Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 150



Luyện binh thì luyện binh nhưng nếu thật sự chết người thì không hay lắm.

Trước mắt vẫn không biết cấp độ sống lại tiếp theo cần bao nhiêu điểm tích

phân, Khương Thành cũng rất quan tâm đến sự an nguy của các đệ tử.

Những thứ lấy ra đều là những thứ tốt nhất.

Đặc biệt là ba người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh và La Viễn còn cố ý chuẩn bị cho

họ ba món pháp bảo do hắn cướp về.

Không còn cách nào khác bởi vì cảnh giới của ba người là cao nhất rồi.

Nếu như không cẩn thận ngỏm, vậy thì giá hồi sinh trong tương lai nhất định sẽ

rất cao.

Nhìn thấy tất cả các đệ tử của Phi Tiên Môn đều được trang bị linh khí và bảo

khí cửu giai trên người, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng có, ánh mắt các cao thủ

của Tâm Bộ đều sáng lên.

Loại đãi ngộ này làm cho các nàng đều ghen tị đến đỏ cả mắt.

Tuy rằng thực lực của Tâm Bộ rất mạnh, nhưng việc kinh doanh thì không được

tốt lắm, cũng không giàu có.

Trong tộc chỉ có năm Nhập Thánh cảnh dùng tới bảo khí, những người khác vẫn

là linh khí.

So với thánh địa Bất Ngữ trước đây thì bủn xỉn không chịu được.

Bây giờ nhìn hơn bảy mươi đệ tử của Phi Tiên Môn trước mặt, đến ngay cả

Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng cũng trang bị xa hoa hơn các nàng.

Còn có mấy món bảo phù đó, có thể gây ra sát thương có tính hủy diệt đối với

Đạo Cung cảnh.

“Khụ!”

Thanh Sa hắng giọng, cảm thấy bản thân bắt buộc phải nói cái gì đó.

“Khương chưởng môn, một trận chiến này, Tâm Bộ bọn ta cũng không thể thoái

thác!”

Những tộc lão khác của Tâm Bộ cũng nhanh chóng đứng lên.

Tất cả mọi người đều xắn tay áo lên, ý chí chiến đấu hiên ngang.

“Đúng vậy, bọn ta cũng muốn xuất chiến!”

“Còn nhờ Khương chưởng môn đưa bọn ta theo cùng.”

“Trận chiến này bọn ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Khương Thành cũng không ngu, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu lòng dạ

của đám lão bà này.

Lúc nãy không phải còn chậm chạp lắm hả, sao bây giờ lại đột nhiên tích cực

như vậy?

Đù má, muốn lấy một ít bảo khí và bảo phù từ trong tay của lão tử sao?

Mơ đẹp thật đấy!

Huống chi ban đầu cũng không muốn mang theo bọn họ, họ không làm gì mà

cuối cùng còn phải chia đều chiến lợi phẩm.

“Không cần nữa, đây là chuyện nhà của Phi Tiên môn chúng ta, không thể làm

phiền các ngươi được.”

“Khương chưởng môn, ngươi nói sai rồi!”

Thanh Sa lập tức ngắt lời hắn.

Nàng nghiêm túc nói: “Thân là đồng minh, ta cảm thấy chúng ta bắt buộc phải

cùng tiến cùng lùi!”

“Thánh địa Thông U từ trước đến nay luôn mạnh như vậy, bọn ta đã chịu đựng

đủ loại khổ sở này, muốn đấu với bọn họ một trận từ lâu rồi.”

“Đúng vậy, bọn ta và thánh địa Thông U không đội trời chung!”

“Đúng là lý do này!”

Đù, các ngươi diễn kịch đến nghiện rồi đó hả?

Được thôi, đây chính là các ngươi tự yêu cầu đó!

“Nếu như Thanh tộc trưởng đã nhiệt tình như vậy, vậy thì được thôi!”

“Cơ mà…vật tư chiến đấu của bổn môn đã được phát xong xuôi rồi, không còn

thừa nữa.”

“Nhưng mà ta tin rằng với thân phận Nhập Thánh cảnh của các ngươi hẳn là sẽ

có đồ tốt hơn, cũng không vừa mắt mấy món phế phẩm của ta.”

