Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 179



“Mở kiểu gì đây?”

Thật ra Khương Thành vẫn luôn muốn hỏi về vấn đề này.

Chín bộ của Tiên Di tộc cách nhau cực kỳ xa, ví dụ như Họa bộ cách Thiên

Linh vực đến hàng ngàn vực giới.

Mỗi cái việc đi lại tập hợp một chỗ thôi cũng đã vô cùng khó khăn rồi.

Huống chi là sau khi vượt vực, thực lực càng mạnh thì bị quy tắc áp chế càng

lớn, thông thường đạt đến Nhập Thành cảnh và Thánh Giai sẽ không mạo hiểm

vượt qua nhiều vực giới như vậy.

“Giữa chín món pháp bảo truyền thừa sẽ có sự cảm ứng lẫn nhau.”

Lam Đề giải thích: “Nếu như vượt quá năm món pháp bảo quyết định mở Hư

Tiên giới, thì tất cả các pháp bảo đều sẽ bị kích hoạt.”

“Đến lúc đó chỉ cần mọi người đều không phản đối thì cho dù có cách biệt vạn

vực thì cũng có thể mở được.”

Khương Thành tò mò nói: “Vậy nếu như đến lúc đó có một bộ nuốt lời không

đồng ý thì sao?”

“Vậy thì không mở được.”

Thanh Sa tiếp lời nói: “Nhưng mà chuyện như vậy sẽ không xảy ra đâu.”

“Suy cho cùng thì thật ra cả chín bộ chúng ta đều rất muốn đến tiên giới, chỉ là

trước đây nội bộ của chín bộ mâu thuẫn ân oán lẫn nhau, có mấy bộ đến chết

cũng không thèm qua lại với nhau cho nên mới không thể thống nhất được ý

kiến.”

Khương Thành nói đùa: “Nếu như vậy thì, may mà có Tích Phong se chỉ luồn

kim từ bên trong rồi.”

Khương Sa cũng không khỏi cạn lời.

Tích Phong là kẻ thù, nhưng nghĩ kĩ lại, nếu như không có hắn chạy vạy khắp

nơi thì không thể xúc tiến chuyện quan trọng này được.

Một điều đơn giản nhất là, đối với bảy bộ còn lại, ngay cả nàng cũng chỉ biết

năm bộ kia ở đâu, ngoài ra tung tích của hai bộ còn lại thì nàng hoàn toàn không

rõ.

Cũng chỉ có một kẻ thần thông quảng đại như Tích Phong mới có thể tìm ra bọn

họ, đồng thời thuyết phục bọn họ thôi 。

Khương Thành nhanh chóng triệu tập tất cả đệ tử lại.

“Hôm nay gọi các ngươi đến đây là vì chuyện mở Hư Tiên giới.”

“Cả môn phái chúng ta phải bước vào Hư Tiên giới.”

Trong thời gian này, đám đệ tử cũng nghe nói đến chuyện Hư Tiên giới rồi.

Đám môn nhân đời thứ hai, thứ ba vui mừng khôn xiết, là tiên giới đó!

Mục đích cuối cùng mà của việc bọn họ tu luyện là gì, chẳng phải là vì thành

tiên sao.

“Ta mới chỉ Đạo Cung cảnh Nhị trọng thôi mà cũng có thể thành tiên được hả?”

“Nghe Mạc lão nói Tiên giới cũng có dân bản địa Thiên Mệnh cảnh Đạo Cung

cảnh mà, không có gì đáng phải lo lắng đâu.”

“Đúng vậy, với tư chất của chúng ta, đến tiên giới cũng có thể được đón nhận.”

“Ha ha, ta chẳng lo lắng chút nào, có chưởng môn bao bọc thì sợ cái đách gì.”

“Đúng vậy!”

So với bọn họ, đám đệ tử đời thứ tư không hề lạc quan như vậy.

“Chưởng môn, ta nghe nói Hư Tiên giới không có pháp bảo bảo vệ, vậy thì

không thể sống sót nổi đâu.”

“Đúng vậy, chúng ta có tổng cộng hơn một nghìn môn nhân, tất cả mọi người

không thể cùng đi vào được đâu.”

