"Thật à?" Tần Tranh nhướng mày, chỉ cười cho qua chuyện.
Mới đây vụ án hình sự của đám người Dương Bao Quý và Đường Thiên cuối cùng cũng tuyên án.
Vụ án tuyên án khiến "Đường Ý Na" đã phai nhạt ra khỏi tầm mắt của công chúng rất lâu lại lần nữa trở lại trung tâm dư luận bằng cách này, trên internet lại nhấc lên một cơn sóng dư luận mới.
Nhưng Tần Tranh không tiếp tục chú ý chuyện này nữa.
Tất cả những chuyện đó đều đã không còn liên quan gì tới anh.
"Chuyện này ầm ĩ lâu như thế, cho tới hôm nay cuối cùng cũng kết thúc."
Đồng nghiệp cười nói: "Chẳng qua, ngày mai là đến tết đoan ngọ rồi, được nghỉ, tối nay về sớm một chút ở cùng với gia đình đi."
Tết đoan ngọ.
Bỗng dưng nhắc tới ngày lễ này, Tần Tranh lại có cảm giác không chân thật.
Từ sau khi bố mẹ anh xảy ra chuyện, trong cuộc đời anh đã mất đi tất cả khái niệm đón lễ.
"Quay về làm bạn người nhà."
Trước kia nghe thấy câu này trong lòng Tần Tranh chỉ còn lại chết lặng.
Về đến nhà, chẳng qua là đối mặt với căn nhà trống rỗng và bóng tối lạnh lẽo.
Bình thường bận rộn nhiều việc, chẳng qua là liều thuốc mê xoa dịu trống vắng.
Trong trí nhớ của anh, ấn tượng về "tết đoan ngọ" đã quá xa xôi, giống như chỉ để lại ấn tượng là "trường học cho nghỉ" trước kia.
Vừa quen thuộc lại lạ lẫm.
Nhưng hôm nay tâm trạng của anh lại không giống vậy.
Bởi vì trong căn nhà kia có người chờ anh trở về.
"Còn có đeo túi thơm, bình thường là loại thảo dược đông y có hương thơm, nhét vào trong túi thơm có công hiệu đuổi trùng, ngừa ôn, phòng bệnh." (1)
Là giọng của Tần Tranh.
Giọng phổ thông của anh rõ ràng và ấm áp, đọc nhấn rõ từng chữ, trầm thấp trong nhẵn, lại bình tĩnh trong trẻo, giống như một cơn gió thổi nhẹ qua, vô cùng dễ nghe.
Anh giảng giải kiến thức chuyên nghiệp rất đầy đủ, hơn nữa còn thông tục dễ hiểu.
Phong Tĩnh cực kỳ bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Anh ghi âm lúc nào thế?"
Tần Tranh dựa lên sô pha, bàn tay thon dài nắm lấy cốc cà phê, dáng vẻ lười biếng: "Mới vừa rồi, sợ đánh thức em nên anh vào phòng ghi âm."
"Anh tra tư liệu từ trên mạng à?"
Cô không viết bài giảng, bình thường toàn lâm thời phát huy.
Tần Tranh cong môi cười một tiếng: "Em đoán xem?"
Phong Tĩnh: "..."
"Em không đoán." Cô từ chối thẳng thừng.
Lại nhìn bình luận của bài viết phổ cập khoa học này, fan hâm mộ cũng sợ ngây người.
Dân mạng 1: [???]
Dân mạng 2: [Không phải hôm nay đến lượt bác sĩ Phong sao, sao lại đổi sang một người đàn ông? Hơn nữa còn không lên hình, đây là bác sĩ Hà à?]
Dân mạng 3: [Không đúng? Đây không phải giọng của bác sĩ Hà nhỉ!]
Dân mạng F: [Chỉ có mình tôi chú ý tới là người nhà hả! Là người nhà! Tầng trên ơi, có khi người ta đã không phải là bạn trai nữa, là chồng.]
Dân mạng G: [Vợ, mau thả chồng ra xem cái nào!]
Dân mạng H: [Bác sĩ Phong, có thể bảo người nhà cô ghi âm nhiều thêm mấy lần không? Mạnh mẽ yêu cầu anh ấy trở thành thành viên của lớp học nhỏ phổ cập khoa học.]
Dân mạng I: [Mạnh mẽ sắp xếp! Giọng của anh trai hay quá xá! Bác sĩ Hà, xin lỗi anh, tôi thay lòng đổi dạ rồi.]
Dân mạng J: [Tầng trên đừng chạy, bác sĩ Hà nhìn thấy rồi, anh ấy muốn khóc ngất trong wc.]
Bác sĩ Phong sẽ thỏa mãn nguyện vọng của đám fan hâm mộ sao? Đương nhiên là không.
Cô tắt máy, đặt laptop xuống rồi kéo Tần Tranh đứng dậy.
"Đi mau đi mau, để lại bánh ú cho anh đấy, có khi nguội hết rồi, hâm nóng lại rồi ăn."
Đi vào phòng ăn, Phong Tĩnh liếc thấy hộp quà bánh ú trên bàn.
Cô nhìn sang Tần Tranh, thắc mắc: "Anh cũng mua bánh ú hả?"