Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 143



“Ừm!”

Bạch Vũ Kiếm Thánh mặt không đổi sắc, vẫn bình tình như cũ.

“Mời!”

Ấn Tuyết Nhi giao hắn cho một đệ tử khác dẫn đường.

Lần này đến lượt La Viễn cười nàng rồi.

“Đây là người ngươi mời tới sao?”

Ấn Tuyết Nhi vẻ mặt than khóc: “Không phải vậy đâu, lúc đó ta đi đến một ngôi

làng ở vương triều Cổ Yến, nghe thấy có người nhắc đến danh hiệu kiếm

thánh.”

“Nghĩ đến nếu như Thánh Giai đến đây, chưởng môn chắc chắn sẽ rất vui

mừng, bèn thử mạnh dạn đi mời xem sao.”

“Lúc đó hắn đóng chặt cửa nhà, ta chỉ có thể đứng ở bên ngoài nói mong muốn

của mình ra. Do sợ làm Thánh Giai không vui nên không dám dùng thần niệm

thăm dò.”

“Hắn còn rất sảng khoái mà đồng ý luôn.”

“Sau đó ta mới phát hiện ra, hắn chỉ là cao thủ có năng lực bẩm sinh ở trần

gian…”

Một hồi giải thích làm La Viễn ngẩn người, không nói nên lời, lập tức cười ha

hả trên sự đau khổ của nàng.

“Ngươi xong rồi, chưởng môn có lẽ sẽ bị ngươi làm cho tức ngất mất.”

Sau khi tiến vào bí cảnh, Triệu Hồng Đức lập tức mất đi sự bình tĩnh.

Nếu không phải còn có một vị đệ tử dẫn đường ở phía trước, thì có lẽ hắn đã

khoa tay múa chân hét toáng lên rồi.

Linh khi ở đây quá dày đặc rồi, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Chỉ hít vài hơi mà thôi, hắn phát hiện ra cảnh giới của mình vậy mà hơi thả lỏng

ra.

Chỗ chỗ này….chỗ này không phải là thánh địa sao?

Hẳn phải gọi nơi này là tiên cảnh chứ!

Trước khi đến nơi này tinh thần của hắn có chút suy sụp, dù sao bị chọn cử đi

đến nơi này, thực chất chính là làm vật hy sinh cho gia tộc.

Trước lúc lên đường, các đại quản gia đều nhao nhao ném cho hắn ánh mắt

đồng tình.

Giống như hắn phải đi vào pháp trường vậy.

Bây giờ bỗng nhiên hắn cảm thấy rằng, cho dù tương lai có kết cục như thế nào

thì được bước vào nơi này một lần thì cũng đáng giá.

Bấy giờ ở điện tiếp đón đã có hơn ba trăm khách khứa, đa phần mọi người đều

giống như hắn, chỉ là Tụ Nguyên cảnh, Phân Hồn cảnh.

Người có tu vi cao nhất cũng không vượt quá Linh Đài cảnh.

Bây giờ mọi người đều giống như già Lưu tiến vào đại quan viên vậy, ai nấy

đều không giữ được sự bình tĩnh, khen ngợi mọi thứ ở đây không ngớt lời.

Ngay sau đó, bọn họ liền kinh ngạc nhìn thấy một vị Tôi Thể cảnh được dẫn

vào.

Chỉ có đạt đến Ngưng Mạch cảnh mới có thể thực sự đặt chân vào hàng ngũ tu

sĩ.

Tôi Thể cảnh, chỉ có thể xem như là người phàm.

Không phải chứ, người phàm cũng có tư cách để được mời vào Phi Tiên môn

này ư?

Đột nhiên bọn họ cảm thấy rằng thể diện của mình cũng không được xem là

kém rồi.

Sau khi Bạch Vũ Kiếm Thánh bước vào, hắn hoàn toàn không hề nhìn đông ngó

tây như bọn họ mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một.

Sau khi đệ tử hướng dẫn rời khỏi, hắn lập tức ngồi bắt chéo chân, bắt đầu ngồi

thiền vận công.

