Giống như là một bức tường kiên cố, không gì phá nổi, ngăn cản tất cả mưa gió và nguy hiểm.
Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, kinh ngạc: "Tần... đội trưởng?"
Tần Tranh nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh lùng đầy châm biếm: "Không nghĩ tới đầu năm nay còn có người không biết xấu hổ như vậy, mạo nhận làm người quen của bác sĩ không thành thì muốn động tay đánh người."
Hứa Ứng Tuấn suýt nữa lao lên: "Anh, anh nói cái gì? Con mắt nào của anh thấy tôi muốn đánh người hả?"
Tần Tranh không để ý tới anh ta, anh quay đầu nhìn về phía Phong Tĩnh, lạnh nhạt nói: "Cô đi vào khám cho bệnh nhân trước đi."
Phong Tĩnh gật đầu, nhanh chóng nhìn về phía cô gái kia: "Đi theo tôi."
Cô gái kia cũng kịp phản ứng, đuổi theo sát bước chân của Phong Tĩnh.
Hứa Ứng Tuấn muốn đuổi theo nhưng bị Tần Tranh cản lại, nhìn cửa phòng khám nhanh chóng đóng lại.
Anh ta vừa định nổi giận, nhưng đối mặt Tần Tranh cao hơn anh ta gần một cái đầu thì lại không dám lỗ mãng.
"Tôi có quan hệ gì với cô ấy?" Tần Tranh hững hờ cười một tiếng, giống như là mỉa mai, anh không trả lời vấn đề này, chỉ nói một cách lạnh lùng: "Tôi chỉ không vừa mắt hành động của anh."
Hứa Ứng Tuấn tức giận: "Vậy là anh đang xen vào việc của người khác!"
Tần Tranh nhíu mày: "Xen vào việc của người khác? Không, hành động này của tôi gọi là làm việc nghĩa."
"Đó là bạn gái của con trai tôi!" Mẹ Hứa nhìn thấy con trai mình yếu thế hơn thì vội vàng đứng dậy, chỉ vào anh to giọng nói: "Bọn họ cãi nhau, liên quan gì tới người ngoài như cậu?"
Tần Tranh dường như nghe thấy chuyện cười gì, bật ra một tiếng cười ngắn ngủi: "Bằng vào một cái miệng là có thể trèo kéo quan hệ linh tinh à?" Anh nhíu mày lại, cực kỳ vô lại: "Vậy tôi nói tôi là ông nội của con trai bà, có phải bà nên gọi tôi là bố không?"
Mẹ Hứa lập tức nổi giận, nhưng chạm tới ánh mắt của Tần Tranh thì lại bị doạ lùi lại trong nháy mắt.
Đó là một đôi mắt như thế nào? Rõ ràng anh đang cười, nhưng ánh mắt này lại không có tý nhiệt độ nào, giống như sông băng dưới vực sâu, lạnh lẽo thấu xương, cực kỳ doạ người.
Lời bà ta vừa muốn phun ra khỏi miệng bị nghẹn về trong nháy mắt, chỉ muốn co đầu rụtt cổ trốn sau lưng con trai mình.
Mặt Hứa Ứng Tuấn nghẹn thành màu gan lợn: "Anh, anh, anh đừng ngậm máu phun người! Tôi, chúng tôi mới không trèo kéo quan hệ linh tinh, chúng tôi đã đạt được sự công nhận của người nhà cô ấy, thế cũng chưa tính là thật à?"
"Nhưng vừa rồi tôi rõ ràng nghe thấy bác sĩ Phong đã từ chối anh, là anh cứ không ngừng quấn lấy cô ấy. Hơn nữa..." Tần Tranh dừng lại, mặt không biểu tình: "Bác sĩ Phong đã có bạn trai."
Hứa Ứng Tuấn bỗng cảm thấy không khí xung quanh bị đè nén, toàn thân cứng đờ, lại phản xạ có điều kiện: "Cô ấy có bạn trai? Không thể nào! Mẹ của cô ấy có nói vậy đâu."
Tần Tranh nói: "Bạn trai của bác sĩ Phong là người thành công, rất ưu tú, tôi đã gặp rồi."
