Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 59



------------- Bệnh viện...

"Vương Chính em muốn ăn cam !" Vương Nguyên nằm trên giường xem ti vi cất tiếng nói.

"Nè vừa nãy em đã ăn táo, ổi, đào, dưa hấu giờ còn muốn ăn nữa sao ?" Vương Chính cảm thán nói . Em trai anh sao lại ham ăn thế ?

"Mặc kệ em anh bóc cam đi. " Vương Nguyên quệt mồm nói. Cậu phải đày đọa Vương Chính mới hả giận. Vì cậu biết chính Vương Chính đã đánh Vương Tuấn Khải nên cậu phải trả thù giúp anh. Vương Chính lười biếng bóc quả cam để lên đĩa cho cậu. Vừa nãy cậu đã sai anh đi mua bánh đút bánh cho cậu, gọt trái cây, xếp đồ... Trời ạ ! Em trai anh sao vậy ? Làm như anh là Osin của cậu không bằng.

"Xong rồi ! Ăn đi." Vương Chính cầm cái nĩa cắm trái cây đưa lên miệng cậu.

"A..." Vương Nguyên vui vẻ hả miệng nhận thức ăn.

* Cạch... Vương Tuấn Khải mở cửa bước vào. Anh nhíu mày nhìn đống vỏ trái cây trong rổ sau đó đưa mắt nhìn Vương Chính đang đút cho cậu ăn. Anh đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nguyên Nguyên !" - Anh cất tiếng gọi cậu.

Vương Nguyên nghe thấy tiếng của anh liền vui vẻ quay lại "Tuấn Khải anh xong rồi sao ?"

"Phải đây là bánh của em. Đầu bếp Văn gửi cho em đấy." Anh đặt cái bánh kem xuống cưng chiều nói.

"Tuyệt quá..." - Vương Nguyên reo lên nhưng bỗng nhiên vai của cậu nhức nhối vô cùng Vương Nguyên cắn môi la lên "Tuấn Khải...vai của em...vai...hic...đau quá..."

"Nguyên Nguyên ! Đau lắm sao ?" Vương Chính vội vã đến bên cậu .

"Mau uống thuốc." Vương Tuấn Khải lấy thuốc cho cậu uống viên thuốc bỏ vào miệng cậu nhưng lại bị cậu phun ra cậu đang rất đau không thể làm gì thêm.

Thấy cậu khổ sở kêu la anh rất rối loạn không biết phải làm sao. Nhưng rất nhanh anh cho thuốc bỏ vào miệng uống nước sau đó đặt môi mình lên môi cậu đẩy viên thuốc vào miệng Vương Nguyên anh không cần biết có Vương Chính hay không lúc này anh chỉ cần biết Vương Nguyên đang rất đau đớn. Nước từ từ trôi xuống cổ cậu viên thuốc tê bắt đầu cậu tác dụng. Vai của cậu đã đỡ đau Vương Tuấn Khải buông cậu ra lấy chiếc khăn lau mồ hôi cho cậu. Vương Nguyên sau một hồi chịu cơn đau tê buốt ấy mệt lả đi đành bất lực nằm trên giường.

Vương Tuấn Khải vuốt mặt cậu "Đỡ hơn chưa ?"

Vương Nguyên không còn sức nói chỉ gật nhẹ một cái rồi nằm im lặng mà thở dốc. Vương Chính thấy một màn như vậy trong lòng tuy có chút tức giận nhưng vẫn rất cảm kích anh vì anh đã giúp cho Vương Nguyên "Tôi có việc cậu ở đây với Tiểu Nguyên nhé."

Vương Tuấn Khải gật đầu Vương Chính quay lưng bước đi khi gần ra tới cửa Vương Chính ngập ngừng quay đầu lại ngó nhìn Vương Nguyên. Sau đó mới bước thẳng ra cửa.

Anh ngồi bên giường chăm chú nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Vương Nguyên anh đưa tay vén những sợi tóc vương trên mặt cậu . Vương Nguyên mỉm cười cậu thều thào nói "Em...hết đau rồi."

Nhìn cậu gắng gượng như vậy trong lòng anh rất bứt rứt và đau xót. Anh dịu dàng trả lời "Anh biết !"

"Em ngủ một chút."

"Được ! " Vương Tuấn Khải kéo chăn lên đắp cho cậu. Anh cưng chiều nói.

"Tuấn Khải..."

"Chuyện gì ?"

"Anh đừng tự trách mình không phải lỗi của anh " Vương Nguyên nhẹ nhàng nói sau đó nhắm mắt ngủ cậu biết anh đang tự trách mình. Nhìn khuôn mặt anh đau khổ như vậy cậu cũng cảm thấy không vui nên liền nói.

Vương Tuấn Khải say người nhìn cậu anh điểm nhẹ lên vầng trán rộng của cậu một nụ hôn... Bảo bối của anh thật đáng yêu lại biết nhìn thấu anh từ khi nào vậy ?

Vương Tuấn Khải chợt bật cười ....