Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 274



Thành ca đúng là đang cố ý đó.

Nhưng mà vậy thì có làm sao chứ?

Thành ca này có hệ thống hack, không sợ gì cả.

“Không ổn?”

Hắn quay đầu lại nhìn ba vị trưởng lão và Lãnh Hóa Hàn đang vừa lo lắng vừa

không hài lòng, không hề đưa ra bất cứ câu trả lời nào.

Ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người hai nữ đệ tử ngoại môn kia.

“Các ngươi có sợ không?”

Hai nữ đệ tử này thực ra cũng bị kinh hãi sắp không xong rồi.

Nhưng mà, những chuyện lớn như vậy cũng không cần đến bọn họ suy nghĩ hậu

quả.

Nghe thấy tổ sư hỏi như vậy, đương nhiên là…

“Không sợ!”

Hai người đồng thanh lớn tiếng trả lời.

“Tại sao lại không sợ?”

“Lão tổ lợi hại như vậy, chắc chắn có thể bảo vệ được bọn ta!”

Hai người miệng lưỡi ngọt sớt, Thành ca rất vui mừng.

“Tốt!”

Hắn cười híp mắt rồi like cho bọn họ, sau đó hướng về phía bốn người còn lại

chìa tay ra, đó gọi là ý vị sâu xa.

Ý gì thì không nói cũng hiểu, mấy cái môn phái tầm cao này của các ngươi chỉ

sợ đến cả đệ tử ngoại môn cũng không bằng.

Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết suýt chút nữa bị nghẹn đến tắc

mạch máu não.

Đây là vấn đề sợ hay không sợ sao?

Nhưng mà bây giờ bọn họ nói gì cũng muộn rồi, còn chưa ra khỏi Thiên Khu

các, bên ngoài đã có hơn nghìn quân Tiên Vệ vây đến.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên râu đen mặc Tiên giáp, tay cầm cây

thương dài.

“Cút ra đây!”

Thanh niên trong tay cầm thương dài chỉ về phía xa, ở phía sau một nghìn quân

Tiên Vệ đồng thời hô to.

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Pháp bảo kỳ lạ bay giữa không trung, toả ra từng luồn từng luồn hơi thở hủy

diệt.

Tiên khí đồng thời phát sáng lên, một chạm liền lập tức phát nổ.

Sát khí đó ập vào trước mặt, ngay cả những người khác trong thương hội cũng

cảm thấy ngạt thở.

Nhưng mà bọn họ cũng không quá lo lắng, suy cho cùng Trung Tiên giới vẫn

chưa có ai dám to gan lớn mật, trực tiếp đem theo đại đội người tiến thẳng vào

bên trong Thiên Khu các.

“Đó là phó thống lĩnh của quân Tiên Vệ Chử Nhạc, Tiên Tôn nhị phẩm!”

“Em gái của hắn là thành chủ phu nhân, người vừa bị giết là con trai của hắn -

Chử Triều, chuyện này thật sự lớn rồi…”

“Đội quân Tiên Vệ tinh nhuệ này đều là cao thủ Huyền Tiên tam phẩm trở lên!”

“Đúng vậy, mạnh mấy cũng không bằng là ngườ ở đây!”

Tất cả mọi người mang theo ánh mắt đồng tình nhìn về hướng Khương Thành,

chuyện này rất khó thu dọn.

Dĩ nhiên đằng sau Khương Thành có ba vị Tiên Tôn, nhưng Tiên thành bên này,

thành chủ còn chưa đích thân xuất mã.

Huống hồ số lượng còn không phải cùng một đẳng cấp.

Bên trong Thiên Khu các, Diệp Dương Tiên Vương và Mâu Vũ thản nhiên nhìn

cảnh tượng bên ngoài.

Đối với Tiên Vương mà nói, chút lực lượng này của Đan Hoa thành trở tay cái

là có thể tiêu diệt, hoàn toàn là tâm thái xem náo nhiệt.

Đinh Thụy ở bên cạnh kính cẩn xin chỉ thị: “Có cần đuổi bọn họ không?”