"Cô ấy và bạn trai..." Anh cười nhạt một cái, nhưng giọng nói chẳng có tý hơi ấm nào: "Tình cảm cũng rất tốt."
Anh lại lạnh nhạt liếc qua: "Cho dù các người muốn chen ngang khám bệnh cũng không cần nói dối như vậy, bôi xấu thanh danh của người khác."
"Tôi không..."
Hứa Ứng Tuấn há to miệng, còn muốn tranh luận, mẹ Hứa lại trực tiếp nằm xuống sàn, la lối khóc lóc lăn lộn: "Đánh người rồi, có người muốn đánh người rồi! Muốn đánh chết bà già này. Mọi người mau tới phân xử đi!"
Tần Tranh nhìn mẹ Hứa đang nằm trên đất từ trên cao xuống, dù bận vẫn ung dung mà nói: "Cần tôi báo cảnh sát giúp bà không? Đồng nghiệp của tôi đang ở dưới lầu, tôi có thể tiện thể mời cậu ta đi lên một chuyến."
"Cậu là..."
Hứa Ứng Tuấn bỗng nhiên kịp phản ứng, lập tức sợ hãi: "Mẹ, nếu không chúng ta đi về trước đi."
Tần Tranh nhìn qua, không chút để ý nhếch môi: "Không phải thích phân xử sao, vậy lại mời lãnh đạo của đơn vị anh tới, chúng ta phân xử ngay mặt."
Ánh mắt kia mang theo lực uy hiếp vô hình và cảm giác áp bách.
Tim Hứa Ứng Tuấn đập mạnh một nhịp, vội vàng kéo mẹ Hứa dậy, nhỏ giọng khuyên: "Mẹ, mẹ, đừng tranh cãi nữa, anh ta là cảnh sát. Dạo này con đang bình xét chức danh*, lúc này không thể..."
*Bình xét chức danh: Sau khi nhân viên chuyên môn kỹ thuật đã thông qua chứng nhận chức danh nghề nghiệp sơ cấp và trải qua một thời gian công tác có thể xin xét lên bằng trung cấp hoặc cao hơn thông qua việc học tập, nộp tài liệu đánh giá và thông qua một số bài kiểm tra.
Mẹ Hứa không cam lòng bò từ dưới đất dậy, trước khi đi còn lườm Tần Tranh một cái đầy dữ tợn rồi mới bất đắc dĩ để con trai lôi đi.
"Cái thứ gì! Có bạn trai rồi sao còn chạy ra xem mắt, lãng phí thời gian của chúng ta."
Mẹ Hứa vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, giọng xuyên qua cả tầng lầu, Hứa Ứng Tuấn cũng cảm thấy mất mặt. vội vàng lôi kéo mẹ mình vào thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, bà ta vẫn còn đang la hét: "Mẹ đã bảo con đi kiểm tra cô ta từ trước rồi, đây còn không phải là kiểm tra ra vấn đề rồi à? Mẹ biết ngay mà, đứa con gái đó trông dáng dấp thế kia, nhìn qua là biết ngay chả phải loại con gái tốt lành gì..."
Tần Tranh nhìn theo hướng hai người rời đi, nụ cười trên môi vụt tắt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Không để ý tới ánh mắt chung quanh, đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Hành lang khôi phục yên tĩnh, người xem náo nhiệt cũng tản ra.
Lại qua hơn mười phút, cửa phòng khám mở ra.
"Cảm ơn bác sĩ!"
Giọng nói biết ơn của cô gái kia truyền ra, cô đi ra phòng khám, hệ thống lại bắt đầu gọi tên...
Phong Tĩnh tắt máy tính, duỗi người định tan tầm.
Cô ngẩng đầu, lại phát hiện Tần Tranh còn đứng ở bên ngoài phòng.
Mấy phòng khám bên cạnh đã tắt đèn, trên hành lang chỉ còn lại vài người, lối đi nhỏ vắng lặng, chỉ còn lại mùi thuốc sát trùng. Đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu vẩy xuống những tia sáng lạnh lẽo, khiến bóng người anh trông đặc biệt cô đơn hiu quạnh.
