Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 69



Mặc dù chưa từng biết qua mặt Khương Thành, nhưng đại đệ tử chân truyền

Lăng Dật lén theo dõi Khương Thành.

Là người ủng hộ Lăng Dật, Từ Nguyên Xán trong khoảng thời gian này tự

nhiên cũng đi theo cùng nghiên cứu qua về người này.

Khương Thành vài lần diệt vài phái, cùng với sự tồn tại của Tam Nhãn Hổ, toàn

bộ bọn họ đều biết.

Kế hoạch của bọn họ, là làm cho Tề Thương, Lỗ Trọng đi lừa Khương Thành

trước, đợi cho đến khi nhẫn trữ vật và cơ duyên trong tầm tay, lại ra tay đoạt lại.

Đây chính là tiêu chuẩn của đen ăn đen, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng sau.

Cho nên, nội tâm hắn rất hy vọng Khương Thành thuận lợi tiến vào cái bẫy của

Tề Thương.

Nhưng hiện tại xem ra, kế hoạch phát sinh một chút sai lệch.

Khương Thành chẳng biết tại sao phải sắp xếp gặp mặt, mà đại hoàng tử hình

như nảy sinh hứng thú với người này.

“Phải không? Vị khách này rất lạ mặt, ta cũng muốn quen biết, Từ trưởng lão có

bằng lòng giới thiệu cho ta gặp mặt không?”

“Chuyện này…….”

Từ Nguyên Xán rối rắm.

Đại hoàng tử có lệnh, không được chống lại.

Mà sự kiện kia của Khương Thành, hắn lại không muốn gây thêm rắc rối.

Nếu như bị đại hoàng tử biết được tình hình thực tế, vậy cơ duyên cuối cùng

không đến phiên bọn họ rồi.

“Thế nào? Từ trưởng lão không bằng lòng?”

Mặt Đại hoàng tử trầm xuống: “Hay là nói, Từ trưởng lão cho rằng bổn vương

không xứng quen người này?”

“Không dám không dám, Đại hoàng tử hiểu lầm rồi……..”

Lời nói đều nói ở phần trên, hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng, dẫn Đại hoàng tử

đi gặp Khương Thành.

Bên này, Lỗ Trọng cũng là sứt đầu mẻ trán.

Nhìn thấy Đại hoàng tử thật sự qua đây, hắn trong lòng hận không thể giết tên

gây chuyện Khương Thành này chết một trăm lần.

“Lỗ trưởng lão, còn không giới thiệu một chút cho Đại hoàng tử vị khách này?”

Từ trưởng lão ngoài mặt còn phải giả vờ không biết người này là Khương

Thành, cho nên tự nhiên giao nhiệm vụ này cho Lỗ Trọng.

“Hả?”

Lỗ Trọng cẩn thận từng tí liếc mắt nhìn ý tứ nét mặt không rõ của Đại hoàng tử,

trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Vị này là chưởng môn Phi Tiên môn Khương Thành…..”

“Phi Tiên môn? Là Tông môn gì?”

Đại hoàng tử chưa nghe qua cái tên này, trước đây hắn để ý rằng Lỗ Trọng đối

rất coi trọng người này, còn tưởng rằng hắn đến từ một Tông môn siêu cấp nào

đó trong vương triều khác.

“Vậy thật không phải, điện hạ hiểu lầm rồi, Phi Tiên môn là một tông môn của

Thanh Lan phủ Phi Vân Châu chúng ta.”

“Thanh Lan phủ?”

Đại hoàng tử chợt loé lên ngạc nhiên rồi biến mất.

Cái này có chút thú vị.

Theo hắn biết, Thanh Lan phủ không có tông môn nào đáng để ý tới, đều là con

kiến mà thôi.

Lỗ Trọng vì sao coi trọng người này như vậy?

Hắn đang suy tư, Khương Thành không kiên nhẫn được.

