Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 223



Khương Thành hệt như vậy, nghe chẳng hiểu gì cả.

“Lão Mạc, đại chiến phi thăng là chuyện quái gì thế, tại sao trước giờ chưa thấy

ngươi đề cập đến?”

Mạc Trần làm vẻ mặt đau khổ, hắn cảm giác cái thân phận tiên nhân của mình

hình như không có tác dụng gì.

Tốt xấu gì cũng là ngựa quen đường cũ, vậy mà đến phổ cập kiến thức cũng

không làm được.

“Lão hủ cũng không biết được, trước kia chưa từng nghe đến, chắc hẳn là trong

ngàn vạn năm mới xuất hiện một lần chăng?”

Thành ca cũng cũng chẳng buồn thất vọng nữa.

Hắn chỉ có thể trực tiếp hỏi vị thành chủ đang đứng ở phía đối diện kia.

“Trận chiến phi thăng là gì vậy, muốn chúng ta đánh nhau ư?”

Câu nói này dọa Quy Tàng với bọn người Hư Huyền bên cạnh một phen.

Vì để che dấu thân phận phi thăng giả, bọn họ - mấy lão hồ ly này đều là giả vờ

hiểu biết, giấu nghi hoặc trong lòng không thể hiện ra, chỉ đợi sau này từ từ nói

bóng nói gió.

Nào biết được rằng Thành ca lại trực tiếp như vậy.

Lão đại, ân nhân, câu nói này của ngươi chẳng khác nào là làm bại lộ ra chuyện

cái gì ngươi cũng không biết đó?

Đối phương sẽ hoài nghi lai lịch của ngươi.

Nhưng mà vị thành chủ kia hình như không để ý đến điều này, cũng không hoài

nghi gì thân phận của bọn họ.

Mà chỉ lạnh lùng nói: “Các ngươi không có đủ tư cách để hỏi, điều duy nhất cần

phải làm là phục tùng!”

Nói xong câu đó, hắn phất phất tay, 1000 tên tiên nhân kia như thể đang áp tải

phạm nhân mà xua đuổi mọi người về hướng thành trì phía trước.

Đù má?

Thành ca không thể nhịn nổi nữa.

Cái quái gì vậy?

Ở trước mặt nhân vật chính khoa tay múa chân, có biết chữ “chết” viết như thế

nào hay không hả?

Hắn vừa mới xắn tay áo lên thì đã bị Hư Huyền với đám người Quy Tàng liều

mạng kéo xuống.

“n nhân, bây giờ không phải thời điểm để gây khó dễ đâu!”

“Đúng vậy, thế lực của đối phương lớn, vẫn nên nhẫn nại trước đã!”

“Chúng ta cũng không hiểu rõ bất cứ điều gì hết, chi bằng tìm hiểu rõ ngọn

ngành tình huống xung quanh trước, sau đó mới quyết định cũng không muộn.”

Mọi người đều giống như những đại thần trung thành tuyệt đối đang cố gắng

khuyên nhủ vị hôn quân, chẳng dễ dàng gì mới khuyên được hắn.

Thật ra Khương chưởng môn chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến việc, đến mình còn

không biết cái thành trì kia ở chỗ nào, để cho đối phương dẫn đường cũng

không tệ đâu.

Cứ như vậy, 12 vạn phi thăng giả dưới sự hộ tống của 1000 tiên nhân, một

đường bay về phía thành Định Thiên.

Dọc đường đi, có rất nhiều lão già sõi đời ở hạ giới lại bắt đầu phát huy sở

trường, bắt đầu tìm dân bản địa nói mấy lời.

Nhất là những người vốn dĩ đã khéo léo, thế hệ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lại

càng bận bịu không ngừng.

Nhưng đáng tiếc là hiệu quả quá thấp.

1000 vị tiên nhân kia tuy rằng bị khơi gợi trò chuyện một cách hào hứng, nhưng

vẫn không thế nào để ý đến nhóm hắn.

Những thống lĩnh Thiên Tiên kia vẻ mặt lại càng uy nghiêm hơn.

“Đều là quy củ cả!”