Phong Tĩnh do dự vài giây, vẫn đứng dậy đi ra ngoài. Cô gõ cửa một cái, kéo sự chú ý của anh: "Đội trưởng Tần, anh cũng tới khám bệnh à?"
Tần Tranh ngẩng đầu, hơi nhíu mày, cất bước đi về phía cô: "Không phải, tôi có một thứ phải trả cho cô."
"Đồ của tôi?" Phong Tĩnh thắc mắc.
Tần Tranh lấy ra một tấm thẻ công tác từ trong túi, đưa qua: "Đây là của cô đúng không?"
Phong Tĩnh nhìn thẻ công tác trên tay anh, nao nao.
Đây là thẻ công tác trong đoàn y tế gìn giữ hoà bình của cô.
Cô nhớ lại, hẳn là hôm cô về nước bị rơi trên máy bay.
Sau khi chuyện hôm đó được giải quyết, phía sân bay sắp xếp chuyến bay mới đưa bọ họ đến Bắc Kinh, thẳng đến lúc trở lại Bắc Kinh cô mới mới phát hiện không thấy thẻ công tác đâu.
Về sau cảm thấy mất thì thôi, mặc dù đáng tiếc nhưng cũng không đi tìm nữa.
Dáng vẻ Tần Tranh nhàn tản, cũng rất tùy ý: "Lần trước lúc quét dọn hiện trường tìm thấy dưới ghế trên máy bay. Tôi không biết cách liên lạc của cô, chỉ có thể tới bệnh viện tìm cô."
Phong Tĩnh nhận lấy thẻ công tác, cười nói: "Hoá ra là được anh nhặt, làm phiền anh đưa tới, cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi: "Đội trưởng Tần cố ý đến ư?"
Tần Tranh không thừa nhận, chỉ nói hời hợt: "Không phải, tôi đến bệnh viện khám bệnh với đội viên, đưa thẻ công tác chỉ là thuận tiện thôi."
Phong Tĩnh lại hỏi: "Ồ, thế đội viên của anh đâu?"
Mặt Tần Tranh không biến sắc: "Cậu ấy còn có việc, khám bệnh xong bắt xe về rồi."
"Thật à?"
Tất cả đều là nói dối.
Phong Tĩnh lạnh lùng chế giễu một tiếng trong lòng: Lời anh nói, một chữ cô cũng không tin.
Tần Tranh còn nói: "Nếu đồ đã đưa tới, vậy tôi trước..."
Cô nói ra câu này cực kỳ tự nhiên, giống như đang nói một đề tài bình thường như thể hôm nay thời tiết rất đẹp, lại khiến Tần Tranh thoáng giật mình.
Sự hững hờ và nhàn tản lười biếng trong giọng nói tan đi, anh nhấc mí mắt, giống như đang xác nhận: "Bác sĩ Phong... muốn mời tôi ăn cơm?"
Phong Tĩnh cong môi: "Vậy anh đợi tôi một lát, tôi đi đổi bộ quần áo."
*
Thay quần áo xong, Phong Tĩnh dẫn Tần Tranh ra bệnh viện, đi tới một quán cơm nhỏ gần đó.
Quán cơm nhỏ này là do đồng nghiệp giới thiệu cho cô. Nơi này cách bệnh viện không xa, giấu trong ngõ nhỏ trên con đường ngay cạnh, đi bộ qua đó chỉ mất mười phút.
Có đôi khi không muốn ăn cơm trong căn tin bệnh viện, cô sẽ tới đây ăn cùng vài đồng nghiệp.
Phong Tĩnh nói: "Đừng nhìn hoàn cảnh nơi này có hơi tàn tạ, nhưng đồ ăn cũng không tệ lắm. Đồng nghiệp trong bệnh viện chúng tôi cũng thường đến đây."
Tần Tranh thu hồi ánh mắt đánh giá: "Bác sĩ Phong đề cử thì dĩ nhiên là tôi tin."
Bà chủ tới đưa menu.
Phong Tĩnh nhận lấy, lúc quay đầu nhìn về phía Tần Tranh thì dường như phát hiện gì đó: "Đội trưởng Tần, sao trông sắc mặt của anh có vẻ không được tốt lắm?"
