Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 296



Nhớ lại lúc trước không tin tưởng, Nguyên Thù và Nguyên Mục đỏ mặt tía tai.

Hiện tại bọn họ không phục cũng không được.

Bên ngoài tin tức này đã truyền khắp nơi rồi.

Lão tổ có được tiên kiếm cửu giai, phá hủy Đan Hoa thành, giết chết Mông Tần

trong vài giây.

Bốn vị cao thủ trong truyền thuyết là: Tịch Vân Tiên Vương, Hoa âm Tiên

Vương, Tiêu Hỗn Ma Vương, Sát Lợi Ma Vương, đi theo hắn, quan hệ thân

thiết!

Khi mà mấy tin tức này mới truyền tới đây, bọn họ hoàn toàn không tin.

Nhưng thời gian trôi qua, chẳng những không ai phủ nhận mà càng lan rộng ra,

có người cho rằng Khương lão tổ là Tiên Đế.

Lúc này bọn họ mới ý thức được, chính mình có thể đã bỏ lỡ điều gì đó.

Vội vàng tìm đến Nguyên Chân Nguyên Thịnh, muốn thăm dò ngọn nguồn lần

nữa.

Kết quả, hai vị lão đầu này, miệng kín như bưng, chỉ nói đây là một vị lão tổ của

bổn môn, ngay cả tên đầy đủ cũng không chịu tiết lộ.

Nói thật, Nguyên Chân và Nguyên Thịnh cũng cảm thấy vô cùng khó tin khi

nghe nói tứ đại cao thủ và tổ sư gia trò chuyện vui vẻ.

Bọn họ biết Khương Thành là tổ sư sáng lập môn phái, biết hắn đã từng giết

chết Tiên Đế.

Cũng biết hành động vĩ đại của hắn trong trận chiến phi thăng ở tiên thành.

Nhưng cũng không biết, lúc ấy hắn còn dẫn theo 12 vạn người hạ giới phi

thăng, lúc ấy, chỉ có Khương Thành là cái tên duy nhất được truyền ra ở thành

Định Thiên.

Bọn họ càng không biết Hư Tiên giới và tiên giới giả có qua lại với nhau.

Đây cũng là điều đương nhiên.

Năm đó, một lượng lớn người phi thăng, bất kể là Mạc Trần, Hư Huyền hay là

Quy Tàng, Kim Long Vương, tất cả đều người có tâm tư tinh tế tỉ mỉ.

Sau khi biết Tiên Đế đại năng của thượng tiên giới nhắm vào mình, bọn họ sao

có thể còn để lộ gốc rễ phi thăng.

Tất nhiên là che giấu tung tích, không một gợn sóng.

Cho nên một triệu năm qua đi, đến nay những chuyện bên trong vẫn là bí ẩn,

cũng không có ghi chép lại trong điển tịch của Phi Tiên môn.

Nguyên Chân, Nguyên Thịnh cho rằng, uy vọng của Khương lão tổ rất cao,

nhưng chỉ giới hạn bên trong Phi Tiên môn thôi?

Sư tổ đời thứ hai, thứ ba nếu như nhìn thấy hắn, có tỏ ra tôn kính thì cũng là

bình thường, nhưng mà…

Về phần những người khác…

Tiêu Hỗn Ma Vương, Tịch Vân Tiên Vương, những người này và hắn có bắn

đại bác cũng không tới!

Mấy người này cũng không phải là người của Phi Tiên môn, sao lại có giao tình

với hắn?

Bọn họ thật sự nghĩ mãi mà không hiểu.

“Tổ sư gia, các vị tiền bối U Minh và Cổ Hoàng môn kia, có thật sự tôn trọng

ngươi như lời đồn đại không?

Vấn đề này vừa được đặt ra, tất cả các vị trưởng lão khác đều vểnh tai.

Cho dù đó là sự thật, nhưng không tận mắt chứng kiến cũng không dám tin,

chuyện này rất ly kỳ.

Đó là U Minh đấy!

Kiều Lan thiên vực chỉ là một trong ba mươi thiên vực do những người khác bí

mật kiểm soát mà thôi.

Mà thực lực của Phi Tiên môn ở Kiều Lan thiên vực, thậm chí không lọt top

năm mươi.

Hai người chênh lệch quá lớn.

Còn Cổ Hoàng môn, đó cũng là tông môn đứng đầu một vực lớn, cũng là thứ

mà trước đây bọn họ phải ngửa mặt trông lên.

Nhìn thế nào, cũng thấy không chân thật.

Thấy được ánh mắt đầy tò mò của mọi người, dục vọng làm màu của Thành va

chắc chắn đã được thỏa mãn.

Hắn dứt khoát gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Được hắn đích thân thừa nhận, các trưởng lão đều sợ hãi thốt lên.

“Là thật sao?”

“Rốt cuộc là làm sao làm được?”

“Chẳng lẽ trước đây tổ sư gia và bọn họ có giao tình?”

“Có được ý tốt của mấy vị cao thủ hàng đầu kia, có ý nghĩa rất lớn đó…”

Sau giây phút xúc động ngắn ngủi, Nguyên Thù, Nguyên Mục và các vị trưởng

lão rơi vào trạng thái ngây ngất.

Nét mặt của mỗi người đều lộ rõ vui mừng, giống như mừng năm mới vậy.

“Đây là vinh quang của Phi Tiên môn chúng ta!”

“Quan hệ của lão tổ là thật là rộng, ở bên ngoài có bạn cũ lợi hại như vậy!”

“Ha ha, Phi Tiên môn chúng ta thật có phúc…”

Nguyên Chân và Nguyên Thịnh ngỏ lời, lúc ấy chúng ta nói sư tổ có quan hệ

rộng chỉ là kiếm cớ cho có lệ.