Nhiều người chắn trước cửa như vậy, còn buôn bán làm ăn gì nữa?

Mâu Vũ khẽ lắc đầu: “Không cần nữa.”

“Ta lại muốn xem thử, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì.”

Lúc nảy khi nói chuyện, thực ra Khương Thành đã khiến tâm trạng của nàng vô

cùng xấu.

Chưa từng gặp qua người không biết sống chết như vậy, không cho nàng chút

thể diện.

Chỉ là nàng nắm giữ quyền lực, không đến nỗi vì chút chuyện này mà đánh mất

tâm thái mà thôi.

Diệp Dương Tiên Vương cũng thờ ơ nói: “Cho dù bọn chúng có thể ngăn chặn

được nhóm người này, thì đằng sau cũng vẫn còn có thành chủ Đan Hoa thành

và hai nghìn quân Tiên Vệ khác.”

“Hiện giờ xung đột bày ra rõ ràng trước mặt như vậy, cho dù hắn có hối hận

quay đầu lại cầu cứu, chúng ta cũng không thể nhúng tay vào ân oán của người

khác được.”

“Hắn đã bỏ qua cơ hội duy nhất để sống.”

“Tự sinh tự diệt đi.”

Đinh Thụy cũng nghĩ vậy, Tiên Vương nói không sai.

Nếu như vừa nãy Khương Thành nhận thua, đáp ứng điều kiện của Mâu Vũ,

vậy thì còn có thể thần không biết quỷ không hay mà trốn đi.

Bây giờ kẻ địch đã đến trước cửa, mọi thứ đều muộn rồi.

Thiên Khu các không thể vì hắn, mà thay đổi truyền thống trung lập.

“Tổ sư, bây giờ phải làm sao đây?”

Tố Diệp và Tố Mộng trông thấy chiến trận này, nếu như nói không sợ chút nào,

vậy thì đó là dối mình dối người.

Mà Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc, ba vị Tiên Tôn này đều ngậm

miệng không nói lời nào, cứ vậy mà nhìn Khương Thành.

Gây ra chuyện rồi, bây giờ để xem ngươi thu dọn kiểu gì.

Thành ca rất thất vọng.

Nghe người bên trong nói như vậy, đối phương đây chỉ dùng một phần ba sức

lực.

Vậy cũng quá coi thường hắn rồi thì phải?

“Tìm một vị trí nào đó có góc nhìn tốt một chút xem kịch là được rồi.”

Nói xong, hắn cứ như vậy một mình đi khỏi thương hội, đối mặt một nghìn

người kia.

Lãnh Hóa Hàn nôn nóng, cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

“Tổ sư, nhất định không được kích động, tốt nhất là chuyện lớn hóa chuyện

nhỏ…”

Bây giờ hắn không yên tâm đối với tổ sư này một chút nào, tùy tiện nói một câu

cũng có thể xảy ra chuyện, thật là làm cho hắn tan nát con tim.

“Lo làm tốt vai trò khán giả của ngươi đi.”

Thành ca căn bản không chửi gì hắn cả, hắn vẫn còn đang bận hướng về đối

phương biểu hiện sự không hài lòng ấy.

“Các ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?”

“Bây giờ không còn Phi Thăng Chiến, những Tiên thành này thật là sa sút,

Huyền Tiên cũng có thể trở thành quân Tiên Vệ rồi.”

Nghĩ lại Phi Thăng Chiến năm đó, những Tiên thành xếp trong top 10 ở Hạ Tiên

Giới đó, bình thường đã có đến bảy tám trăm Huyền Tiên rồi.

Các ngươi là Trung Tiên giới đó, và Đan Hoa thành lại còn là trung tâm Tiên

thành của một Thiên vực, chỉ có như vậy thôi ư?

Với tư cách là gương mặt đại diện của Kiền Lan Thiên vực, cũng quá tệ rồi nhỉ?

Lời này vừa nói ra, quả thực đúng là thêm dầu vào lửa.

