Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 148



Khương Thành và những của Tâm Bộ suy nghĩ làm sao để đối phó với Thánh

Giả Tích Phong, hai ngàn vị khách kia đều về tới các nơi của Thiên linh vực.

Những chuyện ở lễ mừng, rất nhanh sẽ được truyền ra.

Tham dự tiệc có hơn hai ngàn người, sức mạnh mỗi người lại có thể thăng cấp

lên rất nhiều.

Quả thật giống như cả tập thể đi vào hang bảo vật một lần.

Không, hang bảo vật cũng không thể diễn tả được.

Hơn hai ngàn người, ít thì tăng lên tam trọng tứ trọng của tiểu cảnh giới, nhiều

hơn thì thậm chí tăng lên nhị trọng của đại cảnh giới.

Có thể nói nghịch thiên cải mệnh, thay da đổi thịt!

Mà hiệu quả kì lạ này, hoàn toàn là nhờ vào bữa đại tiệc đó.

Nghe nói mỗi loại trái cây, thức ăn, rượu của bữa tiệc đều có thể thăng cấp tu vi

đến cực đại.

Không chỉ như vậy, trước khi rời đi, mỗi người còn được tặng một chiếc nhẫn tu

luyện tài nguyên.

Bức tranh Khương Thành tưởng tượng đã trở thành sự thật.

Bên ngoài há chẳng lẽ dừng lại ở sự ngưỡng mộ.

Nhiều người đố kị đến mức con ngươi đều đỏ cả lên.

Dựa vào cái gì chứ?

Hơn hai ngàn người này không trả giá gì cả, chỉ đi một chuyến, ăn uống thỏa

thích một trận mà thôi.

Có thể nói, căn bản chẳng cần phải qua nỗ lực gì cả.

So với nhiều người khổ luyện mấy trăm năm, trải qua rèn luyện còn đạt được

nhiều hơn thế.

Người này người kia, ai cũng tức chết.

Đặc biệt là những người từng được Phi Tiên Môn mời kia, lại cố ý từ chối

không đi.

Như đám gia chủ trưởng lão nhà họ Triệu kia thực sự hối hận đến đau khổ.

Đại điển lần này, thực sự là cơ duyên lớn đấy!

Cơ duyên kia đã từng bày ra trước mặt mình, nhưng chính mình khăng khăng từ

chối hắn, cho không bốn quản gia Triệu Hồng Đức này.

Lúc mới đi ra ngoài, Triệu Hồng Đức chỉ mới Tụ Nguyên lục trọng, vậy mà khi

trở về đã là Phân Hồn tam trọng.

Đứng ngang hàng cùng với một vài trưởng lão trong gia tộc…

Bây giờ đi đâu nói lí lẽ được.

Có trách thì chỉ trách Phi Tiên Môn quá hào phóng, xa hoa rồi.

Sớm biết, bọn họ đã kéo cả nhà đi hết sang rồi.

Nếu làm như thế thật, sức mạnh nhà họ Triệu sẽ thăng cấp lên một đoạn dài, vận

mệnh của gia tộc sẽ được viết lại.

Nhà họ Triệu có hai vị trưởng lão càng nghĩ càng tức anh ách, cuối cùng đường

đường là Phân Hồn cảnh lại có thể ngả bệnh một cách hiếm thấy.

Chỉ tiếc rằng, trên đời không có thuốc hối hận.

Bây giờ ngoại giới ngoại trừ việc ngưỡng mộ và đố kị vô cùng ra, thì chính là

ngóng dài cổ, hi vọng Phi Tiên Môn lại có thể gặp được chuyện tốt lành.

Ví dụ như khai phái một năm mười năm một trăm triệu năm đi, chẳng hạn như

xuất hiện Thánh Giai, ví dụ giống như đại hôn của Chưởng môn gì đấy…

Như thế thì nên tổ chức lễ chúc mừng lớn chứ nhỉ?

Cả trăm triệu tu sĩ của Thiên Linh vực bày tỏ, chỉ cần ngươi đến mời, bọn ta

nhất định sẽ nịnh nọt.

