Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 125



Trong căn nhà gỗ, hàng nghìn hàng vạn người của Tâm Bộ bay ra.

Ai ai cũng đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

“Wow, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nơi đây của chúng ta đã biến nơi này thành tiên cảnh rồi sao?”

“Linh khí ở đây quá nồng, ta sắp thở không nỗi rồi.”

“Thật khó tin, có phải do tộc trưởng làm không?”

“Nhất định là vậy…”

Trên bầu trời ríu ra ríu rít không biết bao nhiên người đang vui ca reo hò.

Khương Thành liếc nhìn, Tâm Bộ này chắc chiếm gần 70% là phụ nữ.

Và sau đó, trước đó những người đoán những thứ này là do tộc trưởng làm đều

bị vả vào mặt.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tầm khoảng 30 tuổi từ trong điện gỗ

bay ra, theo sau là một nhóm cao thủ.

“Tộc trưởng.”

“Nhìn thấy tộc trưởng rồi!”

“Đây không phải người làm đúng không?”

“Không phải.”

Người đẹp liếc mắt thăm dò thần niệm bốn phía, không phát hiện ra điều gì

khác thường, ngược lại lại phát hiện một người ngoài là Khương Thành.

Lam Đề vội thì thầm nói.

“Nàng ấy là Thanh Sa, tộc trưởng của Tâm Bộ,Nhập Thánh cửu trọng, ngươi

đừng chọc vào nàng ấy.”

Trái tim của nàng bây giờ giống như là được mật ong bao trọn lấy vậy ngọt

ngào vô cùng.

Các ngươi vẫn còn tò mò, nhưng lại không biết là do “nam nhân” này vì ta mà

chuẩn bị đấy.

Còn không đợi Thanh Sa đi sang, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét.

“Tộc trưởng Thanh Sa, ngươi còn nói Lam Đề không có ở đây sao?”

“Hừ, thánh địa Minh Tâm các ngươi phải đưa ra một lời giải thích.”

“Phiền phức rồi, phía sau tộc trưởng một già hai trẻ, chính xác đều là người tới

từ thánh địa Bất Ngữ.”

Lam Đề muốn trốn trở lại nhưng đã quá muộn rồi.

Thanh Sa chỉ có thể dẫn một đám người bay qua.

Thánh địa Bất Ngữ đến đòi người, trước giờ nàng luôn lấy lý do là Lam Đề

chưa về làm cái cớ, đưa nàng đến cấm địa phía sau núi giấu đi.

Cũng coi như là bảo vệ nàng ấy rồi.

Không ngờ đến, nàng vẫn bị phát hiện

“Lam Đề ngươi đã giết hai vị thánh tử Lương và Hàn Hoa Nguyên, tội đáng

muôn chết.”

“Tộc trưởng Thanh Sa ngươi còn gì để nói?”

Khương Thành nhìn lướt qua ba người họ, quan sát thấy rõ, cảnh giới của ba

người họ đều hiện ra trong nháy mắt.

Tất cả đều là Đạo Cung cửu trọng, đến cả một Nhập Thánh cũng không có.

Lại còn dám ở trước mặt Nhập Thánh bát trọng chất vấn, đó cũng là một cảnh

tượng kì lạ.

Nhưng không ngờ Thanh Sa vẫn không phát tiết.

Nàng chỉ lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh, nhíu chân mày.

“Việc Lam Đề giết hai vị thánh tử thật sự có nhiều điều kỳ lạ, với thực lực của

nàng, làm sao có thể làm được việc đó?”

“Chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?”

Tên trưởng lão râu đen của thánh địa Bất Ngữ cười chế giễu: “Lúc đó chúng ta

nhận được tin tức Lam Đề đang gây rối ở vương triều Càn Tinh, mới đi dẹp

loạn.”

“Sau đó, hai vị thánh tử chết hết, còn nàng ta thì vẫn sống sờ sờ ở đây!”

