Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 282



Thành ca ngạc nhiên quay đầu lại: “Mấy người của Thiên Khu các các ngươi kỳ

lạ thật đấy, hỏi ta cần Tiên Duyên Lệnh làm gì? Trừ việc phi thăng lên thượng

tiên giới ra thì thứ này còn có tác dụng gì khác nữa à?”

Đương nhiên trong lòng Yến Vi cũng biết cái này dùng để phi thăng mà.

Vấn đề là ngươi mua nhiều quá đó.

“Vậy rốt cuộc các hạ muốn mua bao nhiêu đây?”

Thành ca nói thẳng: “Cứ mua trước hơn ba ngàn cái để thăm dò đã.”

Suýt nữa thỉ Yến Vi nhảy dựng lên.

Hơn ba ngàn cái á?

Mà còn chỉ là để thăm dò thôi?

Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Nếu như các hạ muốn phi

thăng thì chỉ cần một mảnh là đủ rồi mà.”

Thực tế thì Khương Thành còn có cả Toàn Cơ Đồ nữa, đúng thật một mảnh là

đủ.

Hoàn toàn không cần lãng phí nhiều tiên tinh như vậy.

Nhưng người khác vào trong Toàn Cơ Đồ chắc chắn cũng có thể giống hệt như

trước đây, trực tiếp mang mấy người đó phi thăng thẳng từ Hư Tiên giới lên tiên

giới.

Vậy nên mua nhiều như vậy là còn có mục đích khác.

Nhưng mà mục đích này, đương nhiên hắn cũng không ngu mà nói cho người

ngoài.

Liếc đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết một cái, rồi lại nhìn hai nữ

nhân Tố Diệp và Tố Mộng.

Hắn đột nhiên che nửa mặt lại, thần bí nói: “Nói cho các ngươi một bí mật, ta là

lão tổ của Phi Tiên môn, đồ tử đồ tôn nhiều lắm đó.”

Đám người bất lực chửi bậy, bí mật cái đách.

Yến Vi cũng chẳng biết rõ về Phi Tiên môn, nhưng mà những việc lớn mà

Khương Thành đã làm trong hai ngày quả thật khiến Phi Tiên môn ở phía sau

nổi danh, không muốn biết cũng phải biết.

Đó chỉ là một tông môn bình thường có quy mô ở tầm trung, trước đó từng có

một thời kỳ lịch sử huy hoàng, nhưng bây giờ đã xuống dốc rồi.

“Không phải ngươi định đem theo mấy nghìn đệ tử lên thượng tiên giới đấy

chứ?”

“Không được sai?”

Yến Vi lại kinh ngạc hít một hơi thật sâu.

Hắn rất muốn nói, có phải ngươi điên rồi không.

Mấy tiên môn cổ xưa có cả mấy vị Tiên Vương tọa trấn, hay là nhân vật to lớn

đáng sợ như U Minh thì mỗi năm cũng chỉ có thể đưa hơn một trăm người lên

đó thôi.

Như vậy cũng đã khoa trương lắm rồi.

Vậy mà ngươi còn muốn đưa cả nghìn người lên trong một lần?

Nằm mơ à?

Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết đã hoàn toàn từ bỏ rồi.

Lão tổ này, người ta hỏi cái gì thì nói cái đó, không thể có chút ý thức giữ bí

mật gì hết.

Mấy ngày này, chuyện mà bọn họ muốn làm nhất là kiếm một tờ giấy niêm

phong bịt cái miệng của hắn lại, chẳng qua không dám mà thôi.

Nhưng thấy vẻ mặt sửng sốt của Yến Vi phía đối diện, đám người lại âm thầm

cười trộm.

Nếu như ngươi biết được lão tổ thật sự muốn mua mười mấy vạn cái cơ, nhưng

mà tạm thời không có nhiều tiên tinh như vậy, không biết ngươi sẽ có cảm xúc

như nào đây.

