Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 90



Liễu Vĩ thật muốn hôn mê cho rồi, để giảm bớt một ít thống khổ, nhưng cố tình ý thức phá lệ thanh tỉnh, cảm giác đau không hề giảm bớt mà toàn cảm nhận được. Cô ngoài việc liều mạng mà tru lên để phát tiết thì nửa điểm biện pháp cũng không có, còn phải nhịn xuống không giãy giụa và không phản kháng.

Lãnh Cốt nói: “Lại ráng nhịn thêm một chút.” Là ngữ khí và âm điệu của Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ đau đến tiếp tục kêu gào, nhịn không được thẳng đến đau đớn hoãn đi một chút tiếng la mới nhỏ xuống. Cô cảm thấy những tơ máu thấm vào trong để bắt giết Phệ Thần trùng đã dùng lại việc bắt giết, chỉ là cuốn lấy chúng nó cũng không có hành động gì, trong lúc cô đang buồn bực, bỗng nhiên lại nghe được Trương Tịch Nhan lên tiếng: “Liễu Vũ”, hỏi: “Em thích chị sao?”

Liễu Vũ ngốc, tâm nói: “Đại lão, đầu óc của chị có vấn đề sao. Lúc này lại hỏi cái này….” Ý niệm còn chưa yên, đột nhiên toàn thân bắt đầu từ đỉnh đầu đến chân đều đau đến nổ mạnh, cảm giác kia rất giống chính mình đang sống sờ sờ mà bị người xé thành vô số mảnh.

Liễu Vũ đau đến từ trong cổ đỉnh nhảy lên, nếu không phải bị một cổ lực hút nắm chặt, cô cảm thấy chính mình có thể nhảy ra khỏi Bạch Cốt Uyên.

Liễu Vũ đau đến điên rồi, ngao ngao ngao ngao mà kêu, giọng nói đều bể ra, bỗng nhiên có xúc cảm mát lạnh lướt qua toàn thân, đau đớn liền biến mất.

Cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện không biết chính mình khi nào lại ngâm mình ở trong ao, đang nằm ở trong lòng bàn tay hợp lại của Trương đại lão, xúc cảm mát lạnh nhè nhẹ đó là chân khí từ lòng bàn tay đại lão phóng xuất ra tới để chữa thương cho cô.

Liễu Vũ cảm thấy được Thiên Nhãn chi lực của Trương Tịch Nhan còn tưởng là đã sinh ra ảo giác, dù sao Trương đại lão cũng bị thương rất nặng, lúc này lại mở Thiên Nhãn là không muốn sống nữa đi.

Cô theo bản năng mà quét mắt, giật mình nhìn thấy Trương đại lão thế nhưng lại thật sự mở Thiên Nhãn, phía trên Thiên Nhãn có có một cái xoáy nước vặn vẹo, xoáy nước kia cực kỳ đáng sợ, giống như lò thiêu, đem mấy thứ kia được moi ra từ trong cơ thể của cô cùng máu mang thịt cùng nhau thiêu đốt.

Liễu Vũ trơ mắt mà nhìn viên xương cốt to cỡ hạt đậu nành còn dính một ít huyết nhục mà cô vất vả tu luyện mới có được bọc lấy một lượng lớn tiểu cánh hoa kỳ thật là đám lốm đốm, chúng nó ở bị lửa thiêu kêu còn thảm hơn so với chính mình vừa rồi.

Lãnh Cốt quỷ vương ngồi quỳ ở bên ao, hơi cúi đầu, nửa rũ mắt. Từ thần thái, động tác đến hơi thở đều toát ra chữ: Ta nhất định sẽ thực ngoan!

Đây rõ ràng là bị Trương Tịch Nhan dùng lửa thiêu Phệ Thần trùng dọa sợ. Nàng ta có lợi hại nhưng cũng không nhịn được bản thể bị thần hỏa Thiên Nhãn đốt cháy.

Liễu Vũ lại tò mò lên, “Đại lão, chị… cái kia là lửa gì?” Bộ dáng thoạt nhìn thật đáng sợ, giống như ngay cả Lãnh Cốt quỷ vương cũng bị dọa tới.

Trương Tịch Nhan nói: “Không biết nữa, thời điểm Thiên Nhãn sinh ra liền có.” Nàng giải thích ngắn gọn: “Phệ Thần trùng một khi dính lên, sẽ như dồi bám trên xương. Số này đã dính vào máu thịt của em cũng đã dung hợp lại, cần phải thanh trừ hoàn toàn, nếu không cho dù em có đi ra khỏi Bạch Cốt Uyên chúng nó vẫn sẽ quấn lấy em, đem em túm trở về Bạch Cốt Uyên. Bạch Cốt Uyên Phệ Thần trùng quá nhiều, hình thành một loại lực hút đặc biệt, có thể đem Phệ Thần trùng rời khỏi Bạch Cốt Uyên túm trở về, cho dù cách xa nhau vô số Thứ Nguyên Giới vẫn có thể túm được trở về.”

