Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 233



Khương Thành không hề chầm chậm ra con át chủ bài nữa mà sau đó hứng thú

đánh ba ngày ba đêm.

Từ trước đến nay, hắn luôn thích vừa lên sân đã chất một đống BUFF, rồi dùng

đến tuyệt chiêu luôn.

Nếu không hạ đối phương trong thời gian ngắn được, mà bản thân hắn cũng

không chết được, vậy thì dùng bạo kích là được rồi.

Một lần bạo kích, giết ngay tức khắc, đỡ tốn thời gian đỡ lo lắng.

Với chiến thắng của hắn, một trong ba lá cờ xanh ở đài quyết đấu phía đối diện

biến mất

Điều đó có nghĩa là đối phương đã thua một trận.

Khương Thành bị truyền tống trở về phi thăng đài của mình.

Phía đối diện, các cao thủ của thành Chiến Tiểu hỗn loạn.

Bọn họ đã tham gia rất nhiều lần trận chiến phi thăng rồi, thắng thua đều gặp cả.

Nhưng việc thành chủ bị giết khiến bọn họ trở tay không kịp.

Suy cho cùng dưới tình hình đánh không lại, vẫn có thể chạy về được.

Đường đường là Huyền Tiên, đáng lẽ không dễ dàng bị giết chết như thế được.

Chỉ cần có thể chạy về phi thăng đài là trực tiếp phán thua, kết thúc trận đấu.

Mà dưới sự trói buộc của quy tắc trận đấu, đối diện cũng không thể qua đây truy

sát.

Cho nên bình thường đều có thể giữ lại cái mạng nhỏ này.

Nhưng ai mà ngờ được một đòn của Khương Thành đã cho thành chủ này đi

luôn, hoàn toàn không có cơ hội để chạy thoát…

Đặc biệt là Thành ca làm việc còn rất chú ý.

Nếu đổi thành người khác, thắng rồi thì thắng rồi, mà hắn lại còn tranh thủ vài

giây tình hình chiến đấu kết toán ngắn ngủi này vơ vét một chút chiến lợi phẩm.

Thành chủ vừa chết, thành Chiến Tiêu này như rắn mất đầu vậy!

Vậy thì phiền phức rồi!

Đối diện rối tung rối mù lên, thậm chí có người ở ngay đó đã không còn ý chí

chiến đấu gì cả.

Còn có người thì ánh mắt lộ ra sắc vẻ sợ hãi.

Bọn họ cuối cùng cũng hiểu, tại sao mà thành chủ đối diện kia lại có sức mạnh

như vậy, mới thắng 2 trận mà dám khiêu chiến thành thắng 4 trận.

Có thể giết chết Huyền Tiên trong vài giây, chẳng lẽ hắn là Kim Tiên?

“Tất cả bình tĩnh lại!”

“Vòng tiếp theo còn trông chờ vào chúng ta đó, người này không thể ra tay

được!”

“Đúng vậy, không còn gì để sợ nữa rồi!”

Dựa theo quy tắc, vòng thứ hai là đại quần chiến của 29999 người.

Việc làm trước của giờ quân Tiên Võ thành Định Thiên chính là cái này.

Mà thành chủ của hai bên, vòng một đã tham gia xuất chiến, vòng thứ hai không

thể tham gia xuất chiến nữa.

“Nhưng mà, hắn mạnh như vậy, sao có thể không có thuộc hạ giỏi được?”

“Thuộc hạ của hắn, nói không chừng đang mai phục đó…”

“Phải làm sao đây, ta không muốn chết đâu.”

Trong chốc lát, phía đối diện có người ý chí chiến đấu sôi sục, có người hoảng

sợ không vô cùng, nghi ngờ bên Thành ca có rất nhiều cao thủ.

Trong đó đài quyết đấu làm từ Hắc Ngọc Thạch đó cũng im lặng biến mất, thay

thế vào đó là một vùng sơn cốc.

Xung quanh núi non trùng điệp, vách núi dốc đứng, cao không thể bám được.

Số lượng đá vụn và đá lớn trong sơn cốc này nhiều vô kể, vô cùng rộng lớn.