Kìm nén một lúc lâu, Yến Vi chỉ đành khô khan khen Thành ca lấy một cái:

“Các hạ cao tay thật đấy!”

Hắn làm ăn mà, cho dù có cảm thấy vô lý hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng có lý

do gì để khuyên khách hàng của mình bớt mua được.

“Thường thường thôi!”

Lúc Thành ca đang định rời khỏi đây, đi thẳng đến trạm tiếp theo thì Yến Vi lại

vội vàng chạy tới.

“Xin các hạ đợi chút, có thể đợi ta xin chỉ thị từ tổng bộ được không…”

“Chỉ thị gì?”

“Xem xem có thể đưa tất cả Tiên Duyên Lệnh từ các chi nhánh khác tới đây

được không, các hạ đỡ phải chạy vạy khắp nơi.”

Đề nghị này khiến Thành ca vui mừng nhướn mày.

Muốn có đủ 3300 mảnh Tiên Duyên Lệnh thì ít nhất cũng phải tới 30 chỗ nữa

cơ.

Mà Thiên Khu các thì phải cách nhau mấy thiên vực mới có một chi nhanh,

không biết phải đi bao xa nữa.

“Được, vậy ngươi xin chỉ thị đi.”

Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ hắn.

“Lão tổ, không thể ở lại nơi này được!”

“Sao lại không được, lẽ nào Thiên Khu các thấy tiền tài thì sẽ nảy sinh ý hại anh

đây hả?”

“Không phải vậy, chỉ là bên ngoài càng ngày càng có nhiều người nhắm vào

chúng ta, ở lại một nơi quá lâu thì rất nguy hiểm.”

Di chuyển khắp nơi, ít nhất thì hành tung thất thường sẽ giúp họ an toàn hơn.

Thành ca liếc xéo họ một cái, không hề quan tâm nói: “Nếu các ngươi sọ thì có

thể về trước.”

Dù sao thì bây giờ hắn được trung tiên giới chú ý đến, sân khấu làm màu đã đủ

lớn rồi, cũng chẳng cần quan tâm có bao nhiêu khán giả nữa.

Đám người Lãnh Hóa Hàn chỉ đành ngậm miệng lại.

Mà ở bên kia, đám người máu mặt của Thiên Khu các như Mâu Vũ và Diệp

Dương Tiên Vương cũng nhận được tin tức ở đây.

“Hắn cần hơn 3000 mảnh Tiên Duyên Lệnh ư?”

“Hắn điên rồi hả, tự tìm đường chết à?”

Ngay sau đó 9 trong số 12 vị Tiên Vương của Thiên Khu các gia nhập vào buổi

thảo luận này.

Không phải là vì số lượng này nhiều như nào, mấy trăm triệu tiên tinh cũng

chẳng có gì đáng để kinh ngạc với Thiên Khu các hết.

Chủ yếu vẫn là bản thân Tiên Duyên Lệnh quá đặc biệt.

“Theo bản thân hắn nói thì hắn định đưa hơn 3000 môn nhân của Phi Tiên môn

cùng lên.”

“Khẩu khí của hắn cũng không nhỏ đâu, hắn định đưa kiểu gì đây?”

“Có trong tay tiên khí bát giai thì chắc chắn không phải kẻ ngu đâu, lẽ nào phía

sau hắn còn có mấy Tiên Vương ư?”

“Trừ khi là mấy tiên môn lâu đời ở trung tiên giới liên kết với nhau, còn không

thì không một ai có thể đưa nhiều người lên như thế chỉ trong một lần được!”

“Tông môn Phi Tiên môn này… quả thật không hề đơn giản!”

“Đúng vậy, chúng ta cùng từng được nghe nói đến thời kỳ lịch sử kia. Hàng

ngàn vạn năm trước, bọn họ đã từng là tông môn lớn đứng đầu trung tiên giới!”

