Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 276



Thành chủ Dư Huân của thành Đan Hoa nhanh chóng giống hệt như ngựa quen

đường cũ, lo lắng hớt hải chạy tới.

Nhưng mà kịch bản ngay sau đó lại vượt ngoài những gì mà mọi người dự đoán.

Chỉ thấy Dư thành chủ dẫn theo một đám cao thủ đáp xuống, lao nhanh về phía

trước mặt Khương Thành.

“Là ngươi giết Chử Triều hả?”

Đương nhiên Thành ca thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, là ta.”

Tới đi, khai chiến đi.

Đừng có dạo đầu cái gì nữa, anh đây còn đang háo hức tranh nổi bật với binh

khí của mình đây này, chứng minh thực lực của bản thân nữa chứ.

“Cảm ơn ngươi!”

Hắn còn chưa phản ứng lại, hai tay đã bị Dư Huân nắm lấy.

“Cảm ơn ngươi đã trừ hại cho thành Đan Hoa!”

Thành chủ này trông có vẻ cảm kích, tư thế hệt như gặp được ân nhân cứu mạng

vậy, cứ phải gọi là cực kỳ kích động.

Hả cái này…

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngơ ngác.

Chuyện gì thế này?

Người của mình bị giết, không những không hận, lại còn nói cảm ơn với kẻ thù?

Không bình thường chút nào hết đâu?

Thành ca cũng trở tay không kịp, hắn còn đang mong chờ một trận đại chiến

đây này.

Kết quả hắn đến đây rồi mà lại chẳng có cơ hội để quẹt giá trị kinh sợ à?

“À cái đó, ta nghe nói tiên tiểu tử vừa nãy là cháu ngươi mà.”

Hắn vẫn còn đang cố gắng “cứu vớt”, nhắc nhở đối phương và mình có thâm

thù đại hận.

Vừa dứt lời, Dư Huân lập tức quả quyết nói: “Ta không hề có thằng cháu trai

nào như vậy hết!”

“Cái tên Chử Triều này, nuông chiều thành quen, phách lối bắt nạt, khiến dân

chúng phải gào khóc, bổn thành chủ đã không vừa mắt hắn từ lâu rồi!”

“Đáng lẽ còn đang định đại nghĩa diệt thân đây, nhưng mà mãi không chịu hạ

quyết tâm.”

“Hôm nay các hạ thay ta giết kẻ này, quả thật là một chuyện vui lớn!”

“Bổn thành chủ đại diện cho trên dưới tiên thành cảm tạ nghĩa cử cao đẹp của

các hạ, không biết cao danh quý tính của các hạ là gì?

Khả năng khoác lác chẳng kém gì Khương chưởng môn cả, đây là lần đầu tiên

hắn có cảm giác không theo kịp người khác.

Cái này chẳng phù hợp với kịch bản tí nào hết.

Ngươi còn diễn nữa hả?

Ngươi muốn ổn định lại ta trước, sau đó nhân cơ hội ta sơ ý không chuẩn bị gì

mà xử lý ta luôn đúng không?

“Nhưng mà ta còn giết cả một nghìn thuộc hạ của ngươi nữa, trong đó còn có

một tiên tôn.”

Nghe xong câu này, Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết đều muốn bịt mồm hắn lại.

Lão tổ, ngươi có thể bớt nói hai câu được không hả?

Bất kể có phải thành chủ kia đang vờ vịt hay không, ngươi cũng đừng kiếm mấy

lời nói kích thích người ta chứ.

Trước hết để đối phương ổn định lại thì mới có thể tìm cơ hội thoát thân được

chứ!

“Giết hay lắm!”

Tên Dư thành chủ nghe thấy việc một nghìn thuộc hạ của mình bị giết, không

những không giận mà còn vui mừng vỗ tay.

Cười toe toét nói: “Giết hay lắm!”

“Đây chính là chuyện thứ hai mà ta muốn cảm ơn các hạ!”

