Phong Tĩnh bình phục cảm xúc, quay về phòng nghỉ.
Ca phẫu thuật vừa rồi không thể mang đồ có điện vào phòng phẫu thuật nên cô tạm thời gửi điện thoại di động ở chỗ đồng nghiệp.
Tìm đồng nghiệp lấy điện thoại về, khởi động máy, trên điện thoại di động nhiều ra một cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn mới, đến từ Mạch Dĩnh Thi.
Cô cất laptop vào túi, lại ngẩng đầu nói: "Này, nói lại thì không biết trước kia cậu có nghe qua chưa."
Phong Tĩnh ngước mắt: "Chuyện gì?"
Mạch Dĩnh Thi xích lại gần, nhỏ giọng nói: "Lời đồn có liên quan tới việc Tần Tranh chuyển trường ấy. Hình như có người nói, không phải cậu ta chuyển trường mà là thôi học? Hay là tạm nghỉ học nhỉ? Không nhớ rõ."
Phong Tĩnh không chút do dự đẩy đám đông ra, đi vào.
Cô ngồi xổm xuống, nắm tay của ông cụ lên, vội vàng đánh giá tình trạng của ông ấy, lại ngẩng đầu nói với người vây xem: "Xin mọi người tránh ra một chút, không nên chen chúc một chỗ, bảo trì không khí chung quanh lưu thông."
Nghe xong lời này, người vây xem lập tức lui ra một vòng.
Phong Tĩnh lại nhìn về phía người phụ nữ trẻ: "Hen suyễn phát tác, có mang thuốc không?"
Người phụ nữ kia đã mất bình tĩnh, mấy giây sau mới phản ứng lại, cuống quít gật đầu: "Có, có! Mang, mang theo! Vừa xịt thuốc hen suyễn cho bố tôi rồi, là loại thường dùng, trước kia đều hữu hiệu nhưng… nhưng đột nhiên không có tác dụng."
Phong Tĩnh lập tức quay đầu nhìn về phía Mạch Dĩnh Thi: "Dĩnh Thi, có mang khăn ướt tẩm cồn không?"
"Có có." Mạch Dĩnh Thi vội vàng lật túi xách ra, tìm ra một bao khăn ướt cồn đưa qua.
Phong Tĩnh nhận lấy, lấy túi châm cứu mang theo bên người ra, rút ngân châm.
Nhìn thấy cây ngân châm nhỏ dài kia, người phụ nữ giật nảy mình, tức khắc lớn tiếng kêu dừng: "Cô muốn làm gì?"
Phong Tĩnh giải thích: "Tôi là bác sĩ đông y."
Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: "Bác sĩ đông y?"
Phong Tĩnh nói: "Tôi là bác sĩ khoa đông y ở bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang."
"Đông y? Thứ đó tin được không?"
Trong đám người truyền đến vài tiếng bàn tán, có người còn nhỏ giọng nói: "Xe cứu thương sắp đến rồi, nếu không thì chờ một lát, lỡ đâu ghim hư ông cụ thì làm sao?"
Cô vừa thi châm vừa động viên: "Ông à, ông đừng sợ, thả lỏng. Ông cố nhịn nhé, xe cứu thương sắp tới rồi."
Ý thức của ông cụ hình như đã khôi phục một chút, gian nan gật đầu với cô.
Sau mấy châm, hô hấp của ông ấy bắt đầu giảm bớt, sắc mặt cũng chuyển biến tốt đẹp, nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo lắm.
Rất nhanh, xe cứu thương đến, dừng ở ven đường.
"Bệnh nhân ở đâu?"
Người đi đường vây xem nhanh chóng chỉ đường: "Nơi này nơi này."
Bác sĩ theo xe vừa lúc là bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang.
Phong Tĩnh đi lên nói rõ tình huống với người đó: "Tôi là Phong Tĩnh khoa đông y, ông cụ là người bệnh hen phế quản phát tác cấp tính, vừa thi châm cho ông ấy xong, để tầm mười phút sau lại rút."
"Rõ rồi."
Nhân viên y tế nâng ông cụ lên xe cứu thương.
Người phụ nữ cũng không lo để ý Phong Tĩnh, vội vội vàng vàng trèo lên theo xe cứu thương.
Phong Tĩnh cười nói: "Không phải có người quay video lại à? Hơn nữa, chăm sóc người bệnh là chức trách của mình, lại đến một lần thì mình cũng sẽ làm vậy."
Gã ta chạy đến cuối đường, vừa muốn vượt qua khúc cua đã bị người đè mạnh xuống đất.
Phong Tĩnh chạy theo Mạch Dĩnh Thi lên trước, phát hiện người chặn lại kẻ cướp lại là Giang Nhất Trình.
Sau khi bắt lấy người đàn ông, Giang Nhất Trình cầm chiếc túi xách trên mặt đất lên trả lại cho Mạch Dĩnh Thi: "Cô gái, đây là túi xách của cô à?"
"Cảm ơn cảm ơn."
Mạch Dĩnh Thi cảm kích không thôi, nhận lấy túi xách từ trong tay Giang Nhất Trình.
"Không cần khách sáo..." Giang Nhất Trình ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Phong Tĩnh: "Ơ, bác sĩ Phong?"
Phong Tĩnh gật đầu với cậu ta: "Chào cậu."
"Chào chị chào chị." Giang Nhất Trình lại nhìn về phía người đàn ông đội mũ đen trên mặt đất, nói: "Tôi dẫn người này đến đồn công an gần đây trước đã, các chị có thể đi cùng tôi qua đó làm tường trình không?"
Tay đang cầm di động của Giang Nhất Trình cứng đờ, nụ cười bên miệng cũng cứng đờ theo.
Toang rồi.
Quên mất vụ này.
"Cái đó, cái đó..."
Trong lòng Giang Nhất Trình thấp thỏm, chỉ có thể kiên trì giải thích: "Rất xin lỗi, thật ra, hôm đó điện thoại tôi đột nhiên hết pin nên mượn điện thoại của đội trưởng Tần, cho nên..."
Phong Tĩnh nhìn thẳng cậu ta, nói ra đáp án: "Cho nên, người lần trước tôi thêm bạn… là Tần Tranh?"
Giang Nhất Trình gật đầu, nở nụ cười một cách gian nan: "Bác sĩ Phong, rất xin lỗi, lúc ấy giấu chị chuyện này."