Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 157



Trong khoảng thời gian này, tin tức thánh địa Thông U bị diệt cũng được truyền

đi rất nhanh.

Sau khi biết được tin tức này, đương nhiên bên ngoài lại chấn động khắp nơi.

Các đại thánh địa rốt cuộc không còn kiêu ngạo như trước đó, thậm chí chủ

động triệu hồi toàn bộ người trong môn phái, đóng sơn môn không dám ra

ngoài.

Bọn hắn không dám lại đối nghịch với Khương Thành.

Ngay cả thánh địa mạnh nhất, nơi có Thánh Giai cũng bị diệt, đó hoàn toàn là

một kẻ điên.

Hơn nữa còn là tên điên có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Trước khi thánh giả Tích Phong xử lý hắn, bọn hắn sợ mình bị tấn công mất.

Đến lúc đó, thật sự là không có chỗ để nói rõ lí lẽ.

Thừa dịp hai bên chưa phát sinh bất kỳ xung đột trực tiếp nào, bảy đại thánh địa

dồn dập phái người tiến về Phi Tiên môn, bày tỏ thiện ý.

Mà một bên khác, trong những môn phái nhỏ và các tu sĩ nhàn tản, lại không

những không sợ, mà còn vui mừng hớn hở.

Không phải bọn hắn có thù gì với thánh địa Thông U.

Mà là Phi Tiên môn lại diệt một phái, đây không phải là một chuyện vui lớn

sao?

Người bạn thân mến à, ngươi không có ý định tổ chức đại điển chúc mừng sao?

Lần trước sau khi yến hội kết thúc, một đám người không đi người hối hận đến

xanh ruột, hiện tại tất cả đều trông mong mà chờ đợi đâu.

Chỉ tiếc, mặc dù từ trước đến nay Thành ca đốt tiền, nhưng thật đúng là không

coi chuyện này xem như chuyện lớn gì.

Với hắn mà nói, diệt phái đã sớm là công việc quen thuộc thường ngày.

Còn cần chúc mừng sao?

Thế thì không phải sẽ mệt chết rồi?

Tất cả sứ giả bảy đại thánh địa phái tới đều đến chủ điện.

“Khương chưởng môn, ta phụng lệnh của chưởng môn thánh địa Tử Nguyên

đến đây qua lại thân thiết cùng quý phái, hi vọng kết nghĩa huynh đệ dài lâu!”

“Thánh địa Ly Quang ta cũng bày tỏ thiện ý Phi Tiên Môn…”

“Thánh địa Bạch Hồng ta…”

Nhìn thấy sứ giả của bảy đại thánh địa dồn dập cúi đầu tỏ thái độ, các cao thủ

Tâm Bộ như Thanh Sa ngồi ở một bên bàng quan mà bùi ngùi mãi không thôi.

Mặt mũi là gì?

Đây chính là mặt mũi!

Trước kia Tâm Bộ các nàng đụng phải bảy đại thánh địa này, còn phải cười hùa

theo, sợ bị bọn hắn liên thủ vây đánh trừng trị.

Những thánh địa này tùy tiện phái hai Thánh Tử đến thôi là Tâm Bộ đều phải

tiếp đãi long trọng, rất sợ bọn hắn tìm lý do làm khó mình.

Mà bây giờ, trước mặt Khương Thành, toàn bộ bảy đại thánh địa lại hạ thấp tư

thái.

Họ chủ động lấy lòng Phi Tiên môn, sợ bị Phi Tiên môn tấn công.

Ngay cả các nàng cũng không khỏi ngóc đầu lên, có một loại cảm giác mở mày

mở mặt khi làm đồng minh.

Chỉ là, điều khiến các nàng ngoài ý muốn là, dường như Khương Thành cũng

không có vẻ gì là vui lắm.

Hắn chỉ liếc mắt ra hiệu một cái.

Sau đó Mạc Trần cười tủm tỉm lấy ra bảy trang giấy tràn ngập chữ, chia cho sứ

giả của bảy đại thánh địa.

