Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 132



Hai vạn người kia vừa mới bị giết, vẫn còn một phần nhỏ tàn thi còn sót lại.

Hiện tại trận chiến kết thúc, các trưởng lão còn chưa hết lửa giận ngợp trời đã

chạy đến cởi bỏ ngụy trang của bọn họ.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra có điều không đúng.

Những người chết này, mỗi người đều là diện mạo thật, không hề ngụy trang.

Cho dù là biến hóa thì chết rồi cũng nên giải trừ chứ.

Nhưng cho dù bọn họ làm như thế nào thì những người chết này vẫn là dung

mạo vốn có, không hề thay đổi.

Sao có thể?

Bọn họ không phải là người của thánh địa Minh Tâm sao?

Vì sao lại là người trong phái mình?

Chẳng lẽ giết nhầm rồi?

Không thể nào!

Trong lòng bọn họ không muốn tin đây là sự thật.

Nhưng mà sự thật đã bày ra trước mắt, rất nhanh họ đã phát hiện thêm nhiều

chân tướng mà bọn họ không muốn thấy.

Linh khí những người này dùng cũng đều là của bản thân họ.

Trong nhẫn không gian của bọn họ vẫn còn công pháp võ kỹ bí thuật của thánh

địa Bất Ngữ.

Cuối cùng kiểm tra kinh mạch khí hải của bọn họ, bên trong cũng có đặc điểm

của Thánh địa Công Pháp.

Tất cả đều chỉ về một sự thật, bọn họ vừa mới tự tay giết chết hai vạn người, mà

những người này đều là người trong phái của mình.

Bọn họ không phải là người xâm chiếm của thánh địa Minh Tâm gì đó.

Kính Nguyên tôn giả nghiêng ngả lảo đảo vọt tới một khối tàn thi trước mặt

nhấc lên, đó là học trò của hắn.

“A…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Cẩn thận ngẫm lại, có rất nhiều điều kỳ lạ.

Số lượng người Tâm bộ không hề nhiều, tất cả cộng lại cũng chỉ có một vạn

người, mà vừa nãy đối diện có hai vạn người.

Hơn nữa, làm sao mà nhiều người có thể trà trộn dễ dàng vào trong như vậy

được.

Mà sau cùng, nếu như thật sự là thánh địa Minh Tâm tiến đánh thì sao bị bọn họ

tiêu diệt dễ dàng như vậy?

Tâm bộ cũng có đến năm vị cao thủ Nhập Thánh cảnh.

Thực lực còn mạnh hơn bọn họ.

Bọn họ trúng kế rồi.

Đầu tiên là bị lừa, người mình đánh người mình, sau đó bọn họ lại tự tay giết

những người khác bên mình.

Hai đợt tự giết lẫn nhau, một thành địa từng có đến mười vạn môn nhân nay chỉ

còn hơn ba nghìn người sống sót.

Đừng nói đệ tử nội ngoại môn của trưởng lão, mà ngay cả 50 vị thánh tử thiên

phú đỉnh cao giờ cũng chỉ còn có hai người sống sót.

Thánh địa Bất Ngữ sụp đổ hoàn toàn rồi.

Ngay cả cứ địa của sơn môn, các thế lực phụ thuộc bên ngoài cũng đều sụp đổ

theo.

“Báo thù!”

“Nợ máu trả bằng máu!”

Thái thượng trưởng lão Ngọc Tuyền tôn giả tu thân dưỡng tính, nhiều năm chưa

từng rời núi, lúc này, vì đau thấu tâm can mà hơi thở bị kích thích đến rối loạn.

“Giết!”

“Nhất định phải giết hết kẻ địch!”

“Thù này không báo thề không làm người!”

Tất cả những người còn sống đều lửa giận ngập trời.

Nhưng trước mặt bọn họ lại xảy ra có một vấn đề.

Tìm ai báo thù?

Đến tột cùng là ai làm việc này, bọn họ cũng không biết.

Tâm bộ?

Thực tế thì trong thâm tâm bọn họ loại trừ khả năng này đầu tiên.

Chưa kể, Tâm bộ không mưu mô xảo quyệt, cũng không tàn nhẫn hung ác tới

mức này.

Cho dù đúng là các nàng thì với thực lực của các nàng, cũng chắc chắn có thể

tiêu diệt hoàn toàn Nhập Thánh cảnh ở đây rồi.

Trước mắt kẻ địch duy nhất có thể xác định chính là kẻ vừa mới giả mạo Kính

Hoàn tôn giả.

Nhưng mà hiện tại Khương Thành đã chết tan thành khói bụi rồi.

Nỗi tức giận này, thế nhưng không chỗ trút bỏ, khiến bọn họ suýt nữa nổi điên.

Phụt!

Kính Hoàn tôn giả lửa giận công tâm, cộng thêm tâm ma trước đó nữa mà phun

ra một ngụm máu tươi.

Hắn bị đả kích quá lớn.

“Thánh địa Minh Tâm!”

“Chúng ta cũng có ý muốn tấn công các nàng cho nên tất nhiên có liên quan đến

các nàng!”

“Bất kể có phải là các nàng hay không thì ta cũng muốn các nàng phải giải thích

rõ ràng!”

Lời nói lần này của hắn lập tức chiếm được hưởng ứng của các trưởng lão khác.

“Chúng ta tổn thất nặng nề, dựa vào đâu mà các nàng không hề tổn thất chút

nào.”

“Liên minh với các thánh địa lớn còn lại, tấn công thánh địa Minh Tâm!”