“Nếu bọn họ không có ý định hoạt động ở trung tiên giới, phi thăng lên thượng

tiên giới từ sớm thì tình hình hiện tại đã thay đổi rồi…”

“Được rồi, Phi Tiên môn bây giờ đã xuống dốc rồi, nói chuyện lịch sử cũng

chẳng có ý nghĩa gì hết.”

Một đám Tiên Vương thảo luận mãi cũng chẳng đưa ra được kết luận gì hết.

Rốt cuộc Khương Thành muốn làm gì, cái tự tin đó của hắn từ đâu mà có, chẳng

ai có thể đoán ra được cả.

“Vậy chúng ta có bán hay không?”

“Bán!”

“Chúng ta làm ăn mà, không có lý do gì để từ chối vụ mua bán này với họ hết,

bọn họ muốn làm gì lợi hại hơn thì cũng chẳng liên quan tới chúng ta.”

Cuối cùng, Yến Vi truyền đạt “quyết định mới của hội nghị” cho Thành ca.

“Trong vòng ba ngày, cách chi nhánh xung quanh sẽ tập hợp 3000 mảnh Tiên

Duyên Lệnh để đưa tới đây.”

“Chúng ta đảm bảo sự an toàn cho các hạ ở trong Thiên Khu các.”

“Nhưng mà sau khi rời khỏi Thiên Khu các thì không có sự bảo vệ của chúng ta

nữa, hy vọng các hạ lượng thứ.”

Khương Thành sảng khoái đồng ý: “Không vấn đề gì hết.”

Tin tức đám người này ở lại Thiên Khu các cũng nhanh chóng bị lan truyền ra

ngoài.

Có thể được Thiên Khu các mời ở lại, cũng tương đương với việc có thể diện.

Nhưng mà nguy hiểm bên ngoài thì lúc nào cũng rình rập.

Không bao lâu sau, bên ngoài Thiên Khu các xuất hiện một đám cao thủ, không

chỉ có U Minh mà còn có các tông môn lớn và thế gia của các thiên vực khác

chạy tới đây.

Tiên khí bát giai làm rung động lòng người mà!

Trong đám người này chỉ xuất hiện một Tiên Vương!

Chỉ vì e ngại bối cảnh và thực lực của Thiên Khu các nên các thế lực này mới

tạm thời không xông thẳng vào.

Đám người Nguyên Triết, Nguyên Ngộ lo lắng, cục diện bây giờ liếc mắt cái là

thấy rõ.

Bọn họ như đang bị kẹt trên một hoàn đảo hoang, vùng biển lớn xung quanh ở

bên ngoài bị cá mập bao vậy, một khi bước ra là sẽ bị xâu xé.

Nhìn thấy bên ngoài càng ngày càng nhiều cao thủ, đặc biệt là nghe nói Tiên

Vương cũng sắp tới đây xong, đám người dần dần rơi vào tuyệt vọng.

Cho dù trong tay lão tổ có tiên khí bát giai thì cũng không thể xông ra ngoài

được đâu nhỉ?

Mà vào buổi chiều ngày hôm nay, Mâu Vũ và Diệp Dương Tiên Vương lại đích

thân chạy tới đây.

Sau khi thấy Khương Thành, câu đầu tiên mà nàng nói là: “Trước mắt U Minh

đã có 25 Tiên Tôn và 77 Ma Tôn tới đây, kẻ đứng đầu là Mông Tần, đang ở

ngay ngoài kia!”

Nghe được chuyện mỗi U Minh thôi đã có 102 cao thủ cấp bậc Tiên Tôn, suýt

nữa thì Lãnh Hóa Hàn ngất xỉu.

Mà bây giờ, sau khi nghe thấy cái tên Mông Tần, lại càng kinh sợ hơn.

“Mông Tần nào cơ?”

“Lẽ nào là con trai Mông Tần của Sương Ảnh Ma Vương?”