À không, cho dù ngươi không mời, bọn ta cũng sẽ thần tốc đi ngay trong đêm,

chủ động đến nhà chúc mừng.

Muốn đánh cũng không nỡ mà.

Sự chú ý của tu sĩ cấp trung và thấp đều ở yến hội kia cả rồi, nhưng còn các cao

thủ hàng đầu và các thế lực lớn, họ không xem những thứ này ra gì.

Thứ mà bọn họ để ý chính là hai chi tiết khác của bữa tiệc.

Thánh Địa Minh Tâm từ trước đến nay không kết giao cùng ngoại giới, vậy mà

tất cả cao thủ, lại ủng hộ cho Phi Tiên môn.

Trừ những đồng minh mạnh ở ngoài ra, Phi Tiên Môn còn trấn giữ một con hổ

yêu cấp Yêu Vương.

Tôn yêu vương này, đúng một năm trước là “thủ phạm” tàn sát bừa bãi Thánh

Địa Tử Vân.

Hai tin tức này, khiến các thế lực lớn không thể không đánh giá thực lực của Phi

Tiên Môn lần nữa.

Đặc biệt là tin sau, đó chính là sức chiến đấu không hơn không kém gì Thánh

Giai đấy!

Nhiều người bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách Thánh Địa Bất Ngữ lại bị diệt.

Nếu như Thành ca biết được phản ứng của ngoại giới như thế này, phỏng chừng

sẽ rất hối hận vì để Tam Nhãn Hổ ra mặt.

Lần này lại cướp chiến tích vinh quang của hắn rồi.

Người đứng đầu Thánh Địa Bát Đại thầm nghĩ mà sợ, may mà lúc đó không

kích động giết tới, bằng không thì thật sự tìm chết.

Hy vọng duy nhất của bọn họ bây giờ, chính là Thánh Giả Tích Phong.

Vị tôn Thánh Giai này không những có sức mạnh ngang tàng, mà thủ đoạn cũng

cực nhiều.

Có hắn ở đây, trật tự mà Thánh Địa Cửu Tôn dựng lên là có thể tiếp tục duy trì

rồi.

Chỉ là bọn họ không hề hay biết, Tích Phong Thánh Giả lúc này cũng đang bận.

Pháp thân của hắn vượt qua bảy Vực Giới, đến Vạn Cốt Vực không biết xa mấy

trăm triệu dặm ngoài kia.

“Tích Phong, điều ngươi nói là thật à?”

“Thật sự có Hư Tiên giới, mà lối vào do ngươi khống chế à?”

Trong hư không, có ba tế đàn kéo dài như núi.

Những lớp xương màu vàng trùng trùng điệp điệp, tản ra ánh sáng thần thánh

trong những tầng mây.

Mà ở trên ba ngôi tế đàn đó, là ba bộ xương khô màu bạch ngọc nổi lơ lửng.

Trong đó có một bộ xương khô giống như loài người, nhưng thân hình so với

người bình thường cao gấp đôi, mà sau lưng còn có hai bộ xương cánh màu

vàng.

Lúc phát ra tiếng động, trên người có một vệt ánh sáng nhàn nhạt xẹt qua từ

đỉnh đầu.

Tích Phong đứng ngạo nghễ ở giữa ba ngôi tế đàn cười sảng khoái.

“Nào dám lừa gạt Kim Dực Thánh Vương, việc của Hư Tiên giới, chính xác

trăm phần trăm!”

Ngoài mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng thực tế vẫn rất cẩn trọng.

Ba bộ xương khô màu bạch ngọc này, đều ngang hàng Thánh Giai cao thủ với

hắn.

Chỉ là hệ thống tu luyện Vạn vực ở hạ giới không giống nhau.

Sinh linh của Vạn Cốt vực không tu kinh mạch khí hải và thần hồn, chỉ tu

xương cốt.

Quá trình tu luyện của bọn họ, chính là quá trình rút da và máu thịt không

ngừng, người tu vi càng cao, hình thái bộ xương càng thuần túy.