Đám người không hiểu, họ mở ra xem xét, lập tức không cách nào bình tĩnh.

Trên bảy tờ giấy này liệt kê ra bảy danh sách.

Tên một chuỗi lớn thiên tài địa bảo được viết ra trên giấy, đại đa số bộ phận đều

là vật liệu cần thiết để luyện chế thánh đan.

Sau khi rút thưởng của hệ thống, thuật luyện đan của Thành ca đạt tới tứ giai, đã

có thể luyện thánh đan từ lâu rồi.

Chẳng qua là vật liệu mãi không đủ.

Ngoài ra, trên danh sách còn các liệt ra ba mươi bảo khí, hai pháp bảo, và một

lượng lớn linh thạch.

Đừng nhìn một trang giấy nho nhỏ, lại gần như có thể móc sạch một nửa tài

nguyên đứng đầu của những thánh địa này.

“Khương chưởng môn, ngươi có ý gì đây?”

“Chuyện này hơi quá mức rồi đấy?”

Điều kiện kiểu này, làm sao bảy đại thánh địa có thể đáp ứng được?

Đám sứ giả dồn dập thay đổi sắc mặt, thái độ cũng trở nên cứng rắn.

“Chúng ta mang theo thành ý tốt đẹp mà đến, ngươi cố ý muốn cự tuyệt tình

hữu nghị của chúng ta rồi?”

“Phi Tiên môn các ngươi ăn cướp à!”

“Thật sự cho rằng bảy đại thánh địa chúng ta sợ ngươi sao?”

“Khương chưởng môn, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ càng.”

“Bảy đại thánh địa chúng ta như thể tay chân với Thất Đại Thánh, nếu thật sự

liên thủ với nhau, cũng không phải dễ chơi như thánh địa Thông U đâu!”

Đám người làm sứ giả này, am hiểu sâu bí quyết đàm phán.

Không thể lúc nào cũng mềm mỏng, lúc nên tỏ thái độ cứng rắn thì cũng phải

cứng rắn hơn.

“Hơn nữa, tình cảnh bản thân Khương chưởng môn cũng chưa chắc là tốt, thánh

giả Tích Phong đang tìm người giúp đỡ đối phó ngươi.”

“Bản thân ngươi đã khó đảm bảo, lúc này còn muốn đẩy bảy đại thánh địa

chúng ta Thất Đại Thánh đến phía đối lập, thì không phải một lựa chọn sáng

suốt đâu.”

Lời này vừa dứt, ngay cả Thanh Sa cũng không thể không gật đầu đồng ý.

Hiện tại quả thật Phi Tiên môn không nên gây ra quá nhiều thù hằn.

Nàng lặng lẽ truyền âm: “Khương chưởng môn, ngươi xem có nên nhượng bộ

một chút không, ít nhất vượt qua cửa ải khó khăn là Tích Phong trước đã…”

Khương Thành luôn im lặng.

Dù đồng minh này đã quy thuận, nhưng sống lưng còn chưa đủ cứng rắn.

Nếu mang tất cả ra cửa, không chừng sẽ còn làm giảm phong cách cao cấp của

mình.

Hắn vươn người đứng dậy, phất tay với sứ giả của bảy đại thánh địa kia.

“Các ngươi nói không sai, là ta từ chối tình hữu nghị của các ngươi.”

“Các ngươi là thứ gì mà cũng xứng đàm phán với ta?”

“Nói thật cho các ngươi biết, đây chính là mệnh lệnh của ta.”

Tất cả đám sứ giả đều nổi giận, Thanh Sa suýt chút nữa bị dọa đến ngất đi.

Như vậy thì người vốn không coi như kẻ địch, cũng sẽ bị ép thành kẻ địch rồi!

“Trở về nói cho chưởng môn của các ngươi, muốn đánh thì đánh sớm đi, tốt

nhất là liên thủ, nếu không thì sợ rằng không đủ để ta giết đâu.”

