Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 240



Thành ca bên phía thành Định Thiên cũng không hề nhàn rỗi.

Cứ nghĩ trận chiến phi thăng lần này thất bại, sau này nhất định sẽ bị khiêu

chiến lần nữa, nên hắn quyết định tu luyện chăm chỉ.

Bởi vì tất cả quy tắc chủ đều đã lên cấp Nhập Môn hết nên lần này hắn chọn rút

thưởng cấp tám.

Mười tỷ điểm một lần, nhưng có cơ hội rút được mảnh vỡ quy tắc cấp ba.

Mảnh vỡ quy tắc cấp ba, có thể thăng cấp mười quy tắc lên cấp Tinh Thông,

hoặc thăng cấp một quy tắc lên cấp Đại Thành.

Quy tắc cấp Tinh Thông, tương ứng với cảnh giới Kim Tiên.

Nếu không nâng cấp hết 992 quy tắc chủ lên cảnh giới này thì sẽ không thể

thành Kim Tiên được.

Cuối cùng Khương chưởng môn cũng làm chuyện trước nay không ai làm nổi,

thăng cấp một lúc nhiều quy tắc chủ nhanh như vậy

Cộng với điểm tích phân gần đây các đệ tử thăng cấp với chiến lợi phẩm trước

kia gom góp được, hắn lại có 750 tỷ điểm tích phân.

Rút bảy mươi lần, được chín mảnh vỡ quy tắc.

Ngoài ra còn được hai món tiên khí tứ giai và một quyển võ kỹ công pháp cấp

Kim Tiên.

Mà trong bảy mươi lần này, phần thưởng có giá trị cao nhất là Thái Khu Tiên

vận.

Tương đương với cảnh giới võ đạo của cấp Tiên Tôn và Tiên Vương, là bảo vật

vô giá.

Sau khi Thành ca sử dụng, Ngũ Hành Võ Đạo trong đạo tâm nhanh chóng đạt

đến cấp Tiên Vương.

Vô số cảm ngộ ùn ùn kéo đến, thậm chí còn khiến cả phía trong tiên thành hoa

bay đầy trời, hiện ra cảnh tượng khác thường.

Mọi người nhao nhao ra cửa, nhìn cảnh tượng lạ lùng đó, trong mắt lộ ra vẻ si

mê, dường như đang chìm sâu vào trong đó.

Mãi cho đến lúc Khương Thành thăng cấp xong, cảnh tượng kỳ lạ này mới biến

mất.

“y dà, quả là càng về sau càng khó thăng cấp.”

“Trông điểm tích phân nhiều như thế mà chẳng đủ dùng gì cả.”

Trong khoảng thời gian ngắn tích lũy và rút rất nhiều đan dược, suy cho cùng

chiến lợi phẩm hơn một trăm trận, thêm ngàn lần rút thưởng.

Nếu là tiên nhân khác, có lẽ đủ dùng có mấy Kim Tiên ấy chứ.

Nhưng mà cuối cùng hắn chỉ thăng cấp từ Thiên Tiên thất phẩm lên Huyền Tiên

nhất phẩm mà thôi.

Một năm sau, thành Định Thiên vẫn bình lặng.

Vẫn trong kỳ bảo vệ, cũng không ai có thể khiêu chiến.

Hai đứa trẻ vẫn còn đang ngủ say.

Thực lực của các cao thủ tu luyện trong phi thăng đài đều tiến bộ vùn vụt.

Mấy trăm vị thủ lĩnh Quy Tàng, Hư Huyền, Kim Long Vương đều thành Thiên

Tiên, Tỉ Trường mạnh nhất trong đó đã là Thiên Tiên tứ phẩm.

Mà bên phía Phi Tiên môn, Lam Đề, Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh cũng đã đến

Thiên Tiên tam phẩm.

Một năm qua, Thành ca vẫn giữ tiết tấu mỗi ngày thăng cấp một người.

Đệ tử đời thứ hai, thứ ba đều được hắn thăng cấp lên tư chất nhị đẳng, gần như

đều đạt đến Thiên Tiên.

Đệ tử thế hệ bốn cũng được lên cảnh giới Chân Tiên.

Hơn mười vạn người cùng phi thăng trước đó, hầu hết đều đã thành tiên rồi.

Thực lực thành Định Thiên giờ phút này đã mạnh hơn xưa gấp nghìn lần.

Dù không có Khương Thành ở đó, phần lớn bọn họ cũng đã có thể hòa mình

vào tiên giới rồi.

Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc kỳ hạn một năm bảo vệ.

Lúc này, không biết bao nhiêu người hạ tiên giới đang nhìn về phía bảng phi

thăng, bọn họ đều giúp Thành ca bấm tay tính ngày.

Một năm không có động tĩnh gì đủ để chứng minh thành Định Thiên thật sự

không hề ổn.

Quả thật tinh hạch của bọn họ không ổn.

Đúng lúc này, hầu như thành Song Đăng, thành Ngân Chung, thành Xích

Nguyệt đều khiêu chiến cùng lúc.

Cuối cùng, thành chủ Xích Nguyệt Thành thứ bảy nhanh tay vươn lên dẫn đầu.

Giành được cơ hội khiêu chiến thành Định Thiên.

Hai bên còn lại chán nản vô cùng, cả thành bao phủ bởi cảm giác thất vọng và ủ

rũ.

Mà phía thành Xích Nguyệt, tiếng hoan hô như sấm dậy.

