Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 231



Sau khi Mạc Trần đi hồi phục tiên hồn, Khương Thành lại gọi A Hoàng ra

ngoài.

Vừa ra, con gái liền ríu rít, như một bé cưng tò mò.

“Oa, đây là đâu vậy?”

“Mẹ, đây là đâu?”

“Cảm giác thật dễ chịu, nhưng sao không tìm được linh mạch nhỉ…”

“Nơi này là nhà mới của chúng ta sao?”

Còn kêu mẹ nữa hả?

Anh đây chống cằm, nhìn dáng vẻ nhà quê không có một chút kiến thức của

ngươi đây.

“Đây là tiên giới, đương nhiên không có linh mạch!”

“Hoá ra chúng ta đến tiên giới, mẹ thật giỏi chạy ghê ha, ngày nào cũng chuyển

nhà.”

Thật ra lúc ở trong Toàn Cơ Đồ thì tiểu cô nương này có thể ra ngoài bất cứ lúc

nào, chẳng qua là nàng ở bên trong linh mạch hơn mà thôi.

Trong Toàn Cơ Đồ, những người khác cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, chỉ có

mỗi nàng là cảm thấy chỉ như ngủ một giấc thôi

“Ta giúp ngươi thu nhận một đệ đệ, hôm nay cho hai ngươi gặp mặt.”

“Đệ đệ ư?”

Lông mi dài của A Hoàng rung rung, kinh ngạc nói: “Mẹ sinh tiểu bảo bảo với

ai hả?”

“Là Kỷ Linh Hàm sao? Hay là Lam Đề?”

Đù, hoá ra ngươi biết được nhiều như vậy?

Thật là thiếu sót khi anh đây vẫn luôn cho rằng ngươi rất đơn thuần không biết

gì hết…

Khương Thành vẫy tay, lại gọi Tiểu Bạch ra.

“Đây là A Hoàng, tỷ tỷ ngươi.”

“Đây là Tiểu Bạch.”

“Hai ngươi làm quen một chút đi.”

Hai vị đây cũng chẳng phải là sinh linh bình thường gì, hắn cũng không biết sẽ

xảy ra chuyện gì đâu.

Chỉ thấy hai người sau khi gặp mặt đối phương thì cứ bình tĩnh nhìn nhau như

thế.

Một lúc lâu sau cũng không có chút phản ứng nào cả.

Cảnh tượng trôi qua im lặng có chút xấu hổ.

Kẻ làm ba - Thành ca, có chút sốt ruột, hắn hy vọng tỷ đệ bọn họ có thể hoà

thuận vui vẻ, tương thân tương ái như người một nhà.

“Hai ngươi có chuyện gì không?”

“Sao mà lần đầu tiên gặp mặt lại giống như oan gia thế này?”

“Đâu có, ba ngươi hiểu lầm rồi!”

Nụ cười ngọt nào hiện lên trên gương mặt đáng yêu của Tiểu Bạch, sau đó hào

phóng nghênh đón, bế A Hoàng lên.

“Ta quá kích động sau khi nhìn thấy tỷ tỷ mà thôi.”

“Tỷ tỷ! Ôm một cái!”

“Đệ đệ ngoan!”

Trên gương mặt hơi trẻ con của A Hoàng cũng chứa đầy vẻ tươi cười, còn đang

vỗ vỗ phía sau lưng của Tiểu Bạch nhỏ bé.

“Biết có một đệ đệ như vậy, không biết ta vui vẻ biết bao nữa!”

“Vậy hả, vậy thì tốt rồi.”

Thành ca gật đầu vui mừng.

Chỉ là nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của A Hoàng đang vỗ sau lưng Tiểu Bạch, hắn

có chút nghi ngờ, có phải dùng sức hơi lớn rồi không?

“Ba, ta muốn ra ngoài thân thiết với tỷ tỷ một chút, có được không?”

“Mẹ, ta cũng muốn chơi với đệ đệ.”

“Đi thôi đi thôi!”