“Được rồi, cút đi.”

Lời nói này làm cho tất cả mọi người ở đây xôn xao.

Các đệ tử Phi Tiên môn lại sùng bái tràn ngập đôi mắt, oa, chưởng môn thật là

bá khí ghê.

Cảm nhận của những người khác thì không giống như vậy…

Đám sứ giả của thánh địa vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ.

Họ lại không dám mắng nhiếc ngay trước mặt hắn, dù sao đó cũng là loại người

hung ác diệt hai đại thánh địa, chuyện gì cũng làm ra được.

“Khương chưởng môn, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận vì quyết định ngày

hôm nay.”

Bỏ lại lời xã giao không có chút hay ho này, đám sứ giả hậm hực rời đi.

Bọn hắn vừa đi, các tộc lão của Tâm Bộ liền than thở.

“Khương chưởng môn, như vậy… có phải quá mức xúc động rồi không?”

“Đúng vậy, kỳ thật trước mắt chúng ta không gây ra xung đột với bảy đại thánh

địa kia, hoàn toàn có thể ổn định bọn hắn trước mà.”

“Bảy đại thánh địa quả thật xem như kẻ địch tiềm ẩn, nhưng vào lúc mấu chốt

này, không cần thiết trở mặt mà!”

Hiện tại các nàng đương nhiên sẽ không chỉ trích ‘ân nhân’ Khương Thành này,

chỉ hi vọng hắn làm việc có thể nhu hòa hơn.

Dù không vì bọn họ, cũng phải suy nghĩ vì chính hắn.

Nhưng Thành ca hoàn toàn chẳng nghe lọt tai, lão nhân gia người ta đang suy

nghĩ chuyện lớn đây này.

Hắn thình lình nói một câu như vậy: “Thật ra, may mà vừa rồi bọn họ từ chối

điều kiện của ta.”

“Hả? Khương chưởng môn có ý gì?”

Đến cả Mạc Trần cũng tỏ ra không hiểu.

Chẳng lẽ hành động hôm nay của chưởng môn, giấu giếm ý định sâu xa gì?

Hay là diệu kế liên hoàn gì đó?

Mấy người Thanh Sa cũng khó được có vẻ mong đợi.

Sau đó họ liền thấy Khương Thành sờ cằm, nói: “Ta cảm thấy điều kiện kia quá

thấp rồi, vừa rồi nếu bọn hắn tiếp nhận, người có tinh thần khế ước giống như

bản chưởng môn, đúng là không thích đổi ý.”

May mà lần này đối phương từ chối, vậy lần sau mới có thể nói ra điều kiện cao

hơn.

Bịch!

Đám người suýt chút nữa thì ngã quỵ dưới đất.

Tên này nghĩ gì trong đầu cả ngày vậy?

Mạch não có thể bình thường chút hay không?

Có thể suy nghĩ nên làm thế nào để đối phó kẻ địch đáng sợ bên ngoài sắp đến

rồi hay không?

Sau khi sứ giả của bảy đại thánh địa mang điều kiện của Khương Thành về,

càng thêm mắm thêm muối mà miêu tả thái độ cứng rắn của hắn một lần nữa.

Chuyện này làm mấy người có tiếng nói của các thánh địa tức anh ách.

“Đúng là điên rồi!”

“Hắn cho rằng hắn là ai chứ?”

“Cả Thiên Linh Vực còn chẳng có Lục Đồng Không Uẩn Thổ, hắn còn dám

nhắc tới. Cho dù có, chúng ta cũng sẽ không cho!”

“Ta nghe nói Thánh Giả Tích Phong đã đến Minh Quỷ Sơn cùng Tuân Không

Hải rồi!”

“Minh Quỷ Sơn và Tuân Không Hải… chẳng lẽ muốn tìm hai vị kia đến giúp

đỡ?”

“Ha ha ha, Khương Thành chết chắc rồi.”

“Chúng ta không phải lo nữa rồi…”