Vương Nguyên hôn mê cũng đã 1 tháng bây giờ đã là giữa tháng 11 thời tiết cũng đã lạnh hơn rất nhiều . Kể từ khi cậu hôn mê Vương Tuấn Khải đã đưa cậu qua phòng của anh ngày ngày đều ở bên nói chuyện hay kể chuyện cho cậu nghe dù không nhận được bất cứ phản ứng nào từ cậu nhưng anh vẫn kiên trì nói chuyện với cậu. Ngoài những lúc có những tài liệu hay hợp đồng quan trọng cần phải đi ra ngoài hầu như anh đều ở nhà chăm sóc cậu đến tối lại ôm cậu ngủ. Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành cũng thường xuyên đến thăm Vương Nguyên. Vườn hoa oải hương do cậu trồng giờ chỉ mới nảy mầm nhưng do thời tiết lạnh nên đã không ra hoa được chỉ có hai chậu hoa cậu trồng riêng được đem vào nhà kính thì mới nở hoa tốt. Cuối cùng thì tuyết cũng đã rơi trên khắp Trung Quốc những bông tuyết đầu mùa hòa cùng gió rơi phủ khắp nơi. Những bông tuyết chạm nhẹ xuống đất trắng xóa. Vào một buổi sáng đầu tháng 12 Vương Tuấn Khải ngồi nói chuyện với cậu.
"Nguyên Nguyên em nhìn xem tuyết rơi rồi kìa." Anh đứng dậy vén rèm cửa sổ sát đất sang một bên ngắm nhìn bầu trời bên ngoài: "Nguyên Nguyên em ngủ cũng đã hơn 1 tháng rồi em định ngủ đến bao giờ nữa đây? Nếu em cứ ngủ như vậy giáng sinh sẽ không có quà đâu đấy."
" Nguyên Nguyên mau mau tỉnh dậy ! Tôi rất muốn nghe giọng nói của em..." Anh cưng chiều hôn lên trán của Vương Nguyên. Ánh mắt đầy yêu thương nhìn cậu con trai bé bỏng nằm bất động ở trên giường.
"Nếu em sợ sau khi tỉnh dậy tôi trách em thì đừng lo ... tôi đã hết giận rồi."
*Reng..,..renggggg....
"Tôi nghe !" Vương Tuấn Khải lấy điện thoại ra là số của Dịch Dương Thiên Tỉ.
"Tuấn Khải bây giờ cậu đến công ty được không ?"
"Chuyện gì ?"
"Giám đốc Mark bên tập đoàn "Los Amira" muốn gặp cậu để bàn về dự án sắp tới. Tôi cũng đã nói có gì cứ nói với Hoành Hoành và tôi nhưng ông ấy cứ khăng khăng đòi gặp cậu. Sao hả ? đi được không ?"
"Được rồi. Tôi tới ngay." Cúp máy xong Vương Tuấn Khải bước đến bên giường của cậu khẽ lên tiếng "Lát tôi về với em. Ngoan ngoãn nằm ở đây. Khi nào tôi trở về là phải tỉnh dậy. Có được không ?" Anh đưa tay xoa đầu cậu nở một nụ cười thật dịu dàng sau đó quay lưng đi ra khỏi phòng " Ý tá Phạm chăm sóc cho cậu ấy có gì thì gọi cho tôi."
"Vâng." Cô ý tá cúi đầu vâng lệnh.
________________________________________
Hôm nay là lần đầu tiên từ giữa tháng 11 đến giờ anh mới bước vào công ty những nhân viên trong công ty thấy anh liền cúi đầu chào. Chỉ là họ không hiểu lý do vì sao dạo gần đây anh rất ít lên công ty chỉ thấy Phó giám đốc và Trợ lý Dịch chỉ đạo họ làm việc. Vương Tuấn Khải khuôn mặt vẫn lạnh tanh như thường lệ bình thản bước vào thang máy dành riêng cho Chủ tịch để đi lên phòng. Tầng thứ 60 của Tập đoàn VR. Căn phòng màu trắng hiện ra với tấm bảng treo trên cửa "phòng Chủ tịch" Vương Tuấn Khải mở cửa bước vào.
"Tuấn Khải đến rồi sao ?" Lưu Chí Hoành thấy anh liền đứng dậy.
"Xin chào Vương tổng ." Ông chủ tịch ở bên công ti "Los Amira" liền đứng dậy lịch sự đưa tay ra chào anh. Tên của ông ta là Mark Jayson là người Anh nhưng lại thành lập công ty ở Bắc Kinh hợp tác với Tập đoàn Hoàng Kim đã lâu năm.
"Chào !" Vương Tuấn Khải bắt tay ông , tỏ vẻ lịch sự rồi ngồi xuống. "Có chuyện gì sao ?"
"Công ti chúng tôi muốn kí với ngài về dự án lần này." Ông đưa cho anh tập dự án vui vẻ nói: " Chúng tôi định là xây dựng một trung tâm đá quý ."
"Việc này có thể bàn với Phó tổng . " Vương Tuấn Khải lên tiếng. Anh trước giờ nói chuyện với người khác rất kiệm lời không bao giờ tốn công sức mà nói dài dòng. Khiến cho nhiều người khó có thể hiểu được ý của anh.
"Thật ra chúng tôi dự định sẽ thu mua trung tâm đá quý "Ruby" ở gần trung tâm Bắc Kinh vì trung tâm đó đang đóng cửa nếu bây giờ chúng ta thu mua lại sau đó chỉnh trang trung tâm đá quý "Ruby" thì sẽ rất lợi."
"Ông biết "Ruby" là của ai không?" Vương Tuấn Khải cầm tập tài liệu lật từng trang hỏi.
"Tôi biết. Là của Vương thị nhưng nghe nói ông ta đang mất tích mà. Vì vậy nếu bây giờ chúng ta thu mua sẽ rất có lợi."
"Xin lỗi dự án này....tôi không tham gia." Vương Tuấn Khải đóng tập tài liệu lại đặt lên bàn anh bắt chéo chân khuôn mặt vẫn lạnh lùng trả lời.
"Vương Tổng...tại sao ?" Ông khó hiểu nhìn anh dự án này đang rất có lợi nếu không nhanh chân thì sẽ bị cướp mất.
"Tôi không có hứng thú."
"Nhưng..."
"Tôi không muốn đầu tư vào dự án này bởi lẽ Ruby là của Vương Quy và tôi cũng không muốn bỏ thêm tiền vào cái cửa hàng đó nữa."