Nhìn thấy hai đứa trẻ “mới gặp đã thân”, Thành ca xua tan chút nghi ngờ trong

lòng.

Còn vẫy tay với dáng vẻ đi xa của hai đứa.

Sau đó, hắn liền bắt đầu “khổ tu”.

Trong khoảng thời gian này vừa rút thưởng, vừa thu được chiến lợi phẩm, đạt

được rất nhiều tiên đan và tiên tinh.

Từ trong nhẫn lấy ra một nắm rồi nhét vào trong miệng, hắn lại bắt đầu luyện

cấp hằng ngày.

Tiếng sấm bên ngoài ầm ầm, thỉnh thoảng có người đi ra độ kiếp từ phi thăng

đài.

Dưới phi thăng đài, sức mạnh của mọi người đột nhiên tăng mạnh.

Mạc Trần ở hậu điện cũng đang nhanh chóng phục hồi tiên hồn.

Bên dưới phi thăng đài, hai luồng ánh sáng một Hoàng một Bạch đang va chạm

quyết liệt.

Tất cả đều hiện ra vẻ vui tươi rộn ràng.

Sau khi ăn hết tất cả đống đan dược, Thành ca nhảy vọt từ Chân Tiên nhất phẩm

tới Chân Tiên cửu phẩm.

Tuy rằng bởi vì hắn có cảnh giới võ đạo của cấp Huyền Thiên, cho nên không

có bình cảnh gì trong việc đột phá hết.

Hơn nữa tốc độ hấp thu và chuyển hoán của thiên hoang bất diệt thể cực nhanh,

uống thuốc cái liền thăng cấp.

Nhưng sở dĩ thăng cấp nhanh như vậy, chủ yếu vẫn là vì số lượng đan dược rất

nhiều.

Phải biết là căn cơ võ đạo quá thâm hậu thì đan dược yêu cần cũng gấp mấy lần

những tu sĩ khác.

Còn về tiên hồn, tiên hồn của hắn cũng không hề thăng cấp dễ dàng như vậy.

Cũng may lần này tiêu diệt hai Huyền Tiên, đồ dự trữ của bọn họ còn đủ cho vài

người thăng cấp Thiên Tiên cơ.

Hơn nữa còn giết được hơn hai trăm Thiên Tiên.

Lúc này, cuối cùng cảnh giới của hắn cũng được đẩy lên.

Tu vi đạt tới Chân Tiên cửu trọng, Thành ca khí thế hưng phấn, quyết định lại đi

kiếm điểm tích phân tiếp.

Vì thế, hắn lấy ngọc thước của tên thành chủ trước kia ra.

Thực ra cái thứ này chính là pháp bảo khống chế của phi thăng đài và triệu hoán

tinh hạch.

Hắn luyện hoá ngọc thước, mặt trên lập tức hiện lên vô số dòng khắc văn, vô

cùng kỳ diệu.

Ngoài ra còn có một danh sách màu vàng thật lớn xuất hiện phía trên phi phăng

đài, khiến cho rất người trong thành đứng ngoài quan sát.

“Phi Thăng bảng!”

“Quả nhiên vẫn là thành Ngũ Hải đứng thứ nhất, hiện tại bọn họ thắng 158

trận!”

“Top ba cũng không thay đổi gì cả!”

“Thành âm Nguyệt đứng thứ tư trước đó đã bị đẩy xuống vị trí thứ sáu, cạnh

tranh thật sự quyết liệt.”

“Thành Song Đăng chen vào top mười, chiến tích vừa tròn 100 trận thắng, lợi

hại lợi hại!”

“Ta biết bọn họ có thể vào từ lâu rồi mà, dù sao cũng có sáu Kim Tiên mà.”

“Ngươi nói xem, thành chủ của chúng ta có phải Kim Tiên hay không?”

“Không biết, suy cho cùng hắn có thể tiêu diệt thành chủ tiền nhiệm, có lẽ thật

sự đúng là…”

Về thành chủ bị giết, những cư dân tiên thành này hoàn toàn không có chút đau

buồn nào hết

Nào là hận thù, tức giận, những thứ tương tự lại càng không tồn tại.