Sao cơ? Hết rồi?

Còn phế phẩm?

Đó không phải là phế phẩm!

Sắc mặt của Thanh Sa cũng tái đi rồi.

Biểu cảm của các cao thủ khác trong Tâm Bộ cũng có vẻ giống như bị táo bón.

Xấu hổ quá đi.

“Thanh tộc trưởng, ta thấy chúng ta nên xuất phát rồi.”

“À…”

Không có nhẫn trữ vật tư thì các nàng cũng không thèm đi.

Chuyến đi đến địa bàn của người khác để đại chiến này, hệ số nguy hiểm cực kì

cao. Nếu không có vật tư xa hoa giúp đỡ thì rất có khả năng sẽ bị mà thương mà

chết.

Nhưng mà lời cũng đã nói ra rồi.

Vừa rồi còn lẫm liệt, hào hùng như vậy bây giờ làm sao để sửa miệng được

đây?

Nhìn thấy đội quân của Phi Tiên môn sắp xuất phát, hai chân của các nàng

giống như bị dính phải chì nửa ngày cũng không thể bước đi.

Cũng may Thanh Sa không hổ danh là tộc trưởng, phản ứng rất nhanh.

“À mà, Khương chưởng môn, bảo khí và bảo phù của bọn ta đều ở bên chỗ của

thánh địa Minh Tâm chứ không mang qua đây.”

Khương Thành ngạc nhiên không thôi: “Không phải chứ, Thanh tộc trưởng các

người ra xuất môn cũng không mang theo trang bị sao?”

Tại sao hắn lại nói “cũng” nhỉ?

Lời đã nói ra rồi, Thanh Sa cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục bịa chuyện.

“Là như vầy, lần này bọn ta đặc biệt đến đây là để chúc mừng không phải đi

chiến đấu cho nên không hề chuẩn bị.”

Các tộc lão khác vội vàng phụ họa.

“Đúng vậy đúng vậy, chính là như thế đó!”

“Hay là Khương chưởng môn các ngươi cứ xuất phát trước đi, bọn ta đi lấy bảo

khí và bảo phù sau đó lại đi thánh địa Thông U tụ họp với các ngươi.”

Suýt chút nữa Khương Thành đã bị các nàng chọc cười rồi.

Đây rõ ràng chính là tìm một cái cớ để rời đi, còn tụ họp sao, chỉ sợ là một đi

không trở lại.

Hắn cũng lười vạch trần, chỉ là cố ý trêu chọc nói: “Bọn ta cũng không gấp, hay

là ngồi ở đây đợi các ngươi?”

Thanh Sa cũng sắp khóc đến nơi rồi, sao tên tiểu tử này lại có thể khó đối phó

như vậy.

“Không cần, không cần đâu, bọn ta biết đường đi.”

“Hơn nữa đại chiến cũng sắp đến rồi để lỡ thời gian cũng sẽ không tốt.”

“Khương chưởng môn yên tâm, bọn ta nhất định sẽ đuổi kịp…”

Lam Đề ở một bên đã muốn vùi đầu xuống đất rồi, thật ra trong lòng mọi người

đều hiểu chỉ là không nói ra mà thôi, thật mất mặt.

Lúc này Khương Thành mới cười tủm tỉm gật gật đầu.

“Nếu đã như vậy, vậy thì các ngươi nhanh lên một chút.”

Nói xong thì nhiệt liệt vẫy tay chào tạm biệt đám người Tâm Bộ giống như

đang chạy lánh nạn.

Đám người của Phi Tiên môn cạn lời nhìn hắn.

Nhất là Mạc Trần lại được làm mới về hình tượng vị diện chi tử một lần nữa.

Hóa ra chưởng môn cũng phúc hắc thật đấy.

Sau khi tiễn đám người của Tâm Bộ, Khương Thành gọi Tam Nhãn Hổ ra.

Lần này xuất chinh nếu như không mang theo đệ tử, vậy thì một mình hắn xong

đời rồi.

Nếu đem theo nhiều đệ tử như vậy thì hắn không thể không thể bảo vệ tất cả

bọn họ, cho nên vẫn phải đem yêu vương này theo.