Kiểu phương thức tu luyện này, là do môi trường thiên nhiên và chủng tộc quyết

định, Vực Giới khác cũng không có cách nào phục chế lại.

Ba bộ xương khô im lặng, giống như đang âm thầm giao lưu.

Một lát sau, Kim Dực Thánh Vương lên tiếng lần nữa.

“Ngươi sẽ không tốt đến mức chủ động nói cho bọn ta biết tin tức này.”

Tích Phong khẽ mỉm cười: “Thánh Vương nói rất có lí.”

“Mở ra Hư Tiên giới, ta cũng phải trả giá rất lớn, tất nhiên cũng sẽ không để

người khác vào không được.”

Đây là lý do tại sao pháp thân của hắn đã chạy khắp nơi của Vực Giới trong

những năm gần đây.

Đối với Tâm Bộ mà nói, mở ra Hư Tiên giới để tiến vào Tiên giới là một cơ hội

tuyệt vời.

Còn đối với Tích Phong Thánh Giả mà nói, đây cũng giống như là cơ hội làm

ăn.

Nắm giữ luyện cốt phiên, chẳng khác nào nắm giữ cửa vào Hư Tiên giới, hoàn

toàn có thể bán “vé vào cửa” với giá cao.

Đặc biệt là Tiên Di tộc và tám bộ khác không có suy nghĩ như hắn, không ai

cạnh tranh với hắn.

Giống như ba vị Thánh Vương của Vạn Cốt vực, bây giờ đều nghĩ rằng chỉ có

một lối vào, căn bản không biết thật ra có chín lối vào.

“Nói điều kiện của ngươi ra đi.”

“Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần ba đoạn hoàn chỉnh của Vô Tâm Tiên Cốt!”

Lời vừa nói ra, hư không mấy trăm ngàn dặm liền nổi gió kéo mây, sấm nổi

từng trận.

Trong viền mắt trống rỗng của ba vị Thánh Vương nổi lên thần quang bắn ra tứ

phía.

“Sao ngươi lại biết được Vô Tâm Tiên Cốt?”

Vô Tâm Tiên Cốt này là bảo vật của Vạn Cổ Vực bọn họ.

Năm đó khi Cốt tộc Thánh Vương thăng thành tiên gặp phải lôi kiếp, có thể có

vài người không cẩn thận bị đánh rơi một phần cơ thể.

Trong đó có vài vị trí sau khi trải qua lôi kiếp tôi luyện, đã từ Thánh Cốt biến

thành Tiên Cốt.

Bộ phận Tiên Cốt bị rơi xuống này, được Cốt tộc ở Hạ Giới tôn sùng là bảo vật.

Có thể luyện chế thành pháp bảo, thậm chí là thánh khí.

Mà Vô Tâm Tiên Cốt, chính là sự tồn tại đặc biệt bên trong Tiên Cốt, có thể

luyện hóa dung hợp thành một phần cơ thể của Cốt tộc.

Bộ xương của Cốt tộc vốn là mạnh nhất Vực Giới, dù cho chỉ ở mức Thánh

Giai, cũng đều vượt qua cả chân tiên rồi.

Huống chi là Tiên Giai.

Nếu thật sự có thể luyện hóa thành một phần của chính mình, thì nó tương

đương với một bộ phận cơ thể nào đó có sức mạnh vượt xa thần thánh.

Hơn nữa, rất có thể sẽ nhận được một số sức mạnh thần thông chỉ có ở Cốt tộc.

Thế nhưng, xương cốt bất cẩn bị rơi xuống vốn rất hiếm thấy, hơn nữa đã lột

xác thành Tiên Cốt, thì càng là vật báu hiếm có trên đời rồi.

Vô Tâm Tiên Cốt, trong Tiên Cốt chính là trọng một vạn cũng chẳng có một.

Ngàn năm trở lại đây, cũng giống như Cốt tộc không có người nào thăng thiên.

Không nghĩ cũng biết được quý giá biết bao, nhưng Tích Phong kia vừa mở

miệng liền muốn hẳn ba đoạn.