Mọi người sôi nổi cười khẽ ra tiếng.

Quá tầm thường rồi.

Trong đám người bọn họ có không ít người sau khi tiến vào cũng đột phá cảnh

giới, thậm chí còn có người đã đột phá hai trọng tiểu cảnh giới ngay lập tức.

Bởi vì linh khí ở đây quá là dày đặc.

Đối với một người phàm Tôi Thể cảnh Cửu trọng mà nói, đây chắc hẳn là cơ

duyên lớn nhất trong cuộc đời của hắn rồi.

Ngay sau đó, hơi thở trên người của người phàm này đột nhiên biến đổi.

Tiến vào Ngưng Mạch cảnh rồi.

Triệu Hồng Đức như chế nhạo mà chắp tay về phía hắn: “Huynh đài, chúc

mừng ngươi, lần này ngươi thu hoạch lớn nhất rồi.”

“Ha ha ha.”

“Hắn đúng là may mắn mà.”

Mọi người trong điện nhao nhao cười ồ lên.

Còn không phải sao, tới làm khách, lại đột phá lên một đại cảnh giới.

Chỉ là ngoài miệng thì bọn họ nói chúc mừng, nhưng thực tế cũng chẳng phải là

ngưỡng mộ gì, suy cho cùng thì cảnh giới này cũng quá thấp rồi.

Nhưng Bạch Vũ Kiếm Thánh cũng chẳng để ý đến bọn họ, vẫn đắm chìm trong

tu luyện như trước.

“Xem ra hắn kìm nén rất lâu rồi.”

“Đúng vậy, cảnh giới căn bản quá thấp, có khi còn có thể đột phá thêm hai tiểu

cảnh giới nữa đấy.”

“Ta cược là ba cơ.”

“Vậy ta bèn liều mình một phen, đặt ra một mục tiêu lớn, cược hắn có thể thăng

cấp liên tục lên Ngưng Mạch cảnh Ngũ trọng!”

Mọi người vẫn rất hưng phấn.

Theo thời gian trôi qua, cảnh giới của người phàm kia thực sự tăng lên.

Dần dần mọi người không thể cười được nữa.

Bởi vị người phàm này đột phá một mạch đến Ngưng Mạch cảnh Cửu trọng vẫn

không dừng lại.

Sau vỏn vẹn nửa khắc, hắn đã vượt qua cửa của Dẫn Khí cảnh, trở thành một tu

sĩ Dẫn Khí cảnh Nhất trọng.

Hơn nữa, hắn vẫn đang tu luyện hệt như trước.

“Này….Người này không cần cảnh giới cảm ngộ sao?”

“Có lẽ lúc trước điều kiện tu luyện của hắn quá kém, thiếu linh thạch đan dược

chẳng?”

“Cho dù là như vậy, đột phá liên tiếp hai đại cảnh giới cũng vô lý quá rồi đấy.”

Phải biết là tu luyện cảnh giới cảm ngộ, nếu như không đạt được một trình độ

nhất định thì cũng không thể nảy ra bất kỳ hiểu biết sâu sắc về cảnh giới tiếp

theo được.

Cuối cùng Bạch Vũ Kiếm Thánh đột phá một mạch đến Dẫn Khí cảnh Tam

trọng mới dừng lại.

Mặc dù hiện tại cảnh giới của hắn vẫn thấp nhất, nhưng rốt cuộc cũng được coi

là tu sĩ chính tông rồi.

Điện tiếp đón lúc này đã có hơn hai ngàn vị khách.

La Viễn và Ấn Tuyết Nhi cùng nhau xuất hiện.

“Đại điển khai phái của bản môn sắp sửa bắt đầu.”

“Mời các vị di chuyển.”

“Chưởng môn đợi đã lâu rồi!”

Bên phía đại điện tiếp khách, Thành ca vui mừng hớn hở.

Nhìn một nhóm lớn khách khứa từ xa đi về phía này, trong lòng vô cùng vui

sướng.

Đại điển khai phái là ngày trọng đại để hắn bước đầu ra chiêu bài lừa bịp mọi

người, mà làm màu thì đương nhiên phải cần có càng nhiều người tới để nịnh

bợ hắn rồi.

