Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 168



Tiếp theo, Khương Thành lại thăng cấp bốn dòng còn lại là âm Dương, Lục

Dục, Thất Tình, Bát Hoang lên tới Tiên giai.

Đến lúc này, chín dòng Võ Đạo Ấn Ký của hắn đều đã trở thành cấp Tiên.

Mỗi lần thăng cấp đều làm cho những người trước mặt đều vô cùng sốc.

Cuối cùng, bọn họ đều trực tiếp chết lặng.

Cảm ngộ cái quái gì chứ, quỷ mới tin ngươi!

“Cảnh giới Võ Đạo này của chưởng môn đã vượt qua rất nhiều Huyền Tiên trên

tiên giới rồi.”

Mạc Trần cảm thấy rất bất lực, hắn cảm thấy kiến thức tu luyện bình thường

trước đây của hắn gặp phải sự nghi ngờ cực lớn.

“Đạo Cung cảnh đã thăng cấp cả chín dòng Võ Đạo Ấn Ký tới cấp Tiên, chuyện

như này từ trước tới nay chưa từng xảy ra.”

“Căn cơ thâm sâu này của chưởng môn, xưa nay chưa từng có…”

“Hắn một khi bước chân vào Nhập Thánh cảnh thì lập tức sẽ không ai ở cảnh

giới đó địch nổi hắn.”

Thanh Sa cũng gật đầu lia lịa.

Nàng là Nhập Thánh cảnh Cửu trọng.

Nếu như trước kia có người nói Nhập Thánh cảnh Nhất trọng là có thể đánh bại

nàng, chắc chắn nàng xem đó như trò cười.

Nhưng bây giờ lại không thể phủ nhận được chút nào.

Khi Đạo cung cửu trọng vào Nhập thánh cần phải tu luyện cùng lúc chín dòng

Võ Đạo trong một lò.

Lấy cảm ngộ Võ Đạo làm ngọn lửa để đạo cung thăng hoa đến cực điểm, cuối

cùng lột xác thành một phương lĩnh vực thuộc về bản thân của võ giả đó.

Trong quá trình này, cảnh giới Võ Đạo càng cao, lĩnh vực tạo thành cuối cùng

cũng càng mạnh.

Cảnh giới Võ Đạo này của Khương Thành còn cao hơn cả Thiên Tiên, hắn có

thể tạo thành cấp bậc lĩnh vực gì đó, chỉ sợ đến lúc đó còn mạnh hơn cả thánh

vực của Thánh giai.

Chẳng qua giới hạn trong việc hiểu biết về quy tắc, mức độ kiểm soát chính xác

không cao như Thánh Giai mà thôi.

Từ sau khi đến sân thì Tam Nhãn Hổ và Huyền Quy Vương vẫn cứ mãi không

lên tiếng, ngước đầu lên nhìn với vẻ ngờ nghệch.

Chỉ cảm thấy nếu so sánh với thánh vực của bản thân thì tưởng chừng như ngôi

làng tồi tàn trên núi so sánh với hoàng cung vậy, một chút cảm giác vượt trội

cũng không tăng lên nổi.

Đặc biệt là Huyền Quy Vương, giờ phút này rốt cuộc mới tâm phục khẩu phục.

Nó không phục cũng không được.

Rõ ràng đây là một người đứng đầu tiên giới trong tương lai, trở thành tọa kỵ

của hắn, hình như cũng không phải việc gì làm bẽ mặt bản thân.

“Hiện tại hắn chỉ cần linh lực đầy đủ, e rằng không cần đến một canh giờ thì có

thể tạo thành lĩnh vực rồi.”

Thanh Sa nhớ lại quá trình khó khăn năm đó của mình khi ngưng tụ lĩnh vực,

không kiềm được tràn đầy xúc động.

Đạo cung thăng hoa thành lĩnh vực, quả thực có yêu cầu đối với cảnh giới Võ

Đạo.

Chín dòng sông dài Võ Đạo, cần ít nhất một dòng đạt đến cấp Thánh, bốn dòng

đạt đến cấp Vương.