"Ừ, mấy hôm nay công việc bận rộn, nghỉ ngơi không tốt lắm." Tần Tranh bóc lớp bọc bên ngoài bộ đồ ăn ra, trả lời qua loa.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy đội trưởng Tần rất giống một người tôi biết." Phong Tĩnh dừng lại, lại cố ý nói: "Ồ, hình như ngay cả tên cũng không khác mấy."
"Có tính tốt không thì tôi cũng không nói rõ được. Thật ra thì cũng chẳng có quan hệ gì." Mặt Phong Tĩnh không đổi sắc, giọng điệu nhàn nhã: "Dù sao lúc học lớp mười hai cậu ấy đã chuyển trường đi rồi."
Tần Tranh hơi mất tự nhiên: "Thật à?"
Phong Tĩnh giống như là nhớ tới gì đó, cảm thán nói: "Đúng vậy, hơn nữa, người đó còn rất đáng ghét. Không chỉ độc miệng mà còn cao ngạo ngông cuồng, không coi ai ra gì."
Tần Tranh: "..."
Phong Tĩnh lại nhìn về phía Tần Tranh, cười híp mắt nói: "Đương nhiên, người giống như cậu ấy thì tất nhiên không thể nào so với đội trưởng Tần được, dù sao đội trưởng Tần cũng quang minh chính trực thế mà."
Tần Tranh: "... Cảm ơn."
Phong Tĩnh cười: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, đội trưởng Tần không cần khách sáo như thế."
“...”
“Được rồi, không nói người đó nữa.”
Phong Tĩnh giống như là không có hứng thú bỏ qua chủ đề này, tiện tay đưa menu sang, vừa cười vừa nói: “Nè, đội trưởng Tần, nhìn xem muốn ăn gì? Không cần khách sáo, hôm nay tôi mời, gọi tuỳ thích.”
Tần Tranh yên lặng nhận lấy menu, lật nhìn vài lần.
Thấy Phong Tĩnh thật sự không có ý gọi món, anh mới gọi bà chủ qua, gọi mấy món.
Phong Tĩnh nhìn đồ ăn trên bàn, cong môi cười nói: “Không nghĩ tới khẩu vị của đội trưởng Tần giống tôi thế.”
Tần Tranh thuận miệng nói: “Đều là người thành phố Dương Giang, khẩu vị tương tự cũng bình thường.”
Phong Tĩnh hơi kinh ngạc: “Sao đội trưởng Tần biết tôi là người thành phố Dương Giang, hình như tôi chưa nhắc tới chuyện này.”
Động tác gắp thức ăn của Tần Tranh chững lại, tránh đi ánh mắt cười như không cười của Phong Tĩnh: “Tôi đoán, khẩu âm nói tiếng bản địa của bác sĩ Phong rất chuẩn.”
“Ồ, thật à?” Phong Tĩnh nhìn thấu nhưng không nói toạc, cũng không dò hỏi nữa, vươn đũa gắp thức ăn.
Một bữa cơm, cũng không biết Tần Tranh ăn thế nào nhưng Phong Tĩnh lại ăn rất vui vẻ.
Sau khi tính tiền, hai người rời khỏi quán cơm nhỏ.
Mặc dù mùa hè ở bắc bán cầu ngày dài đêm ngắn, nhưng lúc đi ra khỏi quán cơm thì sắc trời đã tối om.
Thời tiết hôm nay rất sáng sủa, trăng sáng sao thưa, đèn đường đã sáng lên hết, vòng ra đường ranh giới mờ nhạt trong đêm tối.
Hai người giẫm lên ánh đèn, đi ra ngõ nhỏ.
Đoạn đường này, hai người đều không nói chuyện.
Đi tới chỗ dừng xe, Tần Tranh dừng bước, mở miệng: “Hôm nay khiến bác sĩ Phong tiêu pha, tôi...”
Lại không biết Phong Tĩnh dẫm phải cái gì, bỗng nhiên lảo đảo một cái, cả người nhào về phía anh.”
