Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 108



Khương Thành cũng không biết nàng đột nhiên ‘bán thảm’ là muốn làm gì, chỉ

có thể đi theo phụ họa.

“Phải phải.”

“Kỳ thật, ba năm nay ta vẫn luôn sống trong sợ hãi dưới bóng tối, mạng sống

ngàn cân treo sợi tóc, hu hu hu…”

“Còn có chuyện này?”

Trong miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế hắn lập tức đã hiểu rõ.

Lúc đầu đã cảm thấy sau lưng công chúa này có một cung nữ lợi hại hơn, vẫn

còn có thể bình an vô sự, thực sự quá hoang đường.

Nhất là Lam Đề nói Ngưng Đề sẽ phối hợp với nàng, càng làm cho hắn không

thể nào hiểu được.

Không có bất ngờ gì xảy ra, ba năm này Ngưng Đề hẳn là bị Lam Đề khống

chế.

“Khương chưởng môn cũng biết, bên cạnh ta có vị cung nữ tên Lam Đề, nàng

kỳ thật không phải người vương triều Càn Tinh, mà là một yêu nữ Ma tông gian

ác!”

Một kẻ nói tộc trưởng Vu Bộ, một kẻ nói yêu nữ Ma tông, ta nên tin ai?

“Ồ, thật là nghe rợn cả người.” Hắn khô khan phát biểu một chút cảm tưởng.

Ngưng Đề cho rằng hắn vẫn chưa tiếp xúc qua với Lam Đề, tiếp tục thút tha

thút thít nói: “Thực lực của yêu nữ kia còn mạnh hơn Tổ hoàng của ta, có một

môn chú thuật càng độc ác.”

“Sau khi bị nàng hạ chú ấn, tất cả sinh tử của ta đều phụ thuộc vào một ý niệm

của nàng, ta chỉ có thể nghe lệnh của nàng, biến thành nô lệ của nàng…”

“Xin Khương chưởng môn cứu ta!”

Nàng dập đầu xuống đất, thình thình đập đến mặt đất gạch đá bay tứ tung.

Khương Thành giật giật khóe miệng, muội tử, ngươi điên rồi à?

Không đau sao?

Ồ cũng đúng, ngươi cũng là Đạo Cung nhất trọng, là sàn nhà đau mới đúng.

“Ngươi muốn ta cứu ngươi thế nào?”

“Muốn giải trừ chú ấn, chỉ có một biện pháp, đó chính là giết chết nàng!”

Ngưng Đề nâng cái trán đỏ lên, hung hăng nói.

“Khương chưởng môn có thể chém giết bảy đại cường giả Đạo Cung kia, còn có

thể phất tay hủy diệt một vạn đại quân Huyết Mang, thực lực như thế, giết nàng

tất nhiên không cần tốn nhiều sức!”

“Hiện tại người duy nhất có thể cứu ta, cũng chỉ có ngươi, van xin ngươi…”

Thành ca xém chút bị nàng làm cho cạn lời.

Ngoài mặt là bán thảm, trên thực tế là ép mình đi giết người.

Vấn đề là hai ta không thân chẳng quen, dựa vào cái gì vì ngươi đi liều mạng

với một Đạo Cung bát trọng.

“Giúp ngươi cũng không phải không được, nếu như ngươi nguyện ý trở thành

người của ta…”

“Ta đồng ý, ta đương nhiên đồng ý!”

Ngưng Đề cũng không đợi hắn nói xong, đã lớn tiếng tỏ thái độ.

Chỉ tiếc, Khương Thành vẫn không nghe thấy hệ thống ting một tiếng.

Chết tiệt, những nữ nhân này, không có một kẻ nào có thể tin tưởng.

Ngưng Đề còn tưởng rằng vậy coi là ổn thỏa rồi, nín khóc mỉm cười ngay tại

chỗ.

“Khương chưởng môn, vậy chúng ta nói xong rồi nha, tối mai Tổ hoàng của ta

sẽ thiết yến chiêu đãi ngươi, đến lúc đó ta sẽ lựa gạt nàng đi cùng.”

