Cô thu dọn đồ đạc xong thì chuẩn bị tan ca về nhà.
Cô cầm lấy túi xách đi về phía thang máy.
Lúc chờ thang máy cô nhớ tới chuyện chủ nhiệm Vu nhờ mình.
Nhưng cả một buổi chiều cô đều không bắt gặp Đường Gia Niên.
Đang nghĩ ngợi, thang máy "ting" một tiếng, cửa mở.
Phong Tĩnh ngừng suy nghĩ, đi vào thang máy. Vừa bấm nút tầng một thì cô đột nhiên nhìn thấy Đường Gia Niên đi ra từ góc rẽ đằng trước.
Cô ngẩn ra, vội vàng bấm nút thang máy.
Đường Gia Niên cũng nhìn thấy cô, sửng sốt một lát rồi lại cúi đầu xuống, quay người rời đi về hướng ngược lại.
Đến lầu một, Phong Tĩnh đi ra thang máy, vừa trả lời tin nhắn của Tần Tranh vừa đi ra ngoài.
Một giờ trước Tần Tranh gửi tin nhắn cho cô nói rằng sau khi tan làm sẽ tới đón cô.
Hôm nay có sắp xếp ca làm ở phòng khám, thời gian Phong Tĩnh nói với anh là sáu giờ rưỡi nhưng lúc ra bệnh viện thì xe của Tần Tranh đã ở bên ngoài.
Cô vội vàng bước nhanh hơn, đi qua mở cửa ghế lái phụ ra.
"Chờ lâu lắm rồi hả?"
Tần Tranh buông điện thoại xuống nhìn sang cô: "Không, vừa mới đến."
Phong Tĩnh hỏi: "Nhưng sao anh đến sớm thế, không phải em nói là sáu giờ rưỡi à?"
Vừa dứt lời, cô bỗng nhiên ngẩng đầu: "Chờ đã, anh gọi ai là "mẹ"?"
"Trừ mẹ chúng ta ra thì còn ai nữa?" Tần Tranh nhẹ nhướng mày, vẻ mặt đương nhiên.
Phong Tĩnh kinh ngạc đến ngây người, nhất thời cũng không biết làm ra phản ứng gì. Cô hít thở sâu một hơi: "Đội trưởng Tần, có phải anh quên mất là anh còn đang trong kỳ khảo sát không. Hiện tại ngay cả nhân viên chính thức cũng chưa được tính mà đã gọi... xưng hô đó rồi?"
"Anh biết, anh nhớ rất rõ, bây giờ là 40.01 điểm, khoảng cách mục tiêu cũng không xa." Tần Tranh mỉm cười: "Nhưng nếu số điểm sớm muộn gì cũng đủ thì anh gọi một tiếng mẹ sớm hơn cũng không có vấn đề gì mà?"
"Này, đủ rồi đó, ai nói với anh là không có vấn đề?"
Ánh mắt Phong Tĩnh không vừa lòng: "Còn nữa, sao mẹ em lại có cách liên lạc của anh?"
Anh dùng nắm tay che lại nụ cười trên khoé miệng, nói: "Thì là cái hôm đi nhà em ấy, bà đưa anh ra ngoài rồi tiện thể thêm bạn nick Wechat của anh."
Phong Tĩnh: "..."
Cô biết ngay mà, hôm đó mẹ của cô đối xử với Tần Tranh nồng nhiệt như thế, còn đưa anh ra đến cửa, chắc chắn là không có chuyện tốt.
Phong Tĩnh lại hỏi: "Mẹ em còn nói gì với anh nữa?"
Tần Tranh nói: "Chỉ nói chuyện này thôi, cũng không có gì khác."
Phong Tĩnh cẩn thận nghĩ lại, vẫn không yên lòng, vươn tay về phía anh: "Cho em xem điện thoại."
Tần Tranh liếc nhìn cô một cái, khoé miệng lặng lẽ cong lên rồi nghe lời đưa điện thoại qua.
Điện thoại của Tần Tranh có mật khẩu.
Phong Tĩnh cầm lấy điện thoại, quen tay nhập sinh nhật của mình rồi chợt nhớ ra...
