Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 247



“Sao mà đột nhiên ngươi lại có nhiều người vậy?”

“Ngươi kiếm mấy người này ở đâu ra thế?”

Câu hỏi này khiến cho Thành ca cảm thấy quái lạ.

Hắn cũng chẳng phải là tướng không có binh, còn có mấy vạn người chờ để

được ra trận kìa.

“Các ngươi quản được hả?”

Hắn chẳng buồn phí lời, trực tiếp bay vào giữa sân mở vòng đấu đơn đầu tiên

ra.

Nhưng mà thành chủ mới của thành Song Đăng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Khương Thành, mặc kệ là ngươi kiếm được mấy người này ở đâu, ta chỉ có thể

nói rằng ngươi lại tính nhầm rồi đấy!”

“Định dùng mấy kẻ này để đánh thắng bọn ta ư? Si tâm vọng tưởng!”

Cả thành Định Thiên, ngoài Khương Thành ra thì cũng chỉ có mình Tam Nhãn

Hổ mới từng xuất chiến thôi.

Còn về những người khác, thế giới bên ngoài kia không hề có hiểu biết gì về

bọn họ.

Mà bây giờ hai bên gặp mặt, bọn họ chỉ cần liếc một cái đã biết cảnh giới bên

này như nào rồi.

Tuy rằng tất cả đều là tiên nhân, nhưng không có Kim Tiên, số lượng của Huyền

Tiên cũng không nhiều.

Nhưng Thiên Tiên không hề ít, chẳng qua điều đó lại chẳng nói lên gì hết.

Đối mặt với Khương Thành, bất kể là ai thì cũng sẽ thua.

Vậy thì chi bằng từ bỏ vòng thứ nhất, tranh thủ giành lấy thắng lợi ở vòng thứ

hai.

Thành chủ của thành Song Đăng cũng cảm thấy không cần thiết phải bước lên

chịu chết, không hề có ý nghĩa gì cả.

Thế là hắn dứt khoát lựa chọn bỏ quyền.

Chuyện này khiến Thành ca tức giận đến ứa gan, đù má, hắn còn hi vọng có thể

khoe khoang sức chiến đấu hiện giờ của mình ở trước mặt mọi người đây này.

Kết quả phía đối diện lại sợ hãi như vậy, trực tiếp từ bỏ một vòng này.

“Khương Thành, ta rất muốn xem xem các ngươi xử lý vòng thứ hai như nào!”

“Bên này bọn ta có sáu Kim Tiên, đủ để tiêu diệt toàn bộ các ngươi.”

“Ha ha ha, cũng có một ngày toàn quân của thành Định Thiên các ngươi đều bị

diệt sạch, không ngờ tới đúng không?”

“Bọn ta sẽ ban tặng cho thành Định Thiên các ngươi một lần thất bại nữa!”

“Thành Song Đăng bọn ta chính là khắc tinh của các ngươi!”

Thời gian đếm ngược trong âm thanh bô bô từ miệng mấy kẻ phía đối diện dần

dần kết thúc.

Bên phía thành Định Thiên, 29999 người không nói một lời nào cả.

Tuy rằng cảnh giới của bọn họ không cao bằng phía đối diện, nhưng đều đã

từng là thủ lĩnh của một vực.

Bàn về tâm lý đối nhân xử thế, bọn họ mạnh hơn nhiều so với mấy tiên nhân chỉ

lớn lên ở một vùng kia.

Ánh mắt nhìn về phía đối diện lúc này giống như đang xem một đám ngu xuẩn.

Thành ca- người không có được cơ hội thể hiện ở vòng thứ nhất, đành phải hậm

hực bay trở về. Cho dù đã lấy được chiến thắng nhưng tâm trạng của hắn chẳng

tốt đẹp tí nào hết.

Chủ yếu bởi vì mồm mép của phía đối diện kia khiến người khác khó chịu.

Rõ ràng đã từ bỏ quyền chiến đấu để trốn tránh, vậy mà còn trào phúng không

ngừng, như thể bọn họ mới là kẻ chiến thắng vậy.

“Vòng thứ hai đánh hết đám người thối tha này cho ta!”

Khương chưởng môn lên tiếng, mọi người lập tức buông bỏ trạng thái uy

nghiêm lạnh lùng, lớn tiếng hưởng ứng.