Nếu đổi lại là trước đây, Tam Nhãn Hổ chắc chắn sẽ liếc mắt bỏ qua.

Lão tử chỉ là Hộ Tông Linh Thú, chỉ phụ trách sự an toàn của tông môn, không

quan tâm đến xuất chiến.

Nhưng mà hiện tại bị nhu cầu nâng cao tư chất cám dỗ rồi, không đồng ý cũng

phải đồng ý.

“Thật sự phải để ông đây làm tọa kỵ à?”

“Tốc độ của ngươi nhanh mà, mang theo bọn họ có thể nhanh chóng đến nơi.”

Thánh địa Bất Ngữ có truyền tống trận có thể dịch chuyển rất xa, nhưng mà

cũng không thể trực tiếp đến được thánh địa Thông U mà vẫn cần phải bay một

đoạn rất dài.

Dựa vào thực lực của yêu vương Tam Nhãn Hổ thì cưỡi mây đạp gió cũng

không mất quá nhiều thời gian.

Với kích thước cơ thể là một trăm ngàn mét, hơn bảy mươi người ngồi trên đó

thì cũng giống như bảy mươi con muỗi mà thôi cũng không có ảnh hưởng gì cả.

Chẳng qua là tên này muốn khoe ra thân phận, cố ý làm ra dáng vẻ nắm bắt mà

thôi.

Mọi người còn đang ở dưới mái hiên, Tam Nhãn Hổ chỉ có thể đồng ý.

“Vậy còn ngươi?”

“Ta đi trước một bước, phá hộ tông đại trận của thánh địa Thông U.”

Đại trận bị hủy thì khi đám đệ tử xông vào sẽ an toàn hơn nhiều.

Ít nhất cũng không chết ngay tại chỗ vì một đòn tấn công của đại trận.

“Ngươi có thể làm được chuyện này hả?”

Tam Nhãn Hổ vừa ngạc nhiên vừa không tin.

Hộ tông đại trận của thánh địa có cấp bậc này có thể tạo thành một sát thương

nghiêm trọng đối với Nhập Thánh cảnh, cho dù nó cũng phải hơi kiêng dè.

Lúc đầu xâm nhập vào thánh địa Tử Vân cướp truyền tống trận, nếu ngay từ đầu

không đánh bất ngờ khiến cho bọn họ trở tay không kịp, sau đó xông vào trận

pháp khu trung tâm đại điện thì thật sự sẽ không thuận lợi đến như thế.

Hộ tông đại trận là một thứ nòng cốt của tông môn, nếu như tấn công bình

thường thì cho dù là cao thủ Thánh giai cũng khó làm được chuyện kiểu như

này.

Mặc dù Khương Thành có thần hồn Thánh Giai nhưng mà linh lực của hắn vẫn

chỉ là Đạo Cung cảnh.

“Năng lực của anh đây, sao ngươi có thể nhìn thấu được cơ chứ.”

Nói xong, hắn bước một bước lên truyền tống trận.

Dù sao cũng có con gái giữ nhà, trong khoảng thời gian ngắn thì sự an toàn của

đại bản doanh vẫn được bảo đảm.

Sau khi truyền đi hai ngàn dặm, hắn lại kích hoạt kỹ năng truyền tống của chính

mình.

Sau hai lần truyền tống thì hắn cũng đến được địa phận của thánh địa Thông U.

Nhìn về phía cổng vào bí cảnh của thánh địa, hắn rơi vào trầm tư.

Hắn chưa từng gặp qua bất kì ai là người của thánh địa Thông U, cho nên không

thể biến thành một lão tổ được cung nghênh đi vào giống như lần trước được.

Cổng vào bí cảnh đều có cấm chế, chuyến này chỉ có thể xông vào.

Nhìn thấy quanh cửa vào có một vài tu sĩ nhàn tản, trong đầu hắn nổi lên một ý

nghĩ không nói rõ được.

Nếu như hắn biến thành một người trong số bọn họ rồi xông vào, vậy người đó

sẽ bị quy chụp cho tội tấn công thánh địa, bị thánh giả Tích Phong ghét cay ghét

đăng?

Loại hành vi giá họa cho người khác này đúng là chẳng đẹp chút nào.

Sau đó, hắn lắc mình biến thành Thanh Sa.