Liễu Vũ kêu lên: “Đáng sợ như vậy sao?”

Trương Tịch Nhan nói: “Đáng sợ nhất chính là, Phệ Thần trùng sau khi ăn sạch cơ thể, liền bám lên nguyên thần hồn phách, tụ thành thân thể cùng nguyên thân giống nhau như đúc. Chỉ cần nguyên thần hồn phách đủ cường đại, có thể chống đỡ được lực hút của Bạch Cốt Uyên, một khi Bạch Cốt Uyên mở thông đạo ra vào ngoại giới, bọn chúng liền theo đó đi ra ngoài. Thần từ Bạch Cốt Uyên đi ra ngoài, chỉ có bộ phận nguyên thần hồn phách là của chính mình, còn lại đều là Phệ Thần trùng. Không phải thần rất khó chống đỡ lại được lực hút, ra ngoài không được hơn nữa sẽ lọt vào vồ mồi rất khó sống sót.”

Liễu Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy chúng nó sao khi rời khỏi đây sẽ như thế nào?”

“Sẽ giữ lại một chút tập tính tình cảm và ký ức vốn có, nhưng tính tình sẽ thay đổi rất nhiều, tựa như em khi tu luyện cổ thân sẽ chịu ảnh hưởng của cổ tính vậy.”

“Phệ Thần trùng ở Bạch Cốt Uyên, trừ bỏ cắn nuốt những người từ bên ngoài mới tới thì có không chiếm được bất luận năng lượng bổ sung nào khác, chúng nó sẽ rất đói bụng cùng cực độ đói khát, lại rất tham ăn, nhiều Phệ Thần trùng như vậy bám vào trên người, có thể đem cả một cái Thứ Nguyên Giới như Cổ Đạo Tông ăn đến sạch sẽ. Chúng nó càng ăn càng lợi hại càng có thể chống đỡ được lực hút của Bạch Cốt Uyên, có thể ở bên ngoài càng lâu hơn. Đặc thù lực hút ở Bạch Cốt Uyên là Phệ Thần trùng không thể chính mình tự mở ra thông đạo, chỉ có thể mượn ngoại lực để đi ra bên ngoài. Tỷ như, chị và em.”

Liễu Vũ nghe hiểu ý tứ của Trương đại lão. Chính mình vừa rồi mở ra thông đạo lung tung, thiếu chút nữa đem đám đồ quỷ ở đây…. Virus thả ra ngoài. Cô chột dạ mà ngó ngó, phát hiện nói chuyện một chút, đồ vật moi từ trong cơ thể mình ra tới đã bị thiêu thành tro, xương cốt mình vất vả luyện chế cũng không còn.

Liễu Vũ đau lòng đến tột đỉnh, lại khó mà có thể nói gì. Phàm là có thể lưu lại một tia, Trương đại lão cũng sẽ không thiêu đến hoàn toàn như vậy, nơi này tất cả đều là đại lão từng quyền yêu quý đến cảm kích.

Cô thật mỏi mệt cùng suy yếu, từ trong lòng bàn tay Trương Tịch Nhan bò đến bên cổ, cuộn thành đoàn, nói: “Em mệt quá, ngủ một lát.”

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, hỏi: “Em vì cái gì lại vào đây?” Liễu Vũ nhất định có thể cảm giác được nơi này có nguy hiểm trí mạng, thế nhưng vẫn chọn đi vào. Nàng đã sợ Liễu Vũ sẽ xông vào nên đã cố ý che lấp hành tung, để Liễu Vũ không thể cảm nhận được hành tung của nàng, nhưng lại không ngờ vẫn là tìm tới.

Nhắc tới việc này, Liễu Vũ liền nổi nóng, nói: “Sớm biết chị là ở chỗ này dưỡng thương, em liền không tới. Trời mới biết em chiếm gió cái gì, hay lên cơn điên gì mà chân không nghe lời cứ chạy vào đây.”

Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Hoa Thần Cổ bên cạnh bị tổn thương thảm trọng ngay cả hoa quan cũng bị héo đi, tràn đầy đau lòng cùng cảm động.

Liễu Vũ dán chặt vào làn da của Trương Tịch Nhan, được hơi thở của Trương đại lão vây lấy, lòng tràn đầy cảm giác an toàn, lại nghĩ: “Mình lần này đi vào tìm cũng không tính là mệt.” Mặc kệ là nói như thế nào, tìm được Trương đại lão rồi có bị thương một chút thì cứ ngủ một giấc dưỡng dưỡng một chút liền tốt.

