

Vết thương bị xé rách thủng lỗ ở phía sau lưng Trương Tịch Nhan có thể coi là chuyện nhỏ, nhưng hiện tại trái tim lại không còn, khí quản bên cạnh trái tim cũng che kín vết thương, như là bị một lực lượng rất lớn đánh đến rách nát tả tơi, không có chảy máu do có một dòng khí giống màn mỏng bao trùm ở mặt trên, ngay cả khi không có trái tim thì đoàn dòng khí này cũng thay thế tim bảo trì vận chuyển máu.

Liễu Vũ thả ra tiểu cánh hoa của chính mình, dựa theo cách chữa trị cho thân thể của chính mình thật cẩn thận mà đi chữa lại miệng vết thương cho Trương Tịch Nhan.

Hắc Hồ thủy yêu lo lắng nhắc nhở nói: “Cẩn thận độc của ngươi.”

Liễu Vũ thả ra một đoàn tiểu cánh hoa phiêu ở phía trước mặt của nàng ta, ý là nếu Hắc Hồ thủy yêu có can đảm lại lắm miệng thêm một câu cô sẽ độc chết nàng ta tại chỗ liền. 

Hắc Hồ thủy yêu tức khắc không dám nói nữa, yên lặng mà đem thuốc trị thương, linh đan mang theo tùy thân cùng trái cây và những khối thịt mà trước kia Lê Vị và Trương Tịch Nhan cho mình đặt trong tầm tay chìa Liễu Vũ, ánh mắt ý bảo: Ngươi xem những thứ này có ích không nếu có thì cứ việc dùng.

B.A