“Người trong môn phái ta tan tác, chỉ có giết hết thánh địa Minh Tâm mới giải

trừ được tâm ma!”

Thành Ca đã biến thành trạng thái linh hồn, ở một bên yên lặng nghe bọn họ nói

mấy lời này thì cảm thấy rất buồn cười.

Đặc biệt nhóm người này thật đúng là cực phẩm.

Cũng may là đụng phải hắn, nếu như đổi thành người khác thì đúng thật là rất

khó trị bọn họ.

Suy cho cùng thì tâm địa của đám người này quá đen tối.

“Ting, ký chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp

phương án hồi sinh.”

Âm thanh hệ thống nhắc nhở không chút xa lạ vang lên.

Thành Ca không ngừng lẩm nhẩm, cho cái gì thăng cấp vĩnh viễn đi sếp, ta đây

không cần bản trải nghiệm một phút nữa đâu.

Tuy rằng bản trải nghiệm Ngôn Pháp Chú thuật lần trước rất hay rất bạo lực.

Nhưng ngắn quá, không hợp với khí chất của hắn.

“Ting, mười vạn tu sĩ bị giết, hồn phi phách tán chỉ còn lại một tia chấp niệm

nhưng mãi mãi bất diệt. Bọn họ tìm kiếm một kẻ mạnh nhất có thể báo thù cho

bọn họ…”

“Độc Chi Anh Linh của ký chủ là thể xác linh hồn cao cấp trong tất cả, mười

vạn vong hồn đã bị thu hút, chủ động tìm tới, đánh thức ký chủ, báo thù rửa hận

vì bọn họ!”

Mặc dù Khương Thành đã quen với mấy cái thú vui thấp kém của hệ thống,

nhưng phương án sống lại này vẫn khiến hắn muốn điên cuồng chửi thề.

Vong hồn ở đâu tới cơ?

Trước kia tiêu diệt nhiều môn phái như vậy sao không nghe nói có chấp niệm gì

đó của vong hồn?

Hơn nữa xét cho cùng thì bản thân là người xử mười vạn người kia mà.

Bọn họ còn tìm mình giúp bọn họ báo thù?

Hệ thống có thể bớt ngu hơn được không hả?

Chi bằng trực tiếp cho một đại chiêu quét sạch còn hơn, ngươi hố anh đây đủ

chưa thế?

Nhưng mà một khi phương án của hệ thống này bắt đầu thì hắn cũng không

ngăn cản được.

Mọi người có mặt nhanh chóng đã thấy được một cảnh tượng kỳ lạ.

Chỉ thấy những con đom đóm từ từ lơ lửng trên những xác chết, có xanh lục

nhạt, có xanh lá cây đậm, có xanh lam nhạt, có màu hoa oải hương…

Màu sắc khác nhau, lộng lẫy xa hoa.

Mà những người chết mất xác cũng có những con con đom đóm bay lên từ mọi

nơi.

Khoảng mười vạn con đom đóm chậm rãi bay lên.

Tuy nhỏ bé nhưng với số lượng lớn thì cũng vô cùng hoành tráng, khiến kẻ cực

kỳ chấn động!

Tất cả trưởng lão đều ngớ người.

“Đây, đây là linh hồn của đệ tử chúng ta sau khi chết sao?”

“Đúng vậy, chắc chắn là bọn họ!”

“Đồ nhi của ta, đồ nhi của ta vẫn còn…”

“Ta cảm nhận được hơi thở của bọn họ rồi…”

“Bọn họ muốn đi đâu đây?”

Phân Hồn cảnh có thể thần hồn ly thể, nhưng đó chỉ là lúc còn sống.

Người chết hồn mất, trừ khi thực lực đạt tới Thánh Giai mới có thể giữ lại tàn

hồn, hình thành bản thể.

Hệt như tiên nhân Mạc Trần, sau khi chết, thậm chí tàn hồn vẫn có lực tấn công

mạnh mẽ.

Còn về dưới Nhập Thánh cảnh thì cho dù có vong hồn sau khi chết thì cũng

không biến thành trạng thái đom đóm này mà mắt thường có thể nhìn thấy này.

Khương Thành biết rõ, chuyện này lại là do hệ thống làm.

Trước mắt bao người, tất cả vong hồn đều đổ dồn về vị trí linh hồn của hắn.

Bởi vì Độc Chi Anh Linh chính là hắn.

Hắn đang lơ lửng giữa không trung, vì vậy tất cả những vong hồn kia đều bay

về phía hắn.

Mười vạn vong hồn đom đóm tập hợp lại hệt như những vì sao trên bầu trời.

Người trong cuộc cũng không biết nên nói gì cho phải.

Chuyện này gọi là gì nhỉ?

Vong hồn của kẻ địch bay vào trong cơ thể mình, muốn mình vì bọn họ báo thù,

nghe cứ cổ quái thế nào ấy.

May mắn thay, những vong hồn này không có ý thức, chỉ còn lại một tia chấp

niệm báo thù.

Nếu không e rằng không phải đến gia nhập với hắn, mà là đến xé xác với hắn.

Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên ngây dại.

Bởi vì hắn phát hiện, cảnh giới thần hồn của mình đang tăng lên một cách

chóng mặt.

Trong chớp mắt, đã đột phá Đạo Cung cảnh Ngũ trọng.

Sau vài giây, lại đột phá Đạo Cung cảnh Lục trọng.

Hơn nữa, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Vô số mảnh nhỏ tràn vào tận sâu thần hồn của hắn, suýt nữa thì khiến hắn ngất

đi.