“Cẩn thận.” Tần Tranh vô ý thức giơ tay đỡ cô.
Lúc tiếng hô vang lên, cô đã rơi vào trong lồng ngực của Tần Tranh.
Giống như là người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, Phong Tĩnh dựa vào người anh, ôm chặt lấy vòng eo anh không buông. Cả người Phong Tĩnh treo trên người anh, hai người thân mật kề sát vào nhau, trong giây lát này, có nhiệt độ không thuộc về anh xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến.
Nhịp tim của Tần Tranh hơi chững lại, cả người hoàn toàn cứng đờ, tay của anh nhất thời không biết làm thế nào, cũng không biết nên đặt ở đâu, anh không nhúc nhích, giống như đang cố gắng kiềm nén điều gì.
“... Bác sĩ Phong?”
Phong Tĩnh dán lên ngực anh, có thể nghe được tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ của anh một cách rõ ràng.
Cô ôm eo anh, động tác thong thả đứng vững chân, sau đó mới ngửa đầu nhìn anh.
“Cám ơn đội trưởng Tần.” Cô cong mắt, ánh mắt trong trẻo thản nhiên.
Tần Tranh hít sâu một hơi, nói: “Không cần.”
Ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác: “Đã khuya rồi, bác sĩ Phong mau về nhà đi.”
“Ơ?” Phong Tĩnh nhìn anh, tựa như đang thắc mắc: “Đội trưởng Tần không đưa tôi về à?”
Tần Tranh hơi ngừng, quay đầu lại hỏi: “Cô không lái xe đến à?”
Phong Tĩnh nhìn anh nói: “Xe mang đi sửa, còn chưa lấy về. Mấy ngày nay đều đi bộ đi làm.”
“...”
“Được.”
Tần Tranh dường như không chú ý tới, vào lúc xảy ra ngoài ý muốn ban nãy vỏ bọc nguỵ trang kia của anh đã bị tháo xuống sạch, cũng không tiếp tục khôi phục tình trạng hờ hững như trước.
Đi theo Tần Tranh vào bãi đỗ xe, Phong Tĩnh lại hỏi: “ Đội trưởng Tần không ngại tôi ngồi ghế lái phụ chứ?”
Tần Tranh nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, nhìn sang cô, nhíu mày: “Ghế lái phụ có ý nghĩa gì?”
Phong Tĩnh cười cười: “Là do tôi nghĩ, nhỡ bạn gái anh để ý thì không tốt lắm.”
“Tôi...” Bàn tay đang mở cửa xe của Tần Tranh sững lại, giọng hơi nhỏ: “Không có bạn gái.”
“Vậy thì tốt.”
Phong Tĩnh kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra ngồi lên, thắt dây an toàn.
Ở nơi Tần Tranh không nhìn thấy, cô nhếch nhếch môi.
Nhãi ranh, đấu với cô à.
*
Lái xe ra bãi đỗ xe, Tần Tranh mở ra hướng dẫn giao thông, giả như không có việc gì hỏi cô: “Đi chỗ nào?”
Phong Tĩnh báo địa chỉ: “Toà nhà số sáu hoa viên Minh Duyệt, cảm ơn.”
Tần Tranh không nói chuyện, điều chỉnh dướng dẫn xong mới xuất phát lên đường.
Lái xe đi vào trong bóng đêm, vững vàng nhập vào dòng xe cộ. Thành phố vào ban đêm nghê hồng lộng lẫy, hoà lẫn với đèn đường ven đường.
Ban đêm trong thành phố nhỏ, náo nhiệt lại an nhàn.
Hai người không nói chuyện suốt dọc đường.
Trong xe yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, Tần Tranh chỉ tập trung lái xe.
Thật ra chỗ Phong Tĩnh ở cách bệnh viện không xa, rất nhanh xe đã tới địa điểm cần đến.
Tần Tranh lái xe vào khu chung cư, dừng dưới lầu nhà Phong Tĩnh.
Anh dừng xe xong mới lên tiếng nhắc nhở Phong Tĩnh.
“Tới...”
Trong nháy mắt quay đầu, giọng nói của anh ngừng lại.