Bốn dòng cuối cùng kia cũng không thể thấp hơn cấp Tông.

Đây là tiêu chuẩn tối thiểu, nhưng cũng đủ để làm khó rất nhiều tu sĩ.

Hơn nữa, bản thân Nhập Thánh cảnh đã có bình cảnh, bây giờ lại xuất hiện lôi

kiếp, giết chết rất nhiều tu sĩ có tài.

Năm đó khi Thanh Sa Nhập Thánh là một dòng cấp Thánh, tám dòng cấp

Vương.

Đây được xem như là căn cơ Võ Đạo nổi bật nhất ở Tâm bộ rồi.

Cũng bởi vì vậy, nàng chỉ kẹt ở Đạo Cung cảnh Cửu trọng ba nghìn năm là đã

đột phá được.

Mà các vị tộc lão Nhập Thánh cảnh khác, có người còn kẹt đến mấy trăm nghìn

năm.

Lợi thế của thiên tài chính là ở đây.

“Một canh giờ ư?”

Mạc Trần khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “ Ngươi quá coi thường Võ Đạo

của cấp Tiên rồi, căn cơ này của chưởng môn, sau này ngưng tụ lĩnh vực,chẳng

qua là việc giữa hít thở mà thôi.”

Giữa hít thở ư?

Thanh Sa và các Tộc lão Tâm bộ nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy trái tim Võ

Đạo của bản thân đều bị đả kích rồi.

Người này so với người khác thực sự làm cho người ta thất vọng mà.

Nhưng mà ngày sau đó, bọn họ lại khiếp sợ một lần nữa.

Nhìn thấy phía trên đạo cung kia, con sông lớn đại diện cho Cửu Cung lại mở

rộng và đổi màu thêm lần nữa, rất nhiều Ấn Ký chớp mắt trở nên tươi mới và có

màu bạch kim.

“Thêm một dòng cấp Huyền Tiên nữa hả?”

Tròng mắt Mạc Trần cũng sắp nhìn cho rơi xuống rồi.

Có để cho người ta sống nữa không vậy?

Mà những người còn lại chỉ biết ngưỡng mộ.

Khoảng cách cập bậc của bọn họ quá xa, không có thêm quá nhiều cảm xúc

nữa, chỉ có quá đỉnh là xong chuyện.

Sau khi mà dòng sông dài Cửu Cung này thành hình, Khương Thành mới tạm

thời dừng lại.

Chịu thôi, Thông Huyền Tiên vận là sự bộc phát nhân phẩm, không rút dễ dàng

như vậy đâu.

Sau lần thứ chín mươi, cũng chỉ ra một lần.

Mạc Trần cẩn thận đến gần: “Chưởng môn, cảm ngộ của ngươi kết thúc rồi

sao?”

“Xem là vậy đi.”

Chao ôi, thực lực của anh đây lại mạnh lên rồi.

Đúng là đời người thì cô đơn mà.

Nghe được câu trả lời xác nhận, mọi người đều nhẹ nhàng thở phào một cách

khó hiểu.

Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.

Nếu tiếp tục nữa mọi người thật sự sẽ bị đả kích chết mất.

Trong phút chốc mà toàn bộ Võ Đạo đều đạt đến Tiên cấp tầng thứ, quá ác độc

rồi.

Thấy mọi người đều bị đả kích, Thành ca chỉ có thể tốt bụng an ủi bọn họ một

chút.

“Đây là kết quả mà ta vất vả tu luyện hàng ngày, chỉ cần tích lũy chuẩn bị đầy

đủ thì mọi người cũng có thể làm được.”

“Cái gọi là ông trời không phụ người có lòng!”

“Người tài bình thường luôn âm thầm không ai biết đến nhưng một khi họ đã

thể hiện tài năng thì có thể làm nên thành tựu đáng kinh ngạc!”

Không nói như vậy còn đỡ.

Nói ra mọi người khóe miệng đều co quắp, muốn bóc phốt mãnh liệt.