“Nếu như phát hiện ra các ngươi không nghe hiệu lệnh, chém thẳng không tha!”

Cái tính khó ở của Thành ca lại nổi lên.

“Đù má, bọn họ còn thật sự coi mình như món ăn sao?”

Đám người Hư Huyền, Quy Tàng vội vàng đi đến khuyên nhủ.

“n nhân người nhẫn nại thêm chút nữa, nhẫn nại!”

“Bây giờ đối phương trông coi quá nghiêm, vẫn chưa phải thời cơ để chạy trốn”

“Ít nhất thì tìm hiểu rõ xem đây là nơi nào trước đã!”

Ca, ngươi thu lại cái bản lĩnh cao cường của mình đi, đừng tính toán với bọn họ

như thế.

Thế này nếu như đánh nhau thật, chúng ta sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn đấy!

Đương nhiên bọn họ cũng không muốn đầu hàng.

Đám người hạ giới này đều đã quen làm lão đại, sao có thể cam tâm nghe người

khác điều động được.

Chỉ là trong thời điểm mà bọn họ không phản kháng được, bọn họ cũng chọn

cách nhẫn nhịn.

Nhất là trong tình thế hoàn toàn không biết trước được như này.

Giống như vị Huyền La Tiên Đế năm xưa, lúc đầu không phải cũng làm ở mỏ

quặng của người khác hàng vạn năm sao.

Một đường phi hành, cuối cùng đã đến được Định Thiên tiên thành.

Chỉ thấy ở trong khoảng không phía trước, một tòa thành lớn mênh mông không

thấy bờ, nổi lơ lửng giữa không trung.

Thỉnh thoảng có người cưỡi tiên cầm dị thú đi ra vào thành trì, ngũ quang thập

sắc, sặc sỡ loá mắt.

Thành chủ trở về, bên trong thành lập tức có một đám người ra nghênh đón.

“Cung nghênh thành chủ!”

Tên tướng quân cầm đầu mặc tiên giáp nhanh chóng tiến tới, trong khi những

người khác thì khom lưng hành lễ.

Nhìn thấy sau lưng vị tướng quân cái kia có hơn ngàn tên Chân Tiên và mấy

vạn tên Thánh Giai, tim nhóm phi thăng giả hoàn toàn trầm xuống.

Thế lực của đối phương quá mạnh, vượt xa so bọn họ!

Vị thành chủ kia hừ lạnh một tiếng, rồi tiến vào thành trong tiếng reo hò của

những người phía dưới.

Dọc đường đi, rất nhiều tu sĩ trong thành lũ lượt nhìn một cách lấm lét.

Mọi người rất nhanh phát hiện, thì ra tiên giới cũng có rất nhiều người tu vi còn

thấp hơn so với bọn họ.

Trong số những người đi đường này, có không ít người còn chưa đạt đến Nhập

Thánh cảnh, chẳng khác hạ giới là bao.

Chẳng qua là sinh ra ở tiên giới, bọn họ từ nhỏ đã có thể hấp thu tiên nguyên

khí, điều kiện vô cùng tốt, cho nên chưa từng thấy ai dưới Thiên Mệnh cảnh hết.

Đi đến tòa thành cao trôi nổi phía trước, chỉ thấy vị thành chủ kia phất phất tay.

“Đám người này là từ bên ngoài đến, trong đó có hơn hai trăm tên Chân Tiên,

cũng có thể xem là một nguồn chiến lực không tồi đâu. Bắt đầu từ hôm nay, xếp

vào tứ doanh!”

“Tuân mệnh!”

Vị tướng quân kia cũng không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào, trực tiếp

bắt đầu sắp xếp nhân lực.

“Hà Quyền, ngươi là thống lĩnh tứ doanh, nhóm người này sau này sẽ do ngươi

phụ trách rèn luyện”

Một người thống lĩnh Thiên Tiên khác nhìn cũng không lớn tuổi lắm vội vàng

nhận lệnh.

Sau đó liền mang theo mấy tên Thiên Tiên khác, chọn chọn lựa lựa trong đám

người.