Phong Tĩnh dựa đầu vào thành ghế, dường như rất mệt mỏi, đã ngủ. Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào từ bên ngoài trải trên người cô, mang theo dịu dàng cực hạn.
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động.
Vẻ mặt khi ngủ của cô rất nhẹ nhàng, hô hấp nhỏ bé gần như có thể xem nhẹ.
Đày lòng Tần Tranh giống như bị cái gì kích thích.
Anh im lặng nhìn cô một cách chăm chú, tay không chịu khống chế vươn ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt cô.
Vào giây phút đầu ngón tay chạm phải mặt Phong Tĩnh, giống như là bị người quấy rầy, cô hơi nhíu mày trong lúc ngủ mơ, ngay sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Tần Tranh không kịp thu tay, tay còn dừng trên mặt cô.
Thứ bảy không phải đi làm, cô tỉnh hơi sớm nhưng cũng không dậy luôn. Cô nằm trên giường dây dưa dây cà một lúc lâu mới vươn tay, lười nhác cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, mở ra kiểm tra tin nhắn.
Tối hôm qua trước khi ngủ cô bật chế độ im lặng.
Phong Tĩnh rời giường rửa mặt xong, nấu bữa sáng cho mình rồi mới chậm rì rì trả lời mẹ Phong: [Mẹ? Mẹ tìm con à?]
Tin nhắn vừa gửi đi, mẹ Phong đã sốt ruột trả lời: [Dì Hứa bảo hôm qua* đi qua tìm con, thái độ của con rất tệ, còn tìm người đánh bọn họ, là xảy ra chuyện gì?]
Quả nhiên là bị “cáo trạng”.
Phong Tĩnh đã sớm chuẩn bị, lập tức gửi video do người bệnh ở đó hỗ trợ quay sang: [Mẹ, nhìn xem đối tượng mẹ giới thiệu là loại người nào này.]
Cô lại gửi mấy cái meme trộm từ chỗ Mạch Dĩnh Thi sang: [Lần sau đừng có giới thiệu loại người không đáng tin cậy này cho con nữa, con cũng không muốn lên hot search linh tinh đâu. (tủi thân cực kỳ) (khóc to)]
Mẹ Phong lập tức im lặng.
Phong Tĩnh cong cong môi, rời khỏi khung chat.
Trên cửa sổ chat, cô lại thấy một tin nhắn mới khác...
Giang Nhất Trình lại chẳng hiểu ra sao: “Sao có thể, tôi moi đâu ra bạn gái?”
Đồng đội thắc mắc: “Không phải bạn gái? Thế là ai?”
Giang Nhất Trình suy đoán: “Có thể là mẹ tôi... A, trong này có tấm thiệp.”
Cậu ta lấy thiệp trong thùng ra, mở ra nhìn thoáng qua.
Tất cả thắc mắc đều được giải đáp.
Trên thiệp là lời xin lỗi và cảm ơn của Phong Tĩnh, đại ý là lần trước đụng phải xe của cậu ta nên áy náy, cherry là quà nhận lỗi.
“Cherry là do bác sĩ Phong gửi đến?” Giang Nhất Trình kinh ngạc.
Các đồng đội thắc mắc: “Bác sĩ Phong là ai?”
Giang Nhất Trình nói: “Là một bác sĩ mới quen đợt trước ở bệnh viện Nhân Dân thành phố Dương Giang, ngày đó từng trị liệu cho đội trưởng Tần. Chị ấy là người rất thân thiện, cũng rất tốt.”
“Bác sĩ nữ?”
Đồng đội lập tức có hứng thú, lẫn nhau trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý, lại chế nhạo nói: “Nhất Trình, đột nhiên gửi một thùng cherry cho cậu thế này, không phải là cô bác sĩ kia có ý với cậu chứ?”
“Đừng nói giỡn, bác sĩ Phong làm sao lại có ý với tôi được, anh nói đúng không, Tần...” Giang Nhất Trình quay đầu nhìn về phía Tần Tranh, lập tức ngậm miệng.
Ánh mắt giờ phút này Tần Tranh nhìn cậu ta, cực kỳ lạnh lùng.