Đâu biết rằng nói bừa mà lại trúng.

Nhìn sự vui mừng của các trưởng lão khác, ba vị trưởng lão Nguyên Triết,

Nguyên Hạc, Nguyên Ngộ người đã kinh ngạc nhiều lần, tự thấy mình hơn hẳn

bọn họ.

“Đám người các ngươi thật đúng là thấp kém thật đấy.”

“Bạn cũ cái gì, bốn vị Ma Vương và Tiên Vương kia, còn phải lễ độ cung kính

với sư tổ đấy?”

“Còn có ý tốt của bọn họ, cần không?”

“Rõ ràng là, bọn hắn một mặt nịnh bợ lấy lòng, có phân trên dưới, bọn họ chỉ là

thuộc hạ của lão tổ!”

Theo Thành ca ra ngoài lần này, cũng xem như là bọn họ hiểu việc đời, lưng

cũng cứng hơn.

“Cái gì?”

Đám người Nguyên Chân, Nguyên Thù càng thêm sợ hãi.

“Thuộc hạ của tổ sư gia?”

“Mau nói cặn kẽ!”

“Đúng đúng đúng, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Ba vị trưởng lão được sự cho phép của Thành ca, nhanh chóng kể lại một lượt

chuyện xuất môn lần này trong sự vây quanh của mọi người ở đây.

Trong đám người, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán.

Sự ngưỡng mộ đối với sư tổ cũng cao hơn vài lần.

Thành ca nhìn giao diện của hệ thống, đúng là có cho điểm giá trị kinh sợ.

Đổi thành công đức, xấp xỉ hơn một ngàn.

Chủ yếu vẫn là phần lớn tin tức đã bị truyền tới từ trước, hiện tại mới đích thân

xác nhận.

Sau khi, hắn đi vào nghỉ ngơi, các trưởng lão vội vã bắt đầu nghị sự ở chính

điện.

“Các vị, bây giờ còn có chuyện gì muốn nói không?”

Chưởng môn Nguyên Chân tiên tôn hãnh diện.

Cách đây một thời gian, vì hết lòng ủng hộ quyết định của Khương lão tổ, hắn

sắp bị gán cho tội mê muội ngoan cố.

Tam trưởng lão Nguyên Mục ho nhẹ một tiếng, nặn ra bốn chữ: “Chưởng môn

anh minh!”

Nhị trưởng lão không dè dặt với hắn như vậy.

“Vậy mà, tổ sư gia có thể khiến bốn vị kia phục vụ cho hắn, thật là hiện tượng

lạ!”

Hắn cao giọng cảm khái nói: “Lão hủ bái phục, lúc trước thật sự là có mắt

không tròng, vậy mà lại không tin lão nhân gia hắn!”

Mà các trưởng lão khác cũng nhịn không được, lại ép hỏi: “Chưởng môn, đại

trưởng lão, rốt cuộc, Khương lão tổ hắn là người nơi nào?”

“Mấy ngày nay, ta đã tìm khắp điển tịch, nhưng không tìm được một vị tiền bối

bổn môn có thể tương ứng với hắn…”

“Có thể có bốn vị cao thủ cấp Tiên Vương làm thuộc hạ, là năm đó lão tổ tung

hoành trung tiên giới, hẳn là nổi danh khắp thiên hạ!”

“Đúng vậy, bốn vị kia thành danh ít nhất cũng đã trên bảy tám ngàn vạn năm.

Nhìn từ vị trí niên đại của bọn họ, hẳn là Khương sư tổ còn sớm hơn.”

“Xem ra vai vế của hắn thật sự rất cao!”

Vấn đề này, ngay cả đám người Nguyên Triết, Nguyên Ngộ đi theo Thành ca

mấy ngày nay, cũng không lý giải được.

Nguyên Hạc hành lễ với các vị trong Tiên Hiền đường, lúc này mới nhíu mày,

nghĩ ngợi nói: “Ta nhớ rõ, bốn vị kia gọi sư tổ, đều gọi hắn là Khương chưởng

môn… ”

Nguyên Triết, Nguyên Ngộ cũng có ấn tượng: “Đúng vậy, đúng là bọn họ có gọi

như vậy!”

“Chẳng lẽ sư tổ từng là chưởng môn của một đời nào đó?”

“Nhưng mà, trong lịch sử của Phi Tiên môn chúng ta không có chưởng môn họ

Khương!”

“Điều này… Chẳng lẽ bên ngoài sư tổ còn sáng lập một môn phái? Mà bốn đại

cao thủ kia là người của môn phái?”

“Chưa từng nghe nói, bốn vị kia ở cùng một môn phái!”

Nhìn thấy bọn họ càng đoán càng sai, Nguyên Chân và Nguyên Thịnh thầm

nghĩ kêu Khương chưởng môn là được rồi.

“Được rồi, thân phận của tổ sư gia, tương lai, các ngươi tự nhiên sẽ biết.”

“Bây giờ, còn có một việc lớn khác ở trước mắt, chính là mua Tiên Duyên

Lệnh!”

Hắn nhìn một lượt trưởng lão trong toàn trường, không vừa lòng, nói: “Lần

trước bảo các ngươi nộp tiên tinh, một đám ra sức từ chối, không tin lão tổ có

thể giữ được!”

“Sao giờ còn ở lại?

Vừa dứt lời, Nguyên Hạc là người thứ nhất xông ra.

“Lão phu bằng lòng nộp 200 vạn tiên tinh!”

Sau khi sắp xếp nhẫn trữ vật, lại nói: “Ngoài ra, còn có một ít tiên khí và bảo

vật cần bán!”

“Để đồ tử đồ tôn của lão phu có thể cùng đi tới thượng tiên giới, đành liều mạng

lần này vậy!”