Cả hiện trường đều xôn xao, Lãnh Hóa Hàn xuýt chút nữa thì ngất xỉu.

Người đây là đang chê đối phương vẫn chưa đủ hận bản thân sao?

Chử Nhạc tức đến phải hít thở sâu hai cái, mới miễn cưỡng điều hòa được hơi

thở.

“Chính là ngươi đã giết chết con trai ta?”

Đón lấy ngọn thương dài ở xa đó của hắn đang hướng về, Thành ca rất thành

thật mà gật đầu.

“Không sai, chính là ta.”

Cho dù là Nguyên Triết Nguyên Ngộ phía sau, hay là Mâu Vũ Diệp Dương Tiên

Vương ở phía trước, đều đang thầm lắc đầu.

Thừa nhận thẳng thắn như vậy, một chút lý do cũng không có, đúng là không

biết mềm dẻo chút nào.

Cho dù có phải đánh thật, cũng phải tìm một cái lí do đạo đức điểm cao một

chút trước đã chứ.

Chử Nhạc đối diện mắt đỏ cả rồi, hắn giận đến mức bật cười: “Đúng là người đã

làm nên chuyện tốt mà!”

“Đừng khen rõ ràng như vậy chứ.”

Khương Thành vui vẻ nhận lấy lời “khen ngợi” của đối phương.

“Thực ra ta đây từ trước đến nay luôn thích giúp đỡ người khác, nếu như ngươi

đã không có thời gian để dạy con trai, vậy ta thay ngươi dạy dỗ lại một chút.”

“Ngươi cũng cũng không cần phải có lòng vội qua đây cảm ơn ta, dù gì bọn ta

làm việc tốt không cầu báo đáp.”

Miệng của mọi người đều không khép lại được nữa, đây là lời của con người

sao?

Mâu Vũ phía trên phương đột nhiên bình tĩnh lại rất nhiều.

Hoá ra người này nói chuyện với ai cũng đều là phong cách này, cũng không

phải chuyên nhằm vào bản thân mình.

Còn về Lãnh Hóa Hàn, hắn đã tuyệt vọng rồi.

Xong rồi.

Hoàn toàn xé rách mặt rồi.

Đừng nói Chử Nhạc vốn đã lửa giận ngút trời, do dù ban đầu hắn không có ý

định khai chiến, bây giờ cũng không thể không khai chiến rồi.

“Đi chết đi!”

Cây thương dài quẹt qua một vệt ánh sáng cầu vồng thật lớn, trong chốc lát đã

bao phủ bóng dáng của Khương Thành.

“Giết.”

“Tiêu diệt hắn!”

Trong nháy mắt, một nghìn quân Tiên Vệ ở đằng sau đồng thời giết đến.

“Không hay rồi!”

Lãnh Hóa Hàn biến sắc tột độ, một nghìn quân Tiên Vệ này mặc dù vẫn chỉ là

Huyền Tiên, nhưng nghìn người cùng tấn công, dưới sự giằng co của chiến trận,

căn bản không phải là Tiên Tôn bình thường có thể đối diện ngăn cản được.

Huống hồ hắn mới chỉ là Kim Tiên tam phẩm.

“Sư thúc!”

Hắn vội vàng hướng về phía sau cầu cứu.

Ba trưởng lão Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc ở phía sau ngược lại

cũng không có ý định gì cứ thờ ơ lạnh nhạt, biết rằng phải tự mình ra tay rồi.

Dù sao cũng là lão tổ mà Chưởng môn từng dặn dò, không thể để hắn chết ở

đây được.

Nhưng mà tam đại trưởng lão mới vừa tế ra Tiên khí pháp bảo, đã dừng lại.

Bởi vì bọn họ phát hiện, đã không cần dùng đến nữa rồi.

Chỉ nhìn thấy cây thương dài quẹt qua ngập trời ánh sáng cầu vồng đó đột nhiên

bị một đám mây màu đỏ đốt cháy, ngay sau đó thì hoàn toàn biến mất!