“Trong bữa tiệc ngươi có thể động thủ!”

“Tổ hoàng cũng sẽ phối hợp với ngươi, tuyệt đối đừng quên…”

Nói xong, nàng vội vàng rời đi.

Nhìn qua bóng lưng của nàng, Thành ca âm thầm oán giận.

Muội tử, ngươi thật sự coi ta thành tay sai rồi đấy à?

Hắn lại không ngu, Ngưng Đề nói lời này thực ra có không ít sơ hở.

Trọn vẹn ba năm, tại sao Hạng Cao Dã cũng không tự mình xử lý Lam Đề.

vị hoàng đế Càn Tinh này mặc dù chỉ là Đạo Cung lục trọng, thấp hơn hai trọng

so với Lam Đề, nhưng ở sân nhà mình thì vẫn có thể làm được.

Chẳng hạn như lợi dụng đại trận, chẳng hạn lợi dụng Tứ Phương Nguyên Đỉnh.

Bản thân Lam Đề cũng nói, nàng đánh không lại vận khí pháp bảo đó.

Muốn cứu Ngưng Đề, thời gian ba năm có vô số cơ hội có thể làm được, tại sao

hết lần này tới lần khác phải chờ đến mình ra sân.

Khẳng định có nguyên nhân ở trong đó.

Hai tổ tôn các nàng là muốn đặt bẫy, khiến cho mình và Lam Đề tàn sát lẫn

nhau trước, cuối cùng một mẻ hốt gọn sao.

Thành ca cũng không biết có phải mình đã đoán ra chân tướng hay không, hắn

tính tối mai tự mình nhìn xem một chút.

Dù sao, ba lần hồi sinh không có gì phải lo sợ không phải sao.

Hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú với Tứ Phương Nguyên Đỉnh.

Chạng vạng tối ngày kế tiếp, quả nhiên có người đến mời hắn vào cung dự tiệc.

“Ha ha ha, vị này chính là Khương chưởng môn sao?”

“Quả nhiên là phong thái tiên nhân, khí vũ hiên ngang, danh bất hư truyền!”

Mặc dù xác định là kẻ địch, nhưng Hạng Cao Dã theo thói quen tán dương,

Khương Thành hiểu rõ vẫn là tiếp thu.

“Không hổ là hoàng đế bệ hạ, tuệ nhãn cao siêu nha, liếc mắt đã nhìn ra chỗ đặc

biệt của bản chưởng môn!”

“Khâm phục khâm phục!”

Các cao thủ vương triều trong điện cùng nhau co giật khóe miệng.

Lão huynh, đây là ngươi khâm phục bệ hạ hay là khen bản thân ngươi.

Dường như Hạng Cao Dã cũng không nghĩ tới hắn là một kẻ tác phong như vậy,

vị hoàng đế địa vị cao sống lâu này suýt nữa cũng không quản lý tốt vẻ mặt của

mình.

“Nào nào nào, vào chỗ thôi!”

Chỗ ngồi hiển nhiên là tận lực an bài, ghế bên cạnh Khương Thành là Ngưng

Đề công chúa.

Mà hai cung nữ đứng sau lưng nàng, một người trong đó chính là Lam Đề.

Nữ nhân này lại đeo hoa tai, duy trì hình tượng cung nữ váy xanh lúc trước.

Yến hội rất nhanh đã bắt đầu.

Mọi thứ đều rất bình thường, trong bữa tiệc ăn uống linh đình.

Thỉnh thoảng có cao thủ Đạo Cung và Thiên Mệnh nâng chén nói cười hai câu,

hắn cũng ứng phó câu được câu không.

Mẹ nó, hồng môn yến của các ngươi rốt cuộc muốn mở tới khi nào.

Chốc lát, yến hội giảm nhẹ, bắt đầu ca múa biểu diễn giữa sân.

Loại biểu diễn này, mọi người ở đây dĩ nhiên là nhìn quen rồi, chẳng qua Thành

ca đặc biệt nghiêm túc.