“Không thành vấn đề!”

“Khương chưởng môn, ngươi nhìn kỹ đây!”

“Lão phu nhất định sẽ dốc hết sức đánh chết bọn họ, khiến Khương chưởng

môn hài lòng!”

Nghe được những lời này, phía đối diện bật cười.

“Ha ha, đúng thật là nói khoác mà không biết ngượng.”

“Chỉ dựa vào các ngươi thôi ư?”

“Ngươi nhìn bọn họ mà xem, vậy mà còn có người đang dùng thánh khí đây.”

“Ha ha ha, kẻ ăn xin từ đâu ra vậy…”

“Cũng chẳng biết đám người này ở đâu ra, trước kia cũng chưa từng nghe nói

đến.”

“Cũng không cần biết nữa đâu, qua hôm nay, bọn chúng sẽ không còn tồn tại

nữa.”

Quả thật bên phía thành Song Đăng không có gì để lo lắng cả, dù sao thì chênh

lệch cảnh giới vẫn nằm ở đó, bọn họ cảm thấy vừa ung dung vừa vui vẻ.

Trạng trạng này vẫn duy trì cho đến khi vòng thứ hai chính thức bắt đầu.

Cảnh tượng giao chiến của vòng thứ hai rất phức tạp, sau khi hai bên tiến vào

cũng không thể lập tức giao thủ.

Mà khi hai bên cuối cùng cũng chạm trán, trận hình hoàn chỉnh mà thành Song

Đăng đã dùng cả hàng trăm lần lại lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Khi số lượng người đạt tới một quy mô nhất định, sự phối hợp chiến lược và

chiến thuật trở nên rất quan trọng.

Bên phía thành Định Thiên, dưới sự chỉ huy của mấy Binh Thánh và Kỳ Thánh,

ngay từ đầu đã phân tán ra.

Sau đó một bộ phận làm chủ lực ở chính diện đánh nghi binh còn hai bên hông

thì bọc đánh vào.

Trí mạng nhất chính là bọn họ còn bố trí ba tiểu đội chiến đấu đặc biệt và năm

tiểu đội để gây rối, số lượng người không nhiều, chuyên dùng để tấn công và

gây rối cho kẻ địch.

Thành Định Thiên, trừ những đệ tử Phi Tiên môn có ít kinh nghiệm rèn luyện

thì hầu hết đều từng là nhân vật lớn trí dũng kiệt xuất, chiêu trò và sống bẩn vốn

là đường lối cũ của họ.

Vì thế, cho nên khai chiến chưa đến mười giây đồng hồ thì giữa các tiểu đoàn

của thành Song Đăng đã mất đi khả năng phối hợp và hoàn toàn không thể hợp

tác được nữa.

Trở thành mạnh ai nấy đánh, vô cùng hỗn loạn.

Nhìn thấy trận hình bên mình bị tấn công đến nổi sụp đổ tán loạn, nhóm thành

chủ tướng quân và thống lĩnh của thành Song Đăng đều hô to không ổn.

Tuy nhiên đây vẫn chưa phải là tuyệt vọng.

Bọn họ còn có ưu thế là cảnh giới tu vi!

Dựa vào thực lực cá nhân mạnh mẽ cũng đủ để áp chế.

Dù sao thực lực chênh lệch lớn đến một trình độ nhất định thì chiến thuật gì

cũng đều là mây bay thôi.

Nhưng ngay sau đó bọn họ lại va vào tấm sắt.

Đám cao thủ hàng đầu như Mạc Trần, Tỉ Trường, Kim Long Vương, Hư Huyền,

Quy Tàng, Lăng Tinh đã để mắt đến vài tên Kim Tiên ở phía đối diện từ lâu rồi.

Mà ở phía sau bọn họ, còn có một đám đệ tử hàng đầu của Thành ca như Kỷ

Linh Hàm, Lâm Ninh, La Viễn, nhóm Đoạn Hà làm phụ trợ, tương đương là hai

ba người đánh một Kim Tiên.

Có thêm tiên khí, việc này giúp những thiên tài hạ giới vốn đã có tư chất yêu

nghiệt sẽ có thể thách đấu với các cảnh giới lớn hơn.