“Tộc trưởng Thanh Sa, bọn ta thật sự đã rất tôn trọng thánh địa Minh Tâm của

ngươi, nhưng chuyện này liên quan đến danh tiếng của thánh địa Bất Ngữ bọn

ta, không có gì cứu vãn được nữa đâu.”

Thành ca rất muốn cười, đó mà gọi là tôn trọng ư?

Anh giai ấy rất muốn xem thử bọn họ thiếu tôn trọng thì sẽ như thế nào?

Tất cả người của Tâm Bộ ở bên cạnh đều rất ngập phẫn nộ, muốn nói điều gì

đó, như hai cô gái dẫn đường trước đó.

Nhưng họ chẳng có quyền lên tiếng trước mặt tộc trưởng và các trưởng lão.

Thêm nữa là, những người đó thờ ơ, không quan tâm đến dáng vẻ đang treo trên

cao của họ.

Suy cho cùng, Lam Đề cũng không phải người của Tâm Bộ, nên bọn họ cũng

không cần phải bảo vệ nàng.

“Ba vị, chuyện này không có chứng cứ, vậy nên còn quá sớm để đưa ra kết luận.

Thanh Sa vẫn đang dựa vào lí lẽ để đấu tranh.

Điều này khiến Khương Thành thầm lắc đầu.

Có một số chuyện, không thể dựa vào lí lẽ để giải quyết được.

Hắn định đứng dậy, nhưng đột nhiên nhìn thấy một trong số những vị thánh tử

của thánh địa Bất Ngữ cười lớn.

“Ngươi muốn chứng cứ đúng không?”

“Quên không nói cho các ngươi biết, thật ra lúc đó có một đại trưởng lão Kính

Hoàn tôn giả chân linh của môn ta đã chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra ở vương

triều Càn Tinh.”

“Cái gì??”

Thanh Sa sửng sốt, những người còn lại của Tâm Bộ cũng rất kinh ngạc, bàn tán

xôn xao.

“Kính Hoàn cũng ở đấy lúc đó?”

“Vậy Lam Đề làm thế nào để sống sót trở về chứ?”

“Đúng vậy, có hắn ta ở đó làm sao mà hai vị tháng tử có thể bị giết được?”

“Cho mời Chân Linh ý thức đại trưởng lão!”

Nói xong, ba người của thánh địa Bất Ngữ vây thành một vòng tròn.

Một vị thánh tử lấy ra một bảo vật tương tự như hình cầu trong suốt, ném nó lên

không trung.

Ba người bọn họ đồng thời tế Đạo Cung, trên không trung bảo vật hư huyền kia

hào quang xuyên tứ phía.

Một làn khói bốc lên nghi ngút.

Một bóng người hư ảo xuất hiện trên nên khỏi trắng, đó chính là Kính Hoàn tôn

giả.

“Tham kiến đại trưởng lão!”

Ba người họ đồng thời quỳ xuống.

Thanh Sa và các trưởng lão Tâm Bộ cũng nhanh chóng chào hỏi.

“Kính Hoàn tôn gia, người cũng đến rồi?”

“Lâu rồi không gặp.”

“Chuyện nhỏ này, tôn giả như người đây thực sự không cần đích thân ngươi ra

mặt.”

Lam Đề nói đúng, Tâm Bộ mặc dù mạnh hơn thánh địa Bất Ngữ, nhưng bên

ngoài có chín thánh địa chống đỡ, lại có chỗ dựa thánh giai.

Để tồn tại trong Thiên Linh vực, thánh địa Minh Tâm bọn họ luôn phải sống

như giẫm trên lớp băng mỏng vậy.

Kinh Hoàn tôn giả hừ một tiếng.

“Hừ. Nếu ta còn không ra mặt e rằng các ngươi sẽ sớm lén đưa Lam Đề đi

mất…”

Nhóm người của Thanh Sa vẫn còn chưa có thời gian để tiếp “giảng đạo lý” thì

thấy sắc mặt Kính Hoàn tôn giả thay đổi rõ rệt.

“Ngươi, ngươi sao có thể ở đây được?”

Ánh mắt hướng về Khương Thành, như ghim chặt hắn ta lại vậy.