Một con cổ béo gần giống như cái móng heo ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy được có dị mở mắt ra liền nhìn thấy Liễu Vũ thế nhưng lại chiếm cứ địa bàn của chính mình còn chuẩn bị đi ngủ, tức giận đến đôi mắt đậu trợn lên: Một người như cô, không đi giường mà ngủ, chạy tới đoạt vị trí ngủ của tôi!

Nó nhảy đến bên cạnh Liễu Vũ, đang chuẩn bị cắn cho cô tỉnh, liền bị đè lại.

Trương Tịch Nhan nói: “Đừng nháo em ấy.”

Móng Heo tức giận đến trên đầu phiêu có một đoàn chướng khí tụ thành cái bảng, trên đó hiển thị chính là nó sẽ ngủ ở các nơi như cổ, sau cổ, bả vai, cánh tay, phía dưới cổ áo của Trương Tịch Nhan, đem những chỗ ngủ của chính mình cho Trương Tịch Nhan xem, lại đem chỗ mà Liễu Vũ đang ngủ hiện ra tới, phía trên cò đánh ra một loạt dấu chấm hỏi, tựa hồ dò hỏi vì cái gì muốn cho cô ấy ngủ ở chỗ của ta.

Trương Tịch Nhan nhẹ giọng nói: “Móng Heo, em ấy là Liễu Vũ.”

Móng Heo hầm hừ mà bay ra khỏi ao, tự mình đi chơi.

Trương Tịch Nhan cảm giác được Lãnh Cốt đang nhìn chằm chằm Liễu Vũ.

Trong ánh mắt của Lãnh Cốt tràn đầy hoang mang, tựa hồ không rõ cảm xúc khác thường là từ đâu tới.

Trương Tịch Nhan không muốn can thiệp vào Lãnh Cốt.

Lãnh Cốt tự mình có ý thức có thể nói là nhân cách phụ của Trương Tịch Nhan, bởi vì cảm tình đối với Liễu Vũ mà xuất hiện, ở dưới tình huống đối với người khác không tạo thành thương tổn cũng không có uy hiếp, Trương Tịch Nhan sẽ không nguyện ý đi giết một cái nhân cách khác của chính mình, huống chi nhân cách này bị ảnh hưởng đến chỉ có Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan cũng có chút mệt mỏi, khởi động một cái chắn đem chính mình cùng Liễu Vũ bảo hộ ở bên trong ao thật tốt, đem tay vuốt vuốt Liễu Vũ đang ở cổ sau đó cùng nhau ngủ đi.

Trương Tịch Nhan thông qua Lê Vị ở nơi Vu thần thụ cũng có một món tiền tài, không thiếu nhất chính là thuốc để dưỡng thương, ngâm tầm nửa tháng liền có thể khôi phục.

Khi nàng tỉnh lại, nước thuốc cổ dược trong ao đã biến thành nước trong. Liễu Vũ ngủ thật sự hương, thân mình mềm mại, hoa quan trên đầu thế nhưng biến thành mười hai căn.

Trương Tịch Nhan thật kinh ngạc. Xương cốt mà Liễu Vũ tu luyện ra tới đã không còn, theo lý thuyết đạo hạnh sẽ tổn thất rất lớn… mà vậy cũng được đi, xương cốt này của Liễu Vũ là từ việc ăn quỷ linh tinh và đầu của Thần đế Quỷ giới mà có, xác thật có tổn thất, nhưng đối với một con Hoa Thần Cổ không có xương cốt tới nói, nhiều nhất như thêm tiền lời mệt lấy ra ngoài thôi.

Liễu Vũ cảm giác được có tầm mắt đang nhìn chính mình, mở mắt ra liền thấy Trương Tịch Nhan, ngoài ra còn đang lén lút nhìn bản thân mình ngủ.

Khoảng cách giữa hai nàng rất gần, mặt của chính mình cũng sắp chạm vào mặt của Trương đại lão. Đại khái là khoảng cách này quá mức ái muội, dẫn tới Liễu Vũ có điểm không nhịn được mà suy nghĩ miên man. Cô đảo cảm giác qua, tức khắc kêu thầm một tiếng: “Ngọa tào!”

Nước trong ao trong trẻo sâu thẩm, mỹ nhân nằm ở đáy ao…. Trơn bóng…

Liễu Vũ dùng cảm giác nhanh nhất mà đảo qua trên người Trương Tịch Nhan, không dám liếm, sợ bị đại lão đấm.