Cứ hệt như bọn họ đã đã thu được thắng lợi từ sớm vậy.

Lại bị khiêu chiến lần nữa, khiến Thành ca cảm thấy vô cùng mất mặt.

Đột nhiên bản thân trở thành “thịt gà” trong mắt người khác rồi à?

Xem ra không dạy cho bọn người này một bài học sâu sắc là không được rồi.

Khi hai bên xuất hiện ở không gian khiêu chiến, trong lòng mọi người đều đã

quyết.

Quả nhiên giống lời đồn, lần nào bên thành Định Thiên cũng chỉ có mình

Khương Thành xuất chiến.

Cho dù hắn mạnh thế nào cũng chỉ có thể thắng trận đầu, hai trận sau bên còn

lại khỏi đánh cũng thắng.

“Khương Thành, có phải ngươi cảm thấy chúng ta vì sợ thành chủ bị giết nên

không dám khiêu chiến ngươi hay không?”

“Nói thật cho ngươi hay, thực lực của ngươi không làm ai khiếp sợ cả!”

Vẻ mặt thành chủ Xích Nguyệt Thành đầy đắc ý.

Đại quân xuất chiến trận hai cũng nhao nhao cười lớn.

Bọn họ đã nghĩ ra đối sách từ lâu rồi.

Khương chưởng môn cảm thấy cạn lời.

“Ta đâu cảm thấy thế đâu…”

Loại người chơi dựa vào hack như hắn, đâu có rảnh đi đoán tâm lý đối thủ.

“Hừ, ngươi che giấu cũng vô dụng, trận này bọn ta nắm chắc phần thắng rồi!

“Sau này vẫn còn chín năm, chúng ta còn có thể chơi vài lần nữa.”

Thành chủ thành Xích Nguyệt vung tay lớn một cái, một tên tu sĩ chưa qua

Thánh Giai run lẩy bẩy đứng ra.

“Không mau tiến lên đi!”

Thực lực tu sĩ Thánh Giai rất yếu, vốn không đủ tư cách xuất chiến cho thành

Xích Nguyệt.

Lần này hắn bị bắt qua tạm.

Đúng vậy, đây chính là diệu kế do thành chủ thành Xích Nguyệt và thuộc hạ

dưới trướng mất một năm nghĩ ra.

Không phải Khương Thành đều giết một vị thành chủ ở mỗi trận đầu sao?

Vậy trận đầu ta không cử thành chủ ra, cử một người không liên quan vào, vậy

sẽ làm lãng phí một trận của ngươi.

Trong trận chiến phi thăng tiên thành, vòng đầu là đơn chiến.

Hai trong ba trận thắng, tầm quan trọng của trận đầu và hai trận sau đều như

nhau.

Trận đầu quan trọng như thế, nhất định đều phải cử người mạnh nhất, tuyệt đối

không cho phép thua.

Vì sao những lần trước đó, trận đầu tiên đều là thành chủ đối đầu với thành chủ,

vì thực lực của thành chủ là mạnh nhất trong mỗi tiên thành mà.

Thật ra, không cử thành chủ mà cử người khác cũng không phạm luật.

Nếu như hạn định phải là thành chủ xuất chiến, bọn họ cũng có thể thay thành

chủ tạm thời.

Còn tên tu sĩ Thánh Giai bị bắt sẽ bị Khương Thành giết ư?

Liên quan gì bọn họ, dù sao cũng đâu phải họ chết.

“Thành chủ tha mạng, thành chủ tha mạng…”

Đương nhiên tu sĩ Thánh Giai nọ không muốn chết, hai chân run rẩy quỳ xuống

đất khóc lóc phục lạy cầu tình.

“Thử nghĩ đến người nhà ngươi, gia tộc ngươi!”

“Vì cả Xích Nguyệt Thành, sự hy sinh của ngươi rất có ý nghĩa!”

“Sau khi ngươi chết, ta sẽ đối xử tốt với bọn họ, cả thành Xích Nguyệt đều ghi

nhớ ngươi.”

Nói cách khác, nếu ngươi không lên, bọn họ sẽ rất thảm.

Vẻ mặt thành chủ thành Xích Nguyệt lạnh nhạt, vì chuyện lớn thành công mà

hiến tế một người không quan trọng, đó là kế hoạch ghê gớm!

Điều trước hết, người hy sinh không phải bản thân hắn.

Dưới sự đe dọa của hắn và uy hiếp của mấy Huyền Tiên Thiên Tiên xung

quanh, cuối cùng vị tu sĩ Thánh Giai nơm nớp lo sợ bước vào trận.

Khi hắn bước vào trận, thời gian vòng đầu tiên cũng chính thức bắt đầu.

Trong lòng mọi người thả lỏng, đợi Khương Thành giết tên Thánh Giai này.

Nhanh giết đi, cho ngươi giết đấy.

Dù sao cũng phải hiến tế một lần mà.

Nhìn thao tác kỳ lạ của bọn họ, Thành ca đốt một mẩu thuốc, lại biến ra một cái

ghế, ngồi xuống bắt chéo chân, sau đó vỗ vỗ tay thể hiện mình bị ngạc nhiên.

“Các ngươi biểu diễn thật sự xuất sắc.”

“Ta gần như bị nhìn thấu rồi.”

Hắn vẫn cảm thấy dù bản thân luôn làm việc không kiêng dè.

Nhưng so với đám người kia thì bản thân quả là một người quá là lương thiện.

Hắn không hề có ý định xuất chiến