Mặc dù hơn hai ngàn người ít hơn nhiều so với dự tính của hắn, nhưng cũng vẫn

có thể chấp nhận được.

Nhưng đợi đến sau khi hắn nhìn rõ cảnh giới của những người nàn, tâm trạng

không còn tươi đẹp như vậy nữa.

Tình huống gì thế này?

Đường đường là ngày khai trương thánh địa, à không, khai phái, cho dù đám

khách khứa đến đây không cần phải là Thánh Giai hay Nhập Thánh gì, nhưng ít

nhất cũng phải là một nhóm Đạo Cung cảnh chứ?

Kết quả là cao nhất cũng chỉ có hai Linh Đài cảnh thôi á?

Trong số những người còn lại, Dẫn Khí cảnh Tam trọng cũng có, có nhầm hay

không vậy?

Ngoài mặt vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, hắn lặng lẽ kéo hai cô gái đứng cung

kinh hai bên trái phải qua.

“Tình huống gì thế này?”

Kỷ Linh Hàm vẻ mặt vô tội đáp: “Là do chưởng môn đã nói, bất cứ cảnh giới

nào, bất cứ xuất thân nào đó…”

Quả thật Khương Thành đã từng nói như thế.

Thứ mà hắn muốn chính là càng nhiều người càng tốt, cũng sẽ không coi

thường những người có cảnh giới thấp.

Mọi người vui vẻ với nhau.

“Quả thực cho dù là người phàm thì ta cũng sẽ đón chào, nhưng các ngươi đến

một người Đạo Cung cảnh cũng không thể mời nổi sao, ít nhất cũng phải có vài

người chứ?”

Đến một người của phái thực lực cũng không có, loại đại điển này bị truyền ra

ngoài chẳng phải sẽ bị bên ngoài chê cười sao?

Nói rằng Phi Tiên môn không có phong cách, ai cũng xem thường.

Lâm Ninh là Đạo Cung cảnh Cửu trọng có chút hổ thẹn, chẳng dễ dàng gì

chưởng môn giao cho mình một nhiệm vụ, kết quả không thể làm vừa lòng hắn,

“Hôm trước ta có mời một tông môn Đạo Cung cảnh, bọn họ đã đồng ý là sẽ

đến.”

“Rồi sau đó thì sao? Người đâu?”

“Bọn họ… Hôm nay bọn họ chỉ cử một đệ tử ngoại môn đến, chính là người

mới có Linh Đài cảnh Nhất trọng kia.”

Thành ca đã không cần phải hỏi nữa rồi.

Hắn hiểu rõ nguyên nhân rồi, xem ra áp lực bên ngoài của các thánh địa khác

không nhỏ, cũng không thể trách những môn phái gia tộc đó.

“Được thôi, nếu đã không dám đến, vậy thì hôm nay đại điển của chúng ta sẽ để

cho những người không đến đó phải hối hận.”

“Tiếc đến mức xanh ruột!”

Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nhìn nhau sợ hãi, không biết hắn muốn làm gì.

Khách khứa nhao nhao ngồi xuống.

Một bàn bốn người, hai ngàn người vừa đủ năm mươi bàn, nhưng mà đại điện

tiếp khách lại lộ ra sự vắng vẻ.

Suy cho cùng ban đầu chưởng môn dự định số người ít nhất là mười vạn người.

“Hôm nay là ngày khai phái lần nữa của Phi Tiên môn, Khương Thành ta với tư

cách là chưởng môn, rất hoan nghênh sự có mặt của các vị.”

Mọi người vì quá được sủng ái mà vừa mừng lại vừa lo, đây là chưởng môn

thánh địa đó, ít nhất cũng phải Nhập Thánh cảnh rồi chứ?

Một vài người sống vài vạn năm rồi còn chưa chắc có tư cách để gặp đại nhân

vật như vậy, nói gì đến bọn họ.

Bọn họ vội vàng đứng dậy, sôi nổi chắp tay.

“Chúc mừng Khương chưởng môn!”