Hoang vực, Kiếm vực, Ma vực, Thiên Yêu vực các vực giới lớn nhanh chóng

chia năm xẻ bảy, phân đến các tiểu đội.

Hơn nữa còn được sắp xếp cho các đội trưởng khác nhau.

Tuy rằng đám người Quy Tàng và Hư Huyền tâm cao khí ngạo, nhưng cũng biết

đạo lý người cấp dưới không thể không cúi đầu.

Bây giờ đã vào trong đám quân Tiên Võ này rồi.

Dù sao cũng là thế lực của tiên giới, đúng không?

Thế này dù sao so với những phi thăng giả bị giết một cách vô tội, hoặc là

những phi thăng giả bị bắt phải làm nô dịch thì tốt hơn nhiều.

Nói không chừng tương lai còn có thể ngồi lên vị trí cao, sẽ lại từ từ mà phát

triển lên.

Chỉ là, suy nghĩ của Thành ca đâu hiền lành như vậy.

Hô tới hô lui, tự coi bản thân là con cừu bị nhốt trong chuồng sao?

Tiểu đội trưởng đội hắn dẫn theo 1 vạn người, 15 tên Chân Tiên, trong đó có có

cả Thành ca, hơn một ngàn tên Thánh Giai.

“Đều nghe kỹ cho ta, không cần biết là các ngươi trước kia làm gì, đã vào thành

Định Thiên thì đều phải do ta quản lý!”

“Trong trận chiến phi thăng lúc đó, không có tiên nhân ung dung tự tại nào, chỉ

có chiến sĩ phục tùng quân lệnh!”

“Ai dám không nghe hiệu lệnh, giết không tha!”

“Bây giờ, ôm đầu bằng cả hai tay, ngồi xuống cho ta!”

Lập tức có hơn nghìn người ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Nhưng những người khác vẫn không thể tiếp thu về mặt tâm lý được.

Mấy đội còn lại cũng như vậy.

Như là đám người Quy Tàng và Hư Huyền, tuy rằng đã quyết định muốn nhẫn

nhịn, nhưng cũng hiểu được ý đồ của đối phương là cố ý muốn giết chết nhuệ

khí của những người mới.

Nhưng cái tư thái này thật giống như phạm nhân vậy, thật quá là nhục nhã.

Lúc này người thành chủ kia vẫn còn chưa rời đi, vẫn ở phía trên lạnh lùng

nhìn.

Thống lĩnh tứ doanh Hà Quyền vẻ mặt sầm sì, cười lạnh hai tiếng.

“Rất tốt rất tốt, các ngươi đều rất kiêu ngạo, cốt cách cũng rất cứng rắn.”

“Nhưng mà ta đây thành thạo nhất, cũng là việc tháo xương!”

Còn không đợi hắn nói xong, Thành ca đã không kiên nhẫn nổi giận tức trở về.

“Giả làm đuôi sói cái cmn à, cái thứ chó má.”

Nhẫn nhịn một lúc, hắn cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Dù sao tới đó rồi, muốn biết cái gì, chết xong tìm hồn là được rồi.

Lúc này toàn bộ khán đài đều trong bầu không khí căng thẳng, âm thanh này

cực kỳ bất ngờ.

Căn bản đều không cần tìm, ánh mắt tất cả mọi người trên khán đài đều ở trên

người Khương Thành.

Ánh mắt vị thành chủ kia không có chút biến động nào, chỉ tựa như nhìn con

kiến đòi phản kháng.

Vẻ mặt tên tướng quân kia cũng rất thờ ơ, dường như chỉ là một khúc nhạc dạo

ngắn.

Có gai là chuyện rất bình thường, bọn họ trước kia cũng từng chạm trán phải.

Thậm chí phải là cái loại có gai như vậy mới tốt, có thể dùng làm điển hình để

giết gà dọa khỉ, răn de những người khác.

Tiểu đội trưởng đội Khương Thành tức không nhịn nổi mà bay tới.

“Câu nói ban nãy, là do ngươi nói?”

Ngay khi hắn ta vừa cất lời, ngọn lửa Cổ Dương Tiên Kiếm đã phát sáng lên