Thành ca và tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Có phải não của ngươi bị loạn không đấy?

Tên Chử Nhạc Tiên Tôn kia, nếu ta không nhầm thì hắn là ca ca của phu nhân

ngươi mà, tức là anh rể của ngươi đúng không?

Hơn nữa còn có một nghìn quân Tiên Vệ, bọn họ đều là thuộc hạ của ngươi đấy.

Cho dù có là người khoan dung độ lượng hơn đi chăng nữa thì cũng thể xem

như không có chuyện gì xảy ra chứ.

Lại còn cảm ơn nữa?

Vở kịch này ngươi diễn đạt quá nhỉ?

Làm gì có kẻ nào thành tiên mà đầu óc đơn giản được, rất nhiều người đã nghĩ

thông suốt.

Khương Thành có thể nhẹ nhàng xử lý một nghìn quân Tiên Vệ và một Tiên

Tôn, cho dù thành chủ có dẫn hai nghìn người xông đến đây thì cũng chỉ là mỡ

dâng miệng mèo thôi.

Cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được một lúc là nghẻo.

Suy cho cùng thì thanh tiên kiếm kia quá mạnh.

Hắn muốn báo thù thì chỉ đành nghĩ cách khác thôi, ví dụ như loại bỏ sự đề

phòng của Khương Thành.

“Chắc chắn các hạ không tin!”

Dường như Dư Huân nhìn ra được suy nghĩ của đám người này, hắn không khỏi

thở dài một hơi.

“Haizzz, cái danh thành chủ của ta cũng chỉ là cái vẻ ngoài, thật ra ta cũng có

nỗi khổ riêng không ai biết.”

“Kể từ mấy năm trước, sau khi Chử Nhạc và quân đội của hắn đóng quân ở

trong thành Đan Hoa, bổn thành chủ đã dần dần bị bọn họ thế chân rồi…”

“Thế chân á?”

Dư Huân nặng nề gật đầu: “Mấy năm nay, hắn âm thầm kết bè kết cánh, cấu kết

với cao thủ ngoại giới, rất nhiều quân Tiên Vệ đã trở thành người của hắn từ lâu

rồi.”

“Mệnh lệnh của ta, bình thường còn chẳng có tác dụng bằng một lời nói của

hắn.”

“Cũng chính vì nguyên nhân này, ta mới chậm chạp không ra tay với Chử

Triều.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc bị hắn thay thế chỉ còn là chuyện sớm hay muộn

thôi.”

Hắn lại nắm chặt lấy tay của Khương chưởng môn, dùng cảm xúc chân thành

nói: “Nếu không phải hôm nay các hạ đã tiêu diệt bọn chúng thì làm sao ta có

ngày lật ngược lại thế cục được cơ chứ?”

“Ngươi nói xem, ta có nên cảm ơn ngươi không đây?”

“Cái này…”

Thành ca giật giật khóe miệng, chuyện này trùng hợp quá nhỉ?

“Xem ra mấy lời nói suông của ta không đủ để các hạ tin tưởng.”

Dư thành chủ vỗ vỗ tay, đám quân Tiên Vệ phía sau áp giải hàng trăm tiên nhân

ăn mặc khác nhau.

“Đây đều là người thân và vây cánh của Chử Nhạc.”

“Nếu không phải hôm nay các hạ giết chết tên thủ lĩnh ác độc kia thì ta cũng

không dám tùy tiện động vào bọn họ đâu!”

“Nhưng mà bây giờ…”

Hàng trăm người kia đều vô cùng hoảng sợ, vùng vẫy chạy trốn không thành,

chỉ có thể liều mạng cầu xin tha thứ.

“Đừng mà!”

“Thành chủ đại nhân, chúng ta không biết chuyện gì hết!”

“Cô phụ, ta là chắt nhi của ngươi mà, lúc nhỏ ngươi còn từng bế ta…”

Dư Huân chầm chậm nhắm hai mắt lại, tay phải từ từ hại xuống.