Nhưng mà địa hình như này chẳng có ý nghĩa gì to lớn với tiên nhân lắm, chỉ có

chức năng làm cảnh thôi.

29999 người đối diện mang theo đủ các loại tâm trạng phức tạp, bước vào giữa

trận.

Vòng quyết đấu thứ hai bắt đầu chuẩn bị.

Thành ca đang định bay vào bên trong, nhưng mà phát hiện bản thân hoàn toàn

không bay vào được.

Dường như trong hư không có một bức tường vô hình ngăn hắn lại, khiến hắn

không thể tham gia trận chiến này được.

Nghĩ đến nhóm người đối diện vừa nãy, vẻ mặt hắn cạn lời.

Không phải chứ?

Vòng thứ hai, bản thân không thể xuất chiến hả?

Mà phải phái thuộc hạ đi đấu trận quần chiến?

Vậy còn đánh cái quái gì nữa?

Cũng đâu thể gọi đám người Tỉ Trường, Quy Tàng, Hư Huyền và Kim Long

Vương ra ngoài được.

Sau đó còn gọi ra cả đám đệ tử Lam Đề, Kỷ Linh Hàm tới nữa hả?

Gọi ra để tìm đường chết à?

Phía đối diện đều là tiên nhân, đến chín phần bên ta còn chưa thành tiên đâu.

Khiêu chiến vượt cấp cũng có giới hạn mà.

Không có Khương chưởng môn đích thân ra tay, căn bản không thể đánh thắng

được.

Hắn cũng chẳng muốn phái người ra tặng không mạng cho đâu, vậy nên chỉ có

thể ngồi nguyên ở đó chờ thời gian trôi qua là được.

Dù gì thì chắc chắn không chỉ có hai vòng.

Đám người đối diện cũng khá là thấp thỏm.

Không khí chờ đợi trận đại chiến bắt đầu căng thẳng mà áp lực, ba tên Huyền

Tiên khua chiêng gõ mõ sắp xếp đội hình tác chiến.

Gần ba vạn tiên nhân nhanh chóng bay vào chỗ.

Ai nấy đều nhấc binh khí pháp bảo của mình lên, dựa theo chức trách nhiệm vụ

đã định, lần lượt nấp vào giữa các dãy núi.

Đại trận vừa thành, cả sơn cốc đều im lặng u ám xuống hẳn, sương mù dày đặc,

biến thành khắp nơi là sát khí.

Sau đó, bọn họ bèn đợi đại quân của thành Định Thiên phía đối diện vào vị trí.

Trận đầu tiên thua thảm như vậy, trận thứ hai chắc chắn cũng sẽ rất nguy hiểm,

bọn họ hoàn toàn không dám lơ là.

Nhưng mà đợi một lúc, phía đối diện không có một chút động tĩnh gì hết.

Lại đợi thêm một lúc, đối diện vẫn trống rỗng không một bóng người.

Không hề nhìn thấy dấu vết của đại quân bắt đầu tiến vào trong sân.

Đám người thành Chiến Tiêu đều khó hiểu, tình huống gì thế natf?

Lẽ nào đối diện thật sự chỉ có một mình thành chủ, không có người nào khác?

Không phải chứ?

Còn có như thế nữa?

Bọn họ đã đánh trận chiến phi thăng nhiều lần như vậy, trước giờ vòng thứ hai

đều náo nhiệt nhất, cũng quyết liệt nhất.

Dù gì hai bên lẫn lộn hết vào với nhau, trận hỗn chiến lớn của gần 6 vạn người

cơ mà.

Vòng này vô cùng quan trọng, các thành chủ mời gọi cao khắp nơi thủ chính là

vì muốn giành được thắng lợi trong vòng hỗn chiến này.

Bọn họ từng gặp phải tòa thành phía đối diện không đủ người, thậm chí thời

điểm ít nhất chỉ có 10 người.

Nhưng vào một lần nào đó của 90 năm trước, bọn họ bị một tòa tiên thành lớn

mạnh kiêu chiến.

