Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 191



Toàn bộ tứ đại Yêu Vương kia đều bị đánh trọng thương, không còn sức phản

kháng.

Tam Nhãn Hổ còn chưa thỏa mãn bèn nhấc bổng Sương Thố Vương lên kẹp ở

dưới nách.

Lại xếp chồng tam đại Yêu Vương lên nhau, cuối cùng giẫm ở trên người bọn

chúng.

Ngửa đầu nhìn trời, làm ra vẻ thở dài một hơi.

“Lúc trước Hổ gia che giấu thực lực, cố ý đùa giỡn với các ngươi thôi, các

ngươi còn nghĩ là thật sao?”

“Ngươi nói xem, các ngươi đây là tội gì?”

“Nhất định ép ta phải phô ra thực lực thật sự?”

“Khiến cho bây giờ mọi người đều phải khó xử?”

Khóe miệng Thành ca và Mạc trưởng lão nhếch lên.

Cmn, tên này còn chưa vờ vịt xong.

Giống như tên mà trước khi tiến vào Hư Tiên giới mong đợi Yêu Vương của

Thiên Yêu Vực có thể che chở chính mình không phải nó vậy.

Tam đại Yêu Vương bị nó giẫm như vậy cũng không hé răng, chỉ có thể cụp

đuôi để nó tùy ý khoe khoang ai mượn nó là người chiến thắng chứ.

Thiên Yêu Vực chính là như vậy, ngươi thắng thì ngươi chính là lão đại, muốn

làm gì cũng được.

“Đã phục chưa?”

“Phục rồi, phục rồi.”

Ngoại trừ Sương Thố Vương bị kẹp nách đến ngất xỉu thì tam đại Yêu Vương

còn lại đều nhận thức rất nhanh.

“Ai là gia gia hả?”

Tam Nhãn Hổ ngước cao cằm, kêu một tiếng đầy đắc ý.

Tam đại Yêu Vương kia kêu một tiếng đầy ấm ức.

Sau khi tên này thể hiện sự ghê gớm xong, mặt mũi khó ưa hơn bất kì ai.

“Ngươi là gia gia.”

Tam Yêu buồn bực đến mức lại muốn hộc máu.

Khương Thành ở một bên không nói nên lời.

Tình cảm Thiên Yêu Vực các ngươi ra tay tùy tiện hơn so với bất kì ai, chịu

thua cũng nhanh hơn so với bất kì ai?

“Ha ha ha ha…”

Cả đời Tam Nhãn Hổ cũng chưa từng được sảng khoái như vậy, thật sự là nở

mày nở mặt.

Đáng tiếc không thể khiến cho đại yêu, tiểu yêu trong hổ tộc đến xem để cho

chúng nó biết được Hổ Vương cuối cùng cũng oai hùng.

Uy phong xong rồi, lúc này nó mới chạy đến bên cạnh Khương Thành xin ý

kiến.

“Ca, ta biểu hiện như thế nào?”

“Bình thường.”

Suýt nữa đã đoạt đi ngai vua làm màu của ca, còn không biết xấu hổ tranh công.

“Bọn nó ngươi định xử trí như thế nào?”

Đối với tứ đại Yêu Vương này hắn cũng không có cảm giác gì.

Trận này là do Tam Nhãn Hổ đánh, những ân oán trước kia cũng là của nó.

Về phần Khương chưởng môn, hắn vốn không liên quan đến chuyện này.

Chợt nghe Tam Nhãn Hổ quả quyết nói: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống

khó tha!”

Thành ca liếc mắt nó một cái, ngươi thật đúng là cũng không nghĩ tới một chút

tình cảm đồng vực.

Lại liên tưởng đến lúc trước nó còn muốn ôm đùi to của Thiên Yêu Vực, càng

cảm thấy được tên này không có giới hạn.

Sau đó thì thấy Tam Nhãn Hổ diễu võ dương oai một lần nữa chạy đến trước

mặt của tam đại Yêu Vương kia.

Sau một phen uy hiếp và dọa nạt, những món đồ tam đại yêu vương cất giữ đều

bị moi không còn một mảnh.