Tiếp theo đó, hàng trăm người ở đây đều bị giết chết, không để sót lại ai cả!

Mặc dù số người chết ít hơn trước, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác tàn

nhẫn và đẫm máu hơn gấp mấy lần, thậm chí nhiều tiên nhân ở đây còn quay

mặt lại.

Chịu thôi, ít nhất vừa nãy còn là một trận chiến, sống chết có số.

Mà bây giờ là một cuộc hành quyết đơn phương.

“Từ nay, bầu trời của thành Thiên Đăng lại khôi phục được sự trong sạch!”

Vừa dứt lời, hàng ngàn vạn cư dân của tiên thành phía sau hắn sôi nổi vẫy tay

hò hét giết hay lắm, vì dân trừ hại, thành chủ anh minh…

Xem ra, sự bất bình cũng được tích tụ quá lâu rồi.

“Bây giờ các hạ đã tin ta chưa?”

Khương Thành cạn lời giật giật khóe miệng, hắn cũng không ngờ rằng bản thân

sẽ gặp phải chuyện như này.

Cảm giác tự tay xử lý một nghìn người, nhưng lại thành toàn cho vị thành chủ

này?

Nhưng mà bản thân thành chủ cũng chẳng phải là đèn cạn dầu, cũng tàn nhẫn

lắm.

“Việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”

Không thể tiếp tục làm màu, Thành ca hết hứng thú.

“Không không không…”

“Với ta mà nói, đây là ân tình cực kỳ lớn, không thể không báo đáp!”

“Ta và các hạ vừa mới gặp nhau mà như đã quen biết từ lâu, ta đã cho người

chuẩn bị tiệc rượu, liệu ngươi có thể ghé qua phủ một lát không?

Việc Dư Huân nhiệt tình mời mọc là chuyện đương nhiên, suy cho cùng thì

Khương Thành đã giúp hắn một việc lớn, cảm ơn kiểu gì cũng không thấy quá

mức.

Nhưng Lãnh Hóa Hàn lại một lần nữa dấy lên hoài nghi.

Nguyên nhân không gì khác, chính là mọi thứ quá trùng hợp.

Hơn nữa sự quyết đoán giết chóc mới nãy của người này không hề giống với

một thành chủ yếu duối bị kẻ khác khống chế.

Hắn nhanh chóng truyền âm: “Lão tổ, tốt nhất là không tới tiệc rượu kia, rất có

thể nó là một cái bẫy.”

Thành ca cạn lời, sao mà ngươi thông minh thế hả?

Hắn còn đang ước đó là một cái bẫy thật ấy chứ.

Như thế mới đúng là sân khấu để tiếp tục làm màu chứ!

Nếu như mấy thứ mà Dư thành chủ nói là thật thì hắn sẽ thất vọng lắm đó.

“Đi trước dẫn đường đi!”

Thành ca khua tay, lúc đầu Dư Huân sửng sốt, dường như không quen cái thân

phận “tiểu tốt dẫn đường” mới này.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại tươi cười.

“Mời mời mời!”

Nói xong, một đoàn người sải bước đi thẳng trên con đường về phủ thành chủ.

Lãnh Hóa Hàn ở phía sau vừa tức vừa lo.

Hắn và ba vị trưởng lão Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc liếc nhìn nhau

một cái, ý là tiếp theo phải làm sao đây?

“Còn có thể thế nào được nữa, đi theo mau!”

“Cũng không thể để hắn chết ở đây được.”

“Làm việc cẩn thận vào!”

Sau khi bọn họ rời khỏi đây, đám tiên nhân trong Thiên Khu các lại bắt đầu thảo

luận sôi nổi.

Mà Đinh Thụy ở trên lầu cũng không nhịn được mà cảm khái một câu: “Tên Dư

Huân kia giết người chẳng hề nương tay, chuyện này có hơi khó hiểu rồi đấy.”