Đối phương có một Kim Tiên, 31 Huyền Tiên, vòng thứ hai cũng chỉ phái 10 vị

Huyền Tiên xuất chiến, những người còn lại đều không thèm lên.

Mà lần đó, thành chủ và tướng quân của bọn họ đã lựa chọn nhận thua một cách

sáng suốt.

Hiện giờ tòa thành đó đã đứng trong top 100 rồi, từ đó đến nay vẫn thường được

bọn họ nói đến.

Dường như việc từng giao chiến với một tiên thành nằm top cao trên bảng xếp

hạng như vậy là một niềm vinh dự vậy.

Nhưng vòng thứ hai, phía đối diện kia chẳng phái một ai hết, thật sự bọn họ

chưa từng gặp, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe nói đến.

Sao có thể có chuyện như vậy được chứ?

Không phải cái này nghĩa là bỏ cuộc à?

Theo thời gian dần trôi, đếm ngược của vòng thứ hai cứ lãng phí mà kết thúc

như vậy.

Bởi vì thành Định Thiên không có ai xuất chiến hết nên coi như bỏ quyền.

Cho nên vòng thứ hai, thành Chiến Tiêu giành chiến thắng.

Một trong ba lá cờ màu đỏ của thành Định Thiên biến mất.

Ở bên thành Chiến Tiêu, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

“Vậy đã thắng một trận rồi hả?”

“Thắng thật rồi, kỳ là quá nhỉ.”

“Ta thề là cả đời này, ta chưa từng gặp trận chiến phi thăng nào mà nhẹ nhàng

như vậy luôn.”

Nếu như không phải vòng đầu tiên Thành ca biểu hiện vô cùng mạnh, e rằng

bọn họ lại cảm thấy bị làm bẽ mặt rồi.

“Này, cao thủ đối diện kia, thành của các ngươi chỉ có một người thôi sao?”

“Có một người thôi mà ngươi còn ấn khiêu chiến cái gì thế hả?”

“Lẽ nào ngươi không biết trận chiến phi thăng này dựa vào sức mạnh của tập

thể hay sao?”

“Hay là thương lượng một chút, ngươi đến thành Chiến Tiêu của bọn ta, thế

nào?”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi đến làm phó thành chủ của bọn ta đi!”

“Bên bọn ta vừa mới mất một cao thủ, bên đó của ngươi lại không có người,

vừa hay để bổ sung!”

Nghe thấy những lời này của bọn họ, Thành ca có chút dở khóc dở cười rồi.

Làm ơn, ta vừa giết chết thành chủ của các ngươi đó, được chưa hả?

Các ngươi hoàn toàn không có ý định báo thù thì cũng thôi đi, vậy mà lại đi đào

góc tường nhanh thế?

Có cần phải thực tế như vậy không?

Đương nhiên hắn sẽ không đồng ý, dẫu sao tinh hạch của thành Định Thiên -

Tiểu Bạch trở thành con trai của mình.

Đổi sang thành khác, thì sẽ phải chịu cảnh phụ tử phân li rồi.

Quan trọng nhất là, trèo sang bên đó lại chỉ có thể làm phó thành chủ, không hề

có sức hấp dẫn.

Có làm thì phải làm chủ cơ!

Lúc này, vòng so tài thứ ba cũng bắt đầu rồi.

Mọi người thấy sơn cốc kia dần dần ẩn đi, trong hư không xuất hiện một bọt khí

trong suốt.

Bọt khí cũng không hề lớn, cũng chỉ trong phạm vi 10 mét.

Bốn phía sương mù lượn lờ bốc lên, bao quanh bọt khí, lúc ẩn lúc hiện.

Pháp bảo thước ngọc trong tay của Thành ca bỗng nhiên chấn động mạnh lên.

Đáng lẽ Tiểu Bạch đang ở phía dưới phi thăng đài, đột nhiên lại xuất hiện ở bên

cạnh hắn.

Ngay sau đó, A Hoàng cũng đuổi tới.

Vòng thứ ba, đúng là trận quyết đấu giữa các tinh hạch của tiên thành!