Luyện Cốt Phiên cũng chỉ có thể che chở được năm trăm người, tiền đề là tất cả

mọi người phải chen chúc lại với nhau.

Nghe xong câu hỏi này, đám môn nhân đời thứ hai thứ ba cười nắc nẻ.

“Các ngươi lo lắng nhiều quá rồi.”

“Chưởng môn đã nói rằng toàn bộ môn phái ta đến đó, nghĩa là chắc chắn hắn

có thể đưa tất cả mọi người lên.”

“Đừng quên Toàn Cơ đạo trường kia của chưởng môn chứ.”

Khương Thành cũng không hề chậm trễ.

Sau khi phân phát một số lượng lớn bảo đan và linh thạch cho tất cả đệ tử xong

thì đưa tất cả bọn họ vào trong Toàn Cơ Đồ.

Ngoài những đệ tử kia ra thì còn 34 tọa kỵ cấp bậc đại yêu khác cũng được đưa

vào bên trong, chiếm một phần danh sách.

Đây đúng thật là một kẻ làm quan cả họ được nhờ mà, đáng lẽ đám đại yêu

không có cơ hội này đâu.

Bây giờ tốc độ thời gian trôi trong Toàn Cơ Đồ đã tăng gấp 8100, bên ngoài

mới một ngày thôi mà bên trong đã là 8100 ngày rồi.

Đồng thời môi trường bên trong đó cũng tốt hơn rất nhiều, không chỉ xuất hiện

nguồn nước và không khí mà còn xuất hiện cả các loại thực vật như xỉ rêu.

Ít nhất thì nhìn cũng thoải mái hơn nhiều.

Ngoài ra thì mức độ kiểm soát của Khương Thành với món bảo vật này cũng đã

từng bước tăng lên.

Bây giờ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể cảm nhận được tình hình ở bên trong.

Nhìn thấy hơn một nghìn đệ tử cùng biến mất, Lam Đề còn ổn, dù sao lần trước

cũng đã thấy rồi.

Cơ mà Thanh Sa đứng bên cạnh lại ngạc nhiên sắp rớt cả cằm luôn rồi.

“Khương chưởng môn, ngươi thu bọn họ vào đâu rồi thế?”

“Ồ, đó là đạo trường của ta, nó có thể chứa một số người. Chỉ là một bản lĩnh

nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”

Đây chỉ là một bản lĩnh nhỏ thôi á?

Bản lĩnh kiểu này Thanh Sa chưa từng nghe thấy bao giờ.

Trong ấn tượng của nàng, dường như đến cả chín vị tiên tổ năm đó cũng không

làm được chuyện như này đâu.

Con người này, rốt cuộc thần kỳ đến mức nào đây?

“À mà Khương chưởng môn, đạo trường của ngươi có thể chứa tất cả người của

Tâm bộ bọn ta nữa không?”

Chu Tâm Chùy của Tâm bộ chỉ che chở được tổng cộng năm trăm người, gần

đây lại còn trải qua một trận cạnh tranh khốc liệt, số lượng người đã được xác

định rồi.

Nhưng ai mà chẳng muốn mang nhiều tộc nhân của mình lên hơn cơ chứ.

Nhưng mà với vấn đề này, Thành ca chỉ có thể thể hiện mình lực bất tòng tâm.

Gần như diện tích của Toàn Cơ Đồ là vô hạn, nhưng mà bây giờ số lượng người

có thể chứa được chỉ là 1245 người mà thôi, vượt quá số lượng này thì bảo đồ

sẽ xuất hiện tình huống sụp đổ bất thường.

Mặc dù vẫn còn dư một trăm slot, cơ mà ai có thể đảm bảo được khi bước vào

Hư Tiên giới sẽ không xuất hiện việc ngoài ý muốn chứ.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho bọn họ, chỉ còn sót lại Mạc Trần, Tam Nhãn Hổ,

Huyền Quy Vương, Lam Đề và A Hoàng thôi.

Mà ba người phía trước đều là Thánh Giai, có Luyện Cốt Phiên che chở, hẳn là

ở Hư Tiên giới vẫn có thể được hoan nghênh lắm.