Huống chi là bao vây tấn công.

Thành chủ của thành Song Đăng nhanh chóng phát hiện ra, đừng nói là thay đổi

cục diện chém giết khắp nơi này, đến cả Mạc Trần ngay trước mặt, hắn cũng

không thể giết nổi.

Tuy rằng tu vi của Mạc Trần phía đối diện hắn không cao, nhưng tiên hồn lại

vượt trên hắn.

Hơn nữa phương thức chiến đấu lại khá cay độc.

Rõ ràng chỉ là một kẻ Thiên Tiên chỉ ăn muối nhưng lại giống như còn mạnh

hơn so với một Kim Tiên ăn toàn gạo như hắn…

Chuyện này đúng là kỳ lạ mà.

Đặc biệt là dưới sự giúp đỡ của hai người Lâm Ninh và Lam Đề, vậy mà Mạc

Trần lại có thể dồn ép hắn đánh, đánh đến nỗi hắn không có sức để đánh trả.

“Không thể như vậy được!”

Ngay lập tức, thành chủ của thành Song Đăng nghi ngờ nhân sinh.

Chẳng lẽ một nam hai nữ trước mặt của mình chính là chủ lực mạnh nhất sao?

Nhất định là như vậy!

Trong lúc đang chiến đấu kịch liệt, hắn khó khăn nhìn thoáng qua tình hình của

các chiến khu khác.

Kết quả là đúng lúc nhìn thấy một gã thống lĩnh Kim Tiên lục phẩm phe mình

bị Tỉ Trường dùng một gậy đập bể đầu.

Bởi vì Kim Tiên bị lấy nhiều đánh ít nên tình huống là gay go nhất.

Huyền Tiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, bên phía thành Định Thiên có hơn

một vạn Thiên Tiên, hầu như ai nấy đều có năng lực so hai chiêu với Huyền

Tiên được.

Tuy rằng không địch lại được, nhưng chỉ cần hai ba người đánh một người thì

lập tức có thể thay đổi cục diện.

Số lượng hơn năm trăm Huyền Tiên của thành Song Đăng hoàn toàn chẳng bõ

để bọn họ đánh.

Mấy ngàn Thiên Tiên còn lại có thể dễ dàng giết chết mấy Thiên Tiên của bên

phía thành Song Đăng.

Khai chiến mới chỉ được hai phút, nhưng tầng lớp cấp cao bên phía thành Song

Đăng chỉ còn sót lại mỗi mình thành chủ là còn sống.

Huyền Tiên cũng chết và bị thương hơn phân nửa.

Hệ thống chỉ huy hoàn toàn bị tê liệt, toàn trận cũng bị chia rẽ, rồi nhanh chóng

bị tàn sát.

Cùng với số người tử trận càng lúc càng nhiều, cục diện cũng càng ngày càng

nghiêng về một phía.

“Chạy!”

“Chạy mau!”

Hơn vạn người còn lại của thành Song Đăng không còn ý chí chiến đấu, sự

khinh miệt và tự tin trước trận chiến cũng giống như một trò đùa.

Chỉ tiếc, bọn họ trốn cũng trốn không thoát.

Dưới sự chỉ huy của nhóm binh thánh, đại quân của thành Định Thiên đã hình

thành thế bao vây ngay từ đầu, hoàn toàn không để cho thành Song Đăng có cơ

hội trốn thoát.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khi thành chủ của thành Song Đăng cuối cùng

cũng ngã xuống dưới lưỡi đao của Mạc Trần, trận đại chiến này cũng tới hồi

kết.

Bên phía thành Định Thiên, các cao thủ ở hạ giới đã nổi lên sát tính từ lâu,

giống như một bầy sói được rèn luyện chiến thuật hàng ngày cực cao.

Cuối cùng rất nhiều người thậm chí còn chê tìm không thấy kẻ thù, không thể

thuận tay lấy được tiên khí.

Khi trận đại chiến này chấm dứt, rất nhiều người vẫn không cam lòng tiếp tục

tìm kiếm trên người một số kẻ đã chết ở phía đối diện, hy vọng có thể tìm được

tiên giáp bị hỏng hay gì đó.

Chỉ thấy Thành ca bĩu môi, các ngươi đừng học theo ta có được không?