Cũng không phải là đời sau của thành chủ, chỉ cần Thành ca không tàn sát bọn

họ, ai trở thành thành chủ cũng không có gì khác biệt với bọn họ hết.

Thậm chí bọn họ còn ước gì thành chủ lợi hại hơn cơ.

Như vậy chiến tích của thành Định Thiên sẽ càng tốt, sức mạnh quy tắc của phi

thăng đài càng mạnh, có khi bọn họ cũng được thơm lây theo ấy chứ?

Còn về việc tiến vào top mười, thật ra bọn họ chưa từng nghĩ đến.

Vì căn bản chẳng thực tế chút nào!

Sau đó, bọn họ nhìn thấy phía dưới bảng đan dày đặc kia, một cái tên đột nhiên

sáng lên dữ dội.

“Đù má, thành chủ nhấn khiêu chiến hả?”

“Để ta xem hắn khiêu chiến tòa thành nào?”

“Thành Chiến Tiêu!”

Cùng với việc Thành ca nhấn khiêu chiến, cả toà phi thăng đài như đột nhiên

biến thành một không gian ảo khác.

Rõ ràng không hề có bất kỳ chấn động và dịch chuyển gì, nhưng lại đặt mình

vào cảnh tượng khác, vô cùng thần kỳ.

Ở nơi xa xôi phía trước, một toà phi thăng đài khác trong màn mây mù đang

chậm rãi nổi lên.

Bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt trên đài cao kia.

Tiên khí đủ loại kiểu dáng và pháp bảo loé sáng thu hút ánh mắt của mọi người.

Bên thành Định Thiên, mọi người nhìn thấy vị trí của phi thăng đài trống không,

tất cả đều lộ ra vẻ mặt đều khó mà tin được.

“Ôi mẹ ơi, thành Chiến Tiêu chính là thành trì thắng bốn trận, có bốn Huyền

Tiên, mạnh hơn chúng ta nhiều!”

“Cái này phiền phức rồi đây, chúng ta thua chắc rồi!”

“Nếu như thua, sức mạnh quy tắc của chúng ta sẽ lại giảm xuống một cấp bậc.”

“Haizzz, chọc ai không chọc, lại chọc đúng vào thành trì thắng 4 trận…”

Trong trận chiến phi thăng tiên thành, số trận thắng có thể nói lên sức mạnh của

một thành trì.

Bản chất của việc thắng 4 trận và thắng 2 trận hoàn toàn khác nhau.

Cho dù chỉ kém hai trận, nhưng bởi vì mấy tiên thành có số trận thắng như vậy

rất nhiều nên xếp hạng của hai bên quả thật kém đến bốn trăm vạn.

Chọn ai không chọn, lại chọn người mạnh như vậy.

Nếu như đánh với thành trì có một hay không có trận thắng nào thì còn có chút

hy vọng chăng?

“Cũng chưa chắc đâu, lỡ như thành chủ là Kim Tiên thật thì sao?”

“Haizz, hy vọng thôi…”

Mà phía bên kia, cuối cùng Thành ca cũng gặp được đối thủ lần này của mình.

Chỉ thấy phía trên phi thăng đài đối diện, bốn Huyền Tiên đồng thời lấy kiếm

tiên ra.

Có khoảng hơn năm trăm Thiên Tiên xếp một hàng, phía sau còn có hơn hai vạn

Chân Tiên.

Quy tắc của trận chiến phi thăng cũng có hạn, cùng lắm chỉ có thể có ba vạn

người cùng xuất chiến.

“Đây chính là tiên thành mới thắng có hai trận mà cũng dám khiêu chiến với

chúng ta ư?”

“Đúng là đi tìm đường chết mà!”

Thành chủ đối diện vừa dứt lời, mấy Thiên Tiên, Chân Tiên phía sau liền nhao

nhao cười to.