“Nếu đã biết uy danh của bổn chưởng môn, còn không mau tránh ra, bổn

chưởng môn phải đi ở giữa!”

Lỗ Trọng và Từ Nguyên Xán suýt chút nữa đồng thời phun máu.

Ca, ngươi cũng quá mạnh mẽ đi?

Có cần phải thẳng thắn như thế không?

Trả lại uy danh cho ngươi, ngươi có tiếng tăm gì? Có biết thực lực của Đại

hoàng tử là cái gì hay không?

“Đại……….”

Từ Nguyên Xán theo thói quen muốn dũng cảm hô lên một tiếng, sau đó bắt lấy

hắn, cho Đại hoàng tử xử trí nguôi giận.

Phút cuối nhớ tới không thể chọc giận Khương Thành, lại kìm nén lời nói lại.

Khương Thành lông mi giương lên: “Đại cái gì mà đại?”

“Mọi, mọi người cùng hoà thuận tốt bao nhiêu, Khương chưởng môn nói đùa

rồi.”

Mọi người ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

Tình huống gì đây?

Lời của người này nói không tôn trọng Đại hoàng tử như vậy, đại trưởng lão lại

không hạ chưởng giết chết hắn ngay lập tức.

Mấy tên cao thủ của Hạng Bạt sát khí chợt loé, muốn tranh ra tay.

Nhưng ngay sau đó, tự Hạng Bạt cũng giơ tay phải lên, ngăn cản bọn họ lại.

Hắn phát hiện, chuyện này càng ngày càng thú vị.

Khương Thành này, rốt cuộc đặc có cái gì đặc biệt?

“Ta không nói đùa, là khách quan trọng nhất của các ngươi, ta đi chính giữa là

đương nhiên!”

Thành ca cũng là người độc địa, hai lão tạp mao này càng sợ cái gì, hắn lại càng

làm cái đó.

“Đừng……..”

“Khương chưởng môn ngươi vậy là không tôn trọng Đại hoàng tử rồi.”

Lỗ Trọng và Từ Nguyên Xán hai tay ngăn cản.

Nói thật, Từ Nguyên Xán rất muốn ra tay ngay tại chỗ, trước tiên cướp nhẫn của

Khương Thành.

Chỉ cần cướp được nhẫn, sau đó tuỳ ý bầm thây tiểu tử này ra vạn đoạn.

Nhưng thần niệm tuỳ ý tìm tòi một chút, lại phát hiện Khương Thành rõ ràng đã

là Thiên Mệnh nhất trọng.

Điều này so với tình báo hắn là Linh Đài thất trọng thì lợi hại hơn nhiều, chính

hắn Thiên mệnh tứ trọng căn bản không nắm chắc có thể giết hắn trước khi hắn

lấy Cửu giai linh phù ra.

“Không được thì ta đi đây.”

“Đừng mà, Khương chưởng môn, ngươi chính là khách quý của chúng ta…….”

Hai đại trưởng lão đều sắp quỳ xuống với hắn luôn rồi.

“Quý đại gia ngươi, các ngươi đối đãi với khách quý như vậy sao?”

Lão tử chính là đến để phối hợp âm mưu quỷ kế với các ngươi, mong đợi thân

phận đối đãi cũng không cho một cái, còn muốn ta trúng kế?

“Ta, bọn ta………”

Lỗ Trọng và Từ Nguyên Xán đương nhiên không dám nói với Đại hoàng tử, bảo

hắn đợi một chút, để tên này đi vào trước?

Đó là đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng không làm như vậy, lại không thể khiến Khương Thành vừa lòng.

Vào lúc này, bên trong sơn môn xa xôi, Tề Thương vẫn luôn quan sát thế cục

bên này từ Linh khí hình ảnh, suýt nữa cắn vỡ răng.

Mà bên kia, Lăng Dật cũng không nhẫn nhịn xoa xoa ấn đường.

Đây chính là bàn cờ khó giải.

