Tần Tranh đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu: "Em không tiễn anh à? Bạn gái?"
Phong Tĩnh quay đầu nhìn về phía anh, dường như không hiểu: "Anh cũng lớn thế rồi, chẳng lẽ còn sợ lạc đường à?"
"Ừ, buổi tối anh mù đường, không nhận ra đường." Tần Tranh nói cực hùng hồn.
"..."
"Thế được rồi, em tiễn anh."
Phong Tĩnh ném gối ôm, đứng dậy đi theo anh.
Hai người cùng đi ra ngoài, đi về phía ngoài khu chung cư.
Nói là tiễn nhưng càng giống hai người cùng nhau đi dạo trong đêm.
Bóng đêm như nước, ánh trăng trong sáng, đèn đường mờ nhạt.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng phía trước, cây cối hai bên lung lay trong ánh đèn, tiếng côn trùng trên cây kêu vàng cũng lọt vào tai càng rõ ràng.
Ánh đèn đường yếu ớt, dưới ánh đèn góc nghiêng của Tần Tranh càng có vẻ lập thể thâm thúy.
Ánh trăng mông lung, gió nhẹ thổi qua, bóng cây lắc lư, hai người sóng vai đi bên cạnh nhau.
Đi đến ngoài khu chung cư, Phong Tĩnh liếc nhìn sang anh: "Đều đã tiễn anh đến dưới lầu rồi, còn không được à?"
Tần Tranh nhìn thẳng phía trước, thái độ tản mạn: "Không phải đã nói với em là buổi tối anh không nhìn rõ đường rồi à, khả năng không cẩn thận là lạc đường luôn."
"Cho dù anh cố ý thì cũng không cẩn biểu hiện rõ ràng như thế chứ?" Phong Tĩnh tức giận.
"Ồ, bị em nhận ra rồi."
"Này."
Tần Tranh bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
Phong Tĩnh khẽ giật mình, không gian chung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Trong mắt Tần Tranh không còn vẻ lười biếng tản mạn như lúc trước, anh chân thành hỏi: "Anh chỉ là, muốn ở cùng nhau lâu thêm chút nữa."
Mặt Phong Tĩnh hơi đỏ, không nhịn được nhìn sang chỗ khác: "Thế… đi thôi."
Nói xong, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Tần Tranh nhếch miệng, đuổi theo bước chân cô.
Anh đi vài bước rồi bỗng ngừng lại, nhìn về phía trước không chớp mắt.
"Sao thế?"
Phong Tĩnh khó hiểu quay đầu, lại thấy trên mặt anh không còn chút ý cười nào.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, có một đôi vợ chồng trung niên đang đi thẳng đến, chỉ cách bọn họ hơn hai mét, chạm thẳng mặt với họ.
Phong Tĩnh bỗng cảm thấy bất ngờ.
Đôi vợ chồng kia, đúng là hai bác mà cô gặp trong bệnh viện Đông Y lúc mẹ Phong nằm viện lần trước.
Phong Tĩnh thắc mắc: "Anh quen hả?"
Câu thắc mắc vừa hỏi ra lời, sắc mặt của bác gái đối diện đã thay đổi ngay lập tức.
"Cậu, mợ."
Tần Tranh rất bình tĩnh nói ra hai xưng hô này.
Mắt Phong Tĩnh hơi trợn lên, nhìn sang Tần Tranh đầy khó tin.
Trong giây lát này, trong lòng cô cũng có một suy đoán không thể tưởng nổi.
Vẻ mặt Tần Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt lạnh như đá, không có bất kỳ cảm xúc và tỉnh cảm nào.
"Đừng gọi tao là mợ! Đã nói rồi, tao không phải mợ mày!"
*Tang môn tinh: ám chỉ hung tinh trong năm, là ẩn dụ cho người mang đến tai họa hoặc xui xẻo.
Cậu ngắt lời: "Đủ rồi!"
Ông ấy lại ngẩng đầu nhìn Tần Tranh, sốt ruột thúc giục: "Hai đứa mau đi đi."
Lúc này Phong Tĩnh mới như vừa tỉnh mộng, vội vàng lôi kéo Tần Tranh rời đi.
Vào cái giây phút cô nắm lấy tay Tần Tranh, cô chỉ cảm thấy tay của anh rất lạnh. Anh để mặc cô kéo đi, giống như đã đánh mất tư tưởng và linh hồn của mình.
"Ông giúp nó! Sao ông lại giúp nó! Ông chỉ biết giúp nó thôi!"
Mợ kêu gào ầm ĩ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào thoát khỏi giam cầm, bà ta nổi điên lên, đột nhiên gào về phía bóng lưng Phong Tĩnh: "Cô gái, tôi cho cô một lời khuyên, người bên cạnh cô chính là một ngôi sao chổi, cô không muốn xui xẻo thì mau rời xa nó ra, bởi vì nó không chỉ khắc chết..."
"Vì sao? Mọi người không phải là người thân ư?" Phong Tĩnh nhìn về phía hai người kia rời đi, dường như không thể nào hiểu nổi.
Tần Tranh đột nhiên cười một tiếng, giống như là tự giễu, chậm rãi mở miệng: "Ngay từ lúc anh còn rất nhỏ mợ đã không thích anh. Một thầy bói bà ấy quen biết nói mệnh anh phạm cô tinh*, sẽ mang đến bất hạnh cho người xung quanh."
*Cô tinh: Ngôi sao xấu trong phong thuỷ, người có mệnh phạm cô tinh thường có số phận cô độc, không có duyên người thân bạn đời.
"Sau khi bố mẹ anh qua đời, dường như bà ấy càng khẳng định điểm này, cũng không cho phép cả nhà cậu qua lại với anh nữa."
Trái tim Phong Tĩnh run rẩy: "Thế Đồng Đồng là ai? Bà ấy nói anh hại Đồng Đồng... là xảy ra chuyện gì?"
"Đồng Đồng là biệt danh của em họ anh. Quan hệ giữa anh và em họ vẫn luôn rất không tồi, em họ anh thích khoa học xã hội, muốn làm một luật sư, nhưng mợ anh cho rằng con trai hẳn là học khoa học tự nhiên, tốt nhất là học máy tính để sau này dễ vào nghề. Mợ anh là người cứng đầu, từ nhỏ đã kiểm soát tất cả mọi chuyện của em họ, cho nên ép nó sửa lại phiếu nguyện vọng chia lớp của nó, ép nó học khoa học tự nhiên. Vì muốn chống lại mà trong kỳ thi đại học em họ anh cố ý thi rớt. Nửa tháng trước giữ nó và mợ xảy ra cuộc cãi vã lớn rồi chạy ra khỏi nhà tìm anh, nhưng không nghĩ tới lại bị ngã gãy chân ở trên đường. Mợ cảm thấy đều do anh mà đứa con trai nghe lời từ nhỏ tới lớn của bà ấy mới phản nghịch như thế, bà cho rằng tất cả đều là lỗi của anh."
Anh kể về quá khứ của mình một cách rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện chẳng có nghĩa lý gì.