Yêu tộc tu luyện có tài nguyên của yêu tộc, lúc trước Tam Nhãn Hổ chưa từng

nếm qua đan dược cũng bởi vì nguyên nhân này, tài nguyên không hợp khẩu vị.

Hiện tại sau khi lấy sạch tài liệu của tam đại Yêu Vương cùng với Sương Thố

Vương nó cuối cùng cũng phát đạt rồi.

Khoảng thời gian mười một Yêu Vương của Thiên Yêu Vực tiến vào Hư Tiên

giới này, cũng đụng phải một ít cao thủ khác của Vực Giới. Dần dần nghe

ngóng được những người này đều đang tìm thông đạo của Tiên giới.

Vì vậy cuối cùng mười một Yêu Vương chia ra bốn đường thăm dò khắp nơi.

Ngoại trừ bốn đường này, ba đường khác mặc dù ít người nhưng là do Kim

Long Vương và Chiến Hầu Vương, Nha Thử Vương lần lượt dẫn dắt.

Sức chiến đấu của Thiên Yêu Vực vốn dĩ rất mạnh, cho dù là bốn đường này

yếu đuối này thì ven đường cũng đã tiêu diệt được ba Vực Giới.

Chỉ riêng Nhẫn không gian của cao thủ Thánh Giai đã có chừng mười cái, gần

như bên trong mỗi nhẫn đều có thánh khí. Còn có mười lăm kiện pháp bảo, hiện

tại đương nhiên tất cả đều thuốc về Tam Nhãn Hổ “trên đường gặp chuyện bất

bình hành hiệp trượng nghĩa.”

Sau đó Tam Nhãn Hổ lại chuyển giao cho lãnh đạo cấp trên là Khương chưởng

môn.

Vụ thu hoạch này xem như thu được của cải ngoài ý muốn, Thành ca để lại một

ít thánh khí và thiên tài địa bảo, số còn lại nên đổi thì đều đem đi đổi.

Điểm tích lũy lại tăng thêm hai tỷ hai, tất nhiên là mặt mày hớn hở, nhìn mấy

con Yêu Vương này cũng thân thiết hơn rất nhiều, phất phất tay bảo chúng đi.

Lúc này Tam Nhãn Hổ mới bỏ qua, trước khi đi còn đạp tam đại Yêu Vương kia

mấy đạp.

Nhưng khư khư giữ lại Sương Thố Vương.

“Ngươi giữ nàng lại làm gì?”

“Ca, ta đi đường nhiều vất vả, mệt nhọc, nếu như có thêm một nha hoàn hầu hạ

một chút, chẳng phải sẽ tốt hơn ư?”

Khương chưởng môn há hốc mồm, miếng ăn nhiều quá, hắn không có lời nào

để nói.

Sương Thố Vương rất nhanh đã tỉnh lại, sau đó hoảng sợ khi phát hiện Thần

hồn và năng lực của mình đều bị phong ấn lại.

“Tam Nhãn Hổ, ngươi đã làm gì?”

“Tự ngươi không biết xem sao, còn phải hỏi ta?”

Từng bị nàng đuổi theo đánh ở Thiên Yêu Vực, bây giờ thì trở mình, Tam Nhãn

Hổ mở mày mở mặt.

“Có hai con đường.”

“Hoặc là chết.”

“Hoặc là làm nha hoàn cho chúng ta….”

Lời còn chưa nói xong, Sương Thố Vương đã xen vào nhanh như bay.

“Ta chọn con đường thứ hai.”

Thành ca cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Khi Sương Thố Vương này khi ra trận, là người vênh váo hung hăng.

Vốn dĩ còn tưởng rằng thu phục không nổi, ai biết được bây giờ lại thức thời

nhanh như vậy.

Nhưng hắn không biết, Thiên Yêu Vực khác biệt so với rất nhiều vực giới khác.

Giữa mười hai Yêu Vương bên kia vốn dĩ là thường xuyên bùng nổ đại chiến,

không giống với những vực giới khác, Thánh Giai đều không tùy tiện ra tay.

Đánh nhau nhiều, cũng thành thói quen rồi.