Hoặc là đắc tội Đại hoàng tử, rước lấy cơn phẫn nộ lôi đình.

Hoặc là đắc tội Khương Thành, âm mưu kế hoạch trước đó phá sản.

Tuy là với tài trí của hắn, cũng tìm không được phương pháp song toàn.

“Được rồi được rồi, cút đi! Đừng ngăn cản đường quay về của ông!”

Thành ca bỏ hai người ra, còn đá hai cái.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn thẳng, ngay cả Đại hoàng tử cũng

cảm thấy có phải thời gian và không gian rối loạn rồi không.

Tông chủ của tiểu tông môn này, lại dạy bảo hai đại trưởng lão giống như dạy

bảo cháu trai, bản thân không nghe nhầm chứ?

Mà không ngờ, hai người này vẫn phải cười theo.

Trong đây, chắc chắn có bí mật động trời!

“Nếu Khương chưởng môn muốn đi ở giữa, vậy thì trước tiên mời!”

“Điện hạ!”

Một vài tên cao thủ của hoàng gia ở phía sau Đại hoàng tử khó có thể tin, tới tấp

rút kiếm.

Xem ra bọn họ, há không chỉ là bác bỏ thể diện của Đại hoàng tử, quả là không

coi hoàng triều Càn Tinh ra gì mà.

“Lui ra!”

Hạng Bạt cũng là tâm cơ thâm sâu, phát hiện sau lưng có bí mật, lựa chọn biết

thời biết thế.

“Nhìn thấy chưa, người ta biết điều bao nhiêu?”

Thành ca gõ vào trong ngực Lỗ Trọng, nghênh ngang đi vào ngay chính giữa.

Bốn phía mọi người trợn mắt há hốc miệng, lần lượt đưa ra cái nhìn chăm chú

kinh ngạc nhất đời này.

Người này có lai lịch gì?

Đại hoàng tử đều phải nhường đường cho hắn?

Phản ứng của những người này làm cho Khương Thành bỗng nhiên cảm thấy

bản thân được lợi.

Lần đầu đến Phi Vân châu, tên tuổi sẽ thành công bước đầu sao?

Giả vờ dồn ép hiệu quả thật rõ rệt.

Đáng tiếc hệ thống của mình chỉ dùng để kích hoạt khi bị giết, mà không phải

giả vờ dồn ép kích hoạt, nếu không bản thân hẳn là sẽ càng mạnh?

Lỗ Trọng vội vã đi theo.

Hắn vui vẻ không nổi.

Đại hoàng tử thái độ nhượng bộ khác thường, rõ ràng phát hiện trong đó có vấn

đề, cũng nhìn chằm chằm vào tiểu tử này.

Cái này thật phiền phức.

Trên đường đi hắn nhịn không được oán trách.

“May mà Đại hoàng tử khoan hồng độ lượng, nếu không ồn ào như thế không

thể không xảy ra chuyện…….”

Khương Thành đang ôm đầu trên mây lại ngừng lại, vẻ mặt khó chịu.

“Làm sao, ngươi đây là đang trách móc ta?”

Lỗ Trọng hận không thể đánh mình hai cái tát, không có việc gì thì không nói

thêm cái gì vô nghĩa.

“Không có không có, ngươi khoan hồng độ lượng hơn hắn, mau đi thôi!”

Hai người rất nhanh tiến vào vùng nội địa Bát Vân điện, Lỗ Trọng dẫn đường

đằng trước, đưa Khương Thành đến thẳng bên trong một toà lầu các bên cạnh

ngọn núi cao nhất.

Theo sau, hắn lúc này cuối cùng mới thực hiện kế hoạch.

“Khương chưởng môn, dựa theo phép tắc của bổn môn, trước khi lễ lớn cần

phải tắm rửa thay quần áo.”

“Quần áo, linh kiếm, linh giáp, nhẫn của ngươi chẳng hạn, trước tiên đều có thể

gửi lại ở bên ngoài……….”