Lần trước đại chiến ở hoàng cung, luôn là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.

Đường đường là tôn giả Nhập Thánh mà lại bị một chữ cút của hắn làm cho lăn

lộn khắp nơi.

Thành thật mà nói, nếu Dư Lương và Hàn Hoa Nguyên không chết vào lúc đó

thì sau khi trở về cũng sẽ bị đại trưởng lão như hắn giết.

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy được nỗi nhục của hắn ta nên nhất định phải diệt

khẩu.

Chuyện này đã trở thành tâm ma của Kính Hoàn tôn giả rồi, nếu không loại bỏ

ngay thì cảnh giới của hắn sẽ không có cách nào thăng cấp dù chỉ một chút.

Lần này truy gắt Lam Đề cũng là vì muốn khiến cho nàng ấy không thể nhìn

thấy ánh mặt trời ngoài kia.

Còn về kẻ đầu têu Khương Thành…

Chẳng lẽ hắn lại có thể bỏ qua?

Hắn gày đêm hận đến nỗi không thể xẻo thịt lột da.

Chỉ là hắn ta không biết Khương Thành, thậm chí không biết hắn là ai.

Thiên Linh vực lớn như vậy thật sự rất khó tìm.

Không ngờ hôm nay lại chạm mặt.

“Ngươi còn dám xuất hiện à?”

“Tốt, tốt, rất tốt.”

Hắn thúc giục bảo bối hình cầu kìa chậm rãi trôi đến, khí thế Thánh Nhập cảnh

ngưng lại như thật, phong tỏa không gian bốn bề.

Khương Thành cảm thấy bản thân không cách nào có thể phát ra dù chỉ một ít

linh khí.

Nhập Thánh cảnh đã đủ để tự tạo ra một lĩnh vực, quy tắc trong lĩnh vực đó

khác xa với thế giới bên ngoài.

Ở trình độ này, có thể nói rằng dưới Nhập Thánh cảnh đều chỉ là lũ ong kiến.

Cho dù đây cũng chỉ là một đạo Chân linh ý thức, cũng đủ để đánh cho Đạo

Cung cửu trọng đến vạn kiếp bất phục.

“Lam Đề còn không mau ra khỏi hắn!”

“Kính Hoàn tôn giả, xin chờ một lát, nhất định có hiểu lầm gì đó…”

Vừa lên đã phải động thủ, nhóm người của Thanh Sa hoảng sợ.

Vẫn đang suy nghĩ để làm dịu tình hình, ít nhất là để cứu lấy Lam Đề.

Nhưng chỉ khiến họ lo lắng hơn, Lam Đề tuyệt nhiên không chạy, rút kiếm ra,

đứng lại gần Khương Thành hơn.

Thành ca kinh ngạc, cô gái này trọng tình nghĩa như vậy sao?

Nhưng cô em à, cảm ơn nhưng ca đây không cần.

Chỉ cần chết một lần rồi sống lại, là có thể làm tất cả những gì hắn muốn, sợ khỉ

gì.

Hắn nheo mắt cười đứng dậy.

“Sao thế, ngươi lại muốn lăn tiếp à?”

Hắn cũng ác cơ, vết thương của Kính Hoàn tôn giả ở đâu, hắn vạch ở đó.

Lúc đầu còn khí thế hung hăng hận đến phát cuồng, Kính Hoàn tôn giả đang

định động thủ thì tự nhiên dừng lại.

Hắn nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng rằng bản thân có thể giết hắn

không?

Giết thì chắc chắn phải giết, nhưng sợ Chân linh ý thức của mình lại không làm

được.

Lỡ như tên nhóc này lại cho lăn như bánh xe nữa thì…

Lúc này có hàng vạn người của Tâm Bộ đứng bên quan sát, cảnh tượng nhục

nhã đó không làm thế nào cũng không giấu được.

Không thể để bị sỉ nhục!

Bùm!

Dưới ánh mắt của mọi người Chân Linh ý thức của lão gia bùng nổ một cách

dứt khoát.