Đánh không lại thì hoặc là chạy, hoặc là đầu hàng.

Bọn chúng rất thực tế chỉ cần sống tiếp là được, không tồn tại cái gì mà khí tiết

tu sĩ, tôn nghiêm thân phận của nhân loại.

“Vậy thì mau theo ta đến bái đại ca!”

Tam Nhãn Hổ cũng không nghĩ nhiều liền dẫn nàng tới trước mặt Khương

Thành.

“Cái gì?”

Lập tức Sương Thố Vương lại không vui.

“Ngươi để ta bái hắn?”

Nàng bị Tam Nhãn Hổ đánh bại, tạm thời không thể không chịu thua nhưng

không có nghĩa là nàng cũng phục những kẻ khác.

“Ngay cả ta cũng phải gọi một tiếng ca, nhanh lên đi!”

Tam Nhãn Hổ lại giở thói ra đánh hai cái vào sau ót của nàng.

Đánh cho Sương Thố Vương nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt lạnh lẽo.

“Tam Nhãn Hổ, bây giờ ta càng thêm coi thường ngươi.”

“Trước kia mặc dù thực lực của ngươi yếu nhưng tốt xấu gì cũng xem như là

thủ lĩnh của hổ tộc!”

“Bây giờ mặc dù thực lực của ngươi trở nên mạnh hơn, nhưng lại sa đọa đến nỗi

thần phục một nhân loại, còn không bằng trước kia.”

“Lấy đâu ra nhiều lời thừa thãi như vậy.”

Tam Nhãn Hổ không kiên nhẫn nhắc lại cho nàng.

“Hoặc là thần phục hoặc là chết.”

“Bị đánh bại rồi mà còn lắm chuyện như vậy.”

Dưới sự “áp bức cường quyền” của nó, Sương Thố Vương cuối cùng cũng

không cam tâm tình ngyện mà bái, miễn cưỡng cam chịu thân phận nha hoàn.

Trong những ngày tiếp theo, sinh hoạt của đoàn người quả thật đã được cải

thiện.

Chính xác mà nói chính là hai tay đã mất đi tác dụng.

Muốn ăn linh quả, lập tức có người lột vỏ mang đến đút.

Muốn uống linh lộ, lập tức có người rót đầy đưa đến bên miệng.

Khi buồn chán sẽ có người giúp bóp vai, đấm lưng.

Ngay cả khi đánh bài cũng có người ở bên cạnh quạt gió nhẹ.

Mặc dù cũng không nóng chút nào, nhưng cảm giác nghi thức không phải quan

trọng nhất sao?

Khương Thành cũng không thể không thừa nhận, thêm một nha hoàn cấp bậc

Yêu Vương hầu hạ, cả hành trình này cũng có thêm một chút tuyến phong cảnh

mỹ lệ, không buồn tẻ đến như vậy.

Tâm trạng của Sương Thố Vương thì không tuyệt vời như vậy.

Đường đường là Yêu Vương mà bị bắt làm nha hoàn, đối với nàng mà nói đây

chính là chịu nhục.

Nàng luôn muốn tìm cơ hội để chạy trốn nhưng thực đáng tiếc hai kẻ yêu tộc là

Tam Nhãn Hổ và Huyền Quy vương này quản rất chặt, đến nay vẫn không tìm

được bất kì cơ hội nào.

Sự khó hiểu và kì quặc của nhóm người này cùng sự chém giết ở các vực giới

khác hình thành sự đối lập rõ nét cũng khiến nàng hoàn toàn không thể hiểu

được.

Bọn hắn đến Hư Tiên giới là để nghỉ phép sao?

Sau khi mọi người tiến vào đều điên cuồng tìm kiếm lối vào Tiên giới không

phải sao?

Mấy kẻ này hoàn toàn nhìn không ra một chút hăng hái tiến thủ nào cả, cả ngày

đều chỉ có một tiết tấu ăn bừa bãi rồi chờ chết.

Hơn nữa cái người mà Tam Nhãn Hổ gọi là đại ca, trình độ lười nhác của hắn

nếu so với nó thì chỉ có hơn chứ không kém!