Gần đây Lam Đề dùng Luyện Cốt Phiên để cực khổ tu luyện, cũng đã bước vào

Nhập Thánh cảnh, hơn nữa đã tập hợp đầy đủ Vu Điển, thực lực cũng không thể

xem thường được.

Cũng không phải lo lắm.

A Hoàng thì hơi có chút phiền phức rồi.

Nghe nói lại phải chuyển nhà, nha đầu này khá là không bằng lòng.

Thành ca chỉ đành lừa nàng, nói rằng sẽ đưa nàng đến một nơi có linh mạch cao

cấp hơn gấp mười lần thì rốt cuộc mới thuyết phục được tiểu tổ tông này.

Vào buổi chiều ngày hôm đó, có người ngoài đến thăm Phi Tiên môn.

Khương Thành ra ngoài bí cảnh xem, bên ngoài có hơn ba trăm tu sĩ khí chất

phi phàm đang bay trên không trung.

Hơn ba trăm người này, trong đó có hơn một một trăm người mặc đạo bào xanh

thuần.

Mà mặc dù số người còn lại ăn mặc khác nhau nhưng tất cả đều có một đặc

điểm chung.

Đó là ai nấy đều đeo kiếm ở phía sau lưng.

Khương Thành dùng hệ thống quan sát một hồi, suýt nữa thì bị dọa nhảy dựng

cả lên.

Thế mà lại có đến 34 cao thủ Thánh Giai trong hơn ba trăm người này!

Số còn lại đều là Nhập Thánh cảnh.

Đù má, chui ở đâu ra vậy?

Phái bừa mấy người thôi là đã có thể dẹp loạn Thiên Linh vực trước đây rồi.

“Các ngươi là ai?”

Một lão giả dẫn đầu mặc đạo bào trắng râu tóc bạc phơ nhưng vẫn hồng hào,

gương mặt mang nét cười chậm rãi bay ra.

“Các hạ chính là chưởng môn Khương Thành của Phi Tiên môn?”

“Đúng vậy.”

“Chúng ta đến từ Kiếm vực, ta chính là Quy Tàng Kiếm Thánh.”

Hắn ta lại chỉ vào một một người vô cùng trẻ đứng ở phía bên trái, nhưng thật ra

người đàn ông mặc áo trắng đó đã sống không biết bao nhiêu trăm vạn năm rồi.

“Vị này là Lăng Tinh Kiếm Thánh!”

“Còn vị này là Bi Ai Kiếm Thánh!”

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt rũ xuống và tiều tụy gật đầu nhẹ

với Khương Thành.

Kiếm vực?

Khương Thành chưa từng được nghe, nhưng mà Huyền Quy Vương lại từng

được nghe rồi.

“Chủ nhân, Kiếm vực nằm trong Giới Vạn vực, thực lực có thể xếp vào ba hạng

đầu, không thể coi thường được!”

Thế này mà chỉ là một vực giới thôi á?

Một vực giới có đến 34 vị Thánh Giai, cũng quá trâu bò rồi đấy nha?

Tam Nhãn Hổ cũng lặng lẽ truyền âm: “Ngươi phải cẩn thận đó, dù đám người

này bị quy tắc vượt vực áp chế nhưng cũng không dễ chọc vào đâu.”

“Các ngươi tới đây làm gì vậy?”

Đương nhiên Thành ca không sợ, dù sao cũng có lượt hồi sinh mà.

Cơ mà đối phương cũng không hề kêu đánh kêu giết, càng không ra tay, xem ra

không hề giống như mấy kẻ không có ý tốt.

Thực tế thì lúc này đám người đối diện cũng âm thầm kinh ngạc.

Nghe nói Thiên Linh vực rất yếu, nhưng rõ ràng Khương chưởng môn này là

Nhập Thánh cảnh Bát trọng, lại còn có một yêu vương làm tọa kỵ, còn có thể

hàng phục một yêu vương khác nữa.

Đây là điều mà không một ai trong Kiếm vực bọn họ từng làm được.

Mà khí tức của Mạc Trần ở bên cạnh lại khiến họ cảm nhận được một mối đe

dọa từ sâu trong thần hồn.

Mối đe dọa này giống như một sinh vật đẳng cấp thấp gặp phải một sinh vật

đẳng cấp cao vậy