Trương Tịch Nhan nhạy bén mà phát hiện có tầm mắt đảo qua trên chính người của mình. Ao này phong đến kín mít, có thể làm vậy chỉ có Liễu Vũ. Nàng lập tức che khuất cảm giác của Liễu Vũ, tranh thủ thời gian dùng nước cọ rửa toàn thân, thật nhanh mà mặc xong quần áo, lại lấy nhẫn kim cương từ trong giới tử thạch đeo lên trên tay. Nàng đem chính mình thu thập đến thỏa đáng, lúc này mới thu lại thần thông, khôi phục cảm giác cho Liễu Vũ.

Tầm mắt của Liễu Vũ dừng ở chiếc nhẫn trên tay Trương Tịch Nhan, hỏi: “Em trước kia… có phải cũng có một chiếc giống như vậy không?”

Trương Tịch Nhan sửng sốt, không rõ Liễu Vũ tại sao lại nhắc tới cái này, nhẹ nhàng gật đầu.

Liễu Vũ không nhớ rõ trước kia cùng Trương Tịch Nhan yêu đương là loại tâm tình gì, còn ở hiện tại… cô cảm thấy cảm tình chính mình đối với Trương Tịch Nhan nếu dùng thích hoặc yêu để hình dung đều rất kỳ quái, siêu biệt hữu, nếu Trương Tịch Nhan có chuyện gì sẽ làm cô lo lắng nắm phổi khó chịu, khi chính mình gặp phải việc gì hay là lúc sợ hãi lúc ấy đặc biệt nghĩ tới có Trương đại lão bảo hộ, nhưng thời điểm không có xảy ra việc gì, cũng đều…. Giống y vậy.

Liễu Vũ không thể rõ cảm tình, thái độ của bản thân với Trương Tịch Nhan là cái gì.

Oa, Bạch Cốt Uyên nơi nguy hiểm như vậy, chính mình ngay cả mạng cũng từ bỏ, chạy vào tìm Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ hiện tại nhớ tới còn cảm thấy chính mình có bệnh. Đây là chuyện mà chính mình có thể làm hay sao? Điên rồi đi! Chính mình lúc ấy cùng lúc này đều là điên như nhau, đều không do mình khống chế. Cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Trương Tịch Nhan, chị có phải hạ cổ lên người của em không?”

Trương Tịch Nhan ngạc nhiên hỏi: “Hạ cổ gì?”

Liễu Vũ vén tay áo lên, tư thế chuẩn bị đi tính sổ với Trương Tịch Nhan, nói: “Nếu chị không có hạ cổ vào em, thì sao em lại như vậy?”

Trương Tịch Nhan cảm thấy không hiểu hỏi: “Loại nào?” Nàng đọc không rõ tình huống lúc này của Liễu Vũ, càng nói càng không rõ Liễu Vũ nháo loại nào.

Liễu Vũ nói: “Còn loại nào? Chị có nguy hiểm, em liền quan tâm để ý…. a phi, không, em là thiếu chị nhân tình, còn thiếu thêm một đống nợ tình cảm, cái này về sau em sẽ trả tiền, nhưng chị xem xem, em có phải là cái người vì người khác mà cả mạng cũng không cần không? Chị có việc, em như bị điên vậy…. Lão Quỷ đế kia lợi hại như vậy, một cái tát là có thể bóp chết em, em thế nhưng đột nhiên lên cơn nhào lên cắn hắn ta một ngụm thật mạnh, cũng may em có bản lĩnh chạy trốn hơn người, bằng không liền bỏ mạng rồi. Không những vậy trong thời điểm nguy cấp còn cố lôi kéo chị chạy trốn. Bình thường thao tác nếu như không có thêm chị em liền một thân nhẹ nhàng. Em điên thật rồi mới cứu chị. Chị thiếu em một cái mệnh, nợ này cần thiết để xuống một bộ phận.”

Trương Tịch Nhan hỏi: “Sau đó thì sao?”

Liễu Vũ nói: “Một nơi nguy hiểm như vậy, Lê đại lão cũng không dám tiến vào, em cũng không định tiến vào, nhưng khống chế không được liền đi vào. Chị nói đi nếu chị không giở trò quỷ, hay làm ảo thuật khống chế hoặc hạ cổ gì đó với em, em có thể như vậy sao? Giải thích dùm đi, Trương đại lão!”

Trương Tịch Nhan tâm nói: “Chị có thể giải thích cái gì với em.” Nàng nghẹn nửa ngày, ném cho Liễu Vũ một câu, “Em là vì yêu thích chị!” Xoay người ra khỏi thuyền Bạch Cốt, trong lòng có điểm khó chịu Liễu Vũ vì nàng mà mạng cũng không cần, nhưng lại cảm động chuyện mà Liễu Vũ làm, cảm thấy ngọt ngào, lại nghĩ đến bộ dạng của Liễu Vũ như dẫm phải cái đuôi tức muốn hộc máu, liền không khỏi mỉm cười.

B.A