Cô nhanh chóng tìm đến nick Wechat của mẹ Phong.
Biệt danh không thay đổi.
Nhưng avatar của mẹ Phong không biết đã đổi thành ảnh chụp lúc ba tuổi của cô từ lúc nào.
Trong công viên, cô mặc một một chiếc váy hoa nhí ngắn, trên đầu búi hai cái sừng nhỏ, trong tay cầm một bông hoa dại hái ở ven đường cười rất là ngốc nghếch.
Tần Tranh trả lời: [Vâng, cô, chờ sau khi Phong Tĩnh tan ca cháu sẽ nói với cô ấy.]
Mẹ Phong gửi tin nhắn thoại sang: [Ôi chao, Tiểu Tần, sao con còn gọi cô, gọi theo Tĩnh Tĩnh thì tốt rồi.]
Mẹ Phong: [Nếu là Tĩnh Tĩnh bắt nạt con thì con nói cho mẹ.]
Trừ chuyện này ra thì cũng không nói gì khác.
Phong Tĩnh rời khỏi khung chat, vừa muốn trả di động lại cho Tần Tranh thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy một tin nhắn.
Đội hình sự - đội trưởng Tống: [Manh mối bị cắt đứt, Dương Bao Quý đã tử vong từ ba ngày trước, xe...]
Cô không bấm vào, nhưng tin nhắn này rất ngắn gọn, vừa nhìn đã có thể đoán được cả câu.
Phong Tĩnh ngẩn ra một lúc rồi trả di động lại cho anh, chần chờ hỏi: "Cái người tên Dương Bao Quý này, là cái người gây rối ở... mười năm trước à?"
Tần Tranh nhận lấy điện thoại, nghe thấy lời cô thì biểu hiện trên mặt không chút nào thay đổi, giọng điệu cũng rất hờ hững: "Là ông ta."
Cô quan sát vẻ mặt anh: "Cho tới nay anh vẫn luôn theo dõi ông ta?"
"Ừ, từ sau khi ông ta ra tù."
Phong Tĩnh lập tức trở nên căng thẳng: "Tần Tranh, anh đừng xúc động. Vả lại cũng đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta phải nhìn về phía trước. Mặc dù sự trừng phạt ông ta phải chịu rất nhẹ nhưng cách làm ăn miếng trả miếng cũng không phải là..."
"Bác sĩ Phong." Tần Tranh đột nhiên gọi cô.
"Hả?"
Anh nhìn thằng vào mắt cô, khoé môi đựng đầy ý cười: "Em cho rằng anh muốn làm gì?"
Phong Tĩnh sửng sốt một lát: "Em... Anh không phải..."
Tần Tranh nói: "Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ không làm bất kỳ chuyện gì phạm pháp phạm tội. Người theo dõi ông ta không chỉ có một mình anh. Đây là bởi vì có liên quan tới một vụ án đặc biệt." Anh thu ý cười: "Đáng tiếc..."
Manh mối cắt đứt.
"À."
Biết là hiểu lầm, Phong Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng thấy hơi xấu hổ.
Tần Tranh nói sang chuyện khác: "Đợi lát nữa muốn đi ăn ở đâu?"
Phong Tĩnh nhớ tới chuyện chính, lập tức nói: "Hôm nay thì đương nhiên là phải về nhà."
Động tác của Tần Tranh dừng lại, quay đầu nhìn sang cô: "Về nhà?"
Phong Tĩnh nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu: "Đương nhiên, không về nhà em thì đi đâu? Hôm qua trời mưa, dù sao hôm nay cũng phải quay về một chuyến. Quần áo em phơi hôm còn chưa kịp rút đâu, hôm qua lại mưa to như thế, cũng không biết có bị ướt không."
Tần Tranh nhíu mày: "Thế còn anh?"
Phong Tĩnh giống như là mới nhớ đến anh, trên mặt hiện ra vẻ mặt khó xử, ra vẻ ngẫm nghĩ một lát rồi mới bất đắc dĩ đề nghị: "Nếu không... anh cũng đi cùng em?"