Ngươi còn vất vả tu luyện?

Chưa thấy ngươi tu luyện bao giờ có được không?

Lại còn tích lũy đầy đủ, từ này dùng trên người người khác còn được, chỉ duy

nhất đối với ngươi thực sự không phù hợp.

“Ha ha, chúc mừng chưởng môn, chúc mừng chưởng môn!”

Mạc Trần là người đầu tiên nịnh bợ, những người khác cũng không cam lòng

rớt ở phía sau, rối rít chúc mừng.

Khương chưởng môn mỉm cười gật đầu, đù má chứ chín dòng Võ Đạo đều đạt

đến cấp Tiên, bản thân lại từ Đạo Cung cảnh Tứ trọng cũng chỉ thăng cấp tới

Đạo cung cảnh Ngũ trọng.

Không thể trực tiếp làm bản thân bước vào Nhập Thánh cảnh luôn sao?

Bây giờ thuộc hạ đã có đến ba Thánh Giai rồi, thân là chưởng môn vẫn là Đạo

Cung cảnh, thật đúng là không có mặt mũi.

Hắn nhìn trong kho của hệ thống, còn có một sợi Đạo Thiên Tiên Vận cuối

cùng.

Chín dòng sông đều được thăng cấp xong, cái này hình như cũng vô ích.

Tiếc là cái này không có hình dạng gì,cũng không lấy ra để đi tặng được, nếu

không thì tặng cho Kỷ Linh Hàm là tốt rồi.

Hắn tiếc nuối ấn vào phía dưới sợi Đạo Thiên Tiên Vận kia, bỗng nhiên chợt

phát hiện bên trên còn có nút ấn sử dụng.

Còn có thể dùng nữa hả?

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn ấn lên.

Sau đó, xảy ra thay đổi lạ kỳ!

Đạo cung chậm rãi bay vút lên, bay thẳng lên đến trong tầng mây kia.

Từng tia ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, giống như mặt trời gay gắt trên bầu trời

kia, vô cùng chói mắt!

Mạc Trần phát hiện, dựa vào thần hồn của bản thân cũng không thể nhìn thẳng

đạo cung kia, cũng không còn nhìn thấy rõ hình dạng của nó.

Chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt.

Ánh sáng đến đỉnh điểm ngược lại đem đến là bóng tối.

Giây phút này, những người có mặt trong sân dường như đột nhiên đều trải qua

sự xoay chuyển của không gian và thời gian, từng cảnh tượng kỳ dị và tráng lệ

hiện lên giữa trời đất.

Cái gì cũng có, cho dù là sáng tạo hay hủy diệt, cho dù ngũ hành tương sinh

tương khắc hay là thất tình lục dục ở nhân thế, hay là thái cực của chúng sinh

trong trời đất.

Trên bầu trời dường như có một bức tranh đang đang bày ra tất cả các Võ Đạo.

Ngoài Mạc Trần ra, những người trong sân đều bị cướp mất tâm trí, không thể

tự kiềm chế si mê.

Hắn kinh sợ nhìn mọi người xung quanh.

Rõ ràng ở bên cạnh, nhưng dường như lại cách rất xa, xa giống như là không

phải người trong cùng một không gian và thời gian vậy.

“Đây là… ”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vì sao lại như thế này?”

Hắn chỉ có thể nhìn Khương Thành bằng ánh mắt cầu cứu.

Lại nhìn thấy Khương Thành mỉm cười.

Tay phải của hắn phất một cái giữa bầu trời, đạo cung ầm ĩ dần dần khôi phục

yên ổn.

Một dòng sông lớn đen nhánh từ chính giữa Đạo Cung chảy ra ngoài, buông

xuống trên trời, ngang hàng với chín dòng Võ Đạo Ấn Ký kia, tạo nên kỳ quan

mười dòng sông lớn Võ Đạo đồng loạt chảy!

“Dòng thứ mười?”

“Làm sao có thể có dòng Võ Đạo Ấn Ký thứ 10 chứ?”