Vừa xem ca múa này phong cách nhiều hơn so mới con rối cổ động viên của

mình nha.

Xem ra sau khi trở về, phải để lão Mạc cải tiến một chút.

“Ngưng Đề, nghe nói thị nữ của ngươi đều là Linh đài cảnh, sao không để các

nàng lên đài múa kiếm một đoạn.”

Đề nghị này của Hạng Cao Dã, mọi người tự nhiên sẽ không phản đối.

“Cái này…”

Nhìn về phía sau vẻ mặt Ngưng Đề xoắn xuýt khó xử.

Có lẽ là Lam Đề cho nàng câu trả lời chắc chắn, cuối cùng nàng mới nhoẻn

miệng cười.

“Dạ được ạ.”

Sau đó, Làm Đề và một cung nữ khác đi tới giữa sân múa kiếm.

Nhìn nàng kia tinh thần nghiêm túc, Khương Thành buồn cười một trận.

Nữ nhân này còn không biết tối nay là ván cờ nhằm vào nàng, còn ở đó đóng

vai một cung nữ bình thường.

Múa một lúc, âm thành toàn trường ủng hộ không ngừng.

Hạng Cao Dã ‘thừa cơ’ đề nghị: “Nghe nói kiếm thuật của Khương chưởng môn

cao minh, không biết có thể ra trận chỉ giáo một chút cho hai vị cũng nữ đây

không?”

Hắn vừa nói xong câu này, sắc mặt Ngưng Đề đã căng thẳng.

Cái này đúng là ‘cơ hội’ bọn họ chế tạo cho Khương Thành.

Hiện tại Lam Đề không có chút phòng bị nào, chỉ coi đây là biểu diễn bình

thường. Nếu như muốn Khương Thành thừa dịp lúc múa kiếm giết chết nàng,

thật đúng là đơn giản hơn chiến đấu chính diện rất nhiều.

Những người còn lại cũng nhao nhao đánh trống reo hò.

“Từ lâu đã muốn nhìn một chút kiếm pháp của Khương chưởng môn.”

“Khương chưởng môn sẽ không xem thường hai vị cung nữ này chứ?”

“Hai vị cung nữ này có thể đạt được chỉ điểm của Khương chưởng môn, thật là

có phúc ba đời.”

Trong lòng Thành ca không ngừng cười lạnh.

Lại là một đám nịnh bợ.

Ngoài mặt thì tâng bốc, thực tế là mượn đao giết người, coi hắn như khỉ mà đùa

giỡn, thật là nghĩ rất đẹp.

“Múa kiếm cái gì, ù ù cạc cạc, lão tử không có hứng thú!”

Hắn trừng mí mắt lên, tương đối khinh thường.

Toàn trường đột nhiên yên tĩnh, hai nữ đang múa kiếm bên trong liên tràng cũng

dừng lại.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc, hết sức sửng sốt.

Loại trường hợp này, coi như có thù ngầm, đều sẽ duy trì khách khí ở mặt

ngoài.

Ai sẽ giống hắn nói ra lời thô bỉ như vậy.

“Khương chưởng môn, ngươi đây là ý gì?”

Hạng Cao Dã gương mặt âm trầm đứng lên.

Trong mắt công chúa Ngưng Đề trần ngập thất vong và buồn bã: “Khương

chưởng môn, chút mặt mũi này ngươi cũng không nguyện ý cho sao?”

Những người còn lại cũng nhao nhao mở miệng.

“Đúng vậy Khương chưởng môn, múa kiếm thôi mà, phản ứng lớn như thế làm

gì?”

“Khương chưởng môn ngươi…”

Thành ca cười ha ha, ngắt lời bọn hắn.

“Các ngươi muốn giết Lam Đề, thì tự mình động thủ, đừng hi vọng ở ta.”

Vừa mới nói xong, Lam Đề trong sân mắt